Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Chương 465

Vương Thanh Hòa ra khỏi nhà thầy, đi ra khỏi hẻm chưa được bao xa thì đã nhìn thấy Dư Thành đang chống dù chờ.

Dư Thành thấy anh đi ra ngoài, liên tục xua tay, sợ anh không nhìn thấy.

Vương Thanh Hòa đi về phía anh ấy: “Trời còn đang đổ tuyết mà anh còn không về nhà, rốt cuộc là chuyện lớn gì thế này?”

“Không phải tôi đang chờ cậu sao? Cậu không phải bảo tôi tìm người theo dõi Chu Kiều Kiều sao? Trước khi tôi đến đây lấy thuốc thì một người anh em của tôi đã nói hôm nay cô ta đi gặp Hạ Thiên hai lần, mỗi lần khi đi ra ngoài thì sắc mặt đều rất khó coi. Xem là nhà nhà bọn họ đã trở mặt với Chu Kiều Kiều rồi. Với lại lần thứ hai khi cô ta đến đó còn dẫn theo một người đàn ông nữa. Bọn họ đứng quá xa nên nghe không rõ, chỉ biết người kia tên Hồ Thiên gì thôi. Cái cô Chu Kiều Kiều kia đúng là ghê gớm thật.”

Đối với chuyện người nhà họ Vương và Vương Thanh Hòa, Dư Thành biết rõ hơn những người khác rất nhiều.

Vương Thanh Hòa nhờ anh ấy giúp đỡ thì cũng sẽ giải thích nguyên nhân cụ thể cho anh ấy biết.

Cho nên anh ấy cũng hiểu biết về Chu Kiều Kiều.

Vương Thanh Hòa nghe thế cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Nhìn dáng vẻ của Hạ Thiên ở nhà họ Hạ là biết ngay Hạ Thiên đang chuẩn bị từ bỏ Hạ Hữu Đức. Nếu từ bỏ Hạ Hữu Đức, vậy nếu Chu Kiều Kiều muốn nắm thóp khống chế người nhà họ Hạ thì chính là đang nằm mơ.

“Chắc là cậu không có ý định tha cho Hạ Thiên đâu đúng không?” Dư Thành thấy Vương Thanh Hòa cũng không có gì kinh ngạc, cũng rất tò mò, ngoại trừ những lúc đối mặt với vợ ra, có lúc nào có thể khiến Vương Thanh Hòa thay đổi sắc mặt nữa không?

“Chính tên đó sẽ tự tìm đường chết, tôi không cần phải lo đến anh ta, tôi chỉ cần chờ đến khi anh ta đi đến bờ vực không còn đường để đi, đẩy nhẹ một cái là được.” Giọng điệu của Vương Thanh Hòa vẫn giống như bình thường, thái độ đối với việc này hình như cũng rất tùy ý.

Anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Hạ Thiên, Hạ Hữu Đức đã vào tù, nhưng mà sự nghiệp tương lai của con ông ta lại khá tốt, chắc là trong lòng Hạ Hữu Đức vẫn sẽ cảm thấy yên tâm đúng không?

Cảm thấy mọi trả giả của ông ta đã được hồi báo.

Vậy thì sao được chứ?

Hạ Hữu Đức phải đau khổ dày vò sống hết nửa quãng đời còn lại.

Có chuyện gì khiến ông ta đau khổ hơn việc thằng con trai mà ông ta trông chờ sẽ bình thường cả đời chứ?

Dư Thành nhìn kiểu gì cũng cảm thấy Vương Thanh Hòa rất phúc hậu và vô hại, cảm thấy xung quanh lạnh hơn.

Quả nhiên, ánh mắt của ông cụ Chu có vấn đề rồi!

Loại người như Vương Thanh Hòa thì có liên quan gì đến mấy chữ nhỏ yếu chứ?

“So với mấy thứ này thì kế hoạch của chúng ta lại càng quan trọng hơn.” Vương Thanh Hòa nhìn chằm chằm vào Dư Thành, ở trong kế hoạch của anh, anh ấy là người không thể thiếu. Cũng không biết Dư Thành có thể dựa theo kế hoạch mà phối hợp với anh không...”

“Sao cậu lại nhìn tôi như thế? Tôi gọi cậu là anh còn chưa được sao? Cậu có chuyện gì thứ cứ nói thẳng đi, đừng có nhìn chằm chằm vào tôi như thế, cứ như tôi là tội phạm vậy.”

Dư Thành có chút hối hận, hôm nay anh ấy không nên đứng đây chờ Vương Thanh Hòa.

Từ sau khi quen biết với Vương Thanh Hòa, cuộc sống của anh ấy trở nên bận rộn hơn rất nhiều, dạo gần đây đến cả ông già trong nhà cũng đã hỏi anh ấy suốt ngày anh ấy chạy đi đâu làm gì.

Còn có thể làm gì nữa? Đi làm công cụ chạy chân giúp Vương Thanh Hòa đó!

Vương Thanh Hòa cũng không nhìn anh ấy nữa, đưa quyển sách viết kế hoạch mà anh đã chuẩn bị sẵn cho anh ấy.

“Không thể nào, hiện tại cậu có nhiều yêu cầu đến mức phải dùng sách để ghi chép lại luôn rồi hả?” Dư Thành cảm thấy sợ ngây người.

Sau đó anh ấy mở ra xem, phát hiện đây mà là yêu cầu gì chứ?

Đây là miếng mồi dụ cực to!

Vương Thanh Hòa đang vẽ ra tương lai tốt đẹp cho anh ấy, rõ ràng biết rõ đây là cái bẫy của Vương Thanh Hòa, nhưng mà... anh ấy thật sự thèm!

Nếu như thực hành theo đúng kế hoạch trong cuốn sách kế hoạch này của Vương Thanh Hòa, lại thêm mười mấy năm sau, bọn họ chắc chắn sẽ giàu chảy mỡ luôn đó? Với lại kế hoạch này vẫn cực kỳ an toàn và cẩn thận.

“Anh em à, cậu viết cái gì tôi cũng xem hiểu, đạo lý tôi cũng hiểu, nhưng mà vì sao tôi cũng phải đi học chứ? Dư Thành không hiểu, anh ấy đã nghỉ học bao nhiêu năm rồi chứ? Anh ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, vì sao còn bắt anh ấy phải đi học phân biết dược liệu nữa?”

“Anh dùng dược liệu để kiếm tiền, nhưng mà bản thân lại không hiểu gì hết hả? Vậy chẳng phải sớm muộn gì cũng sẽ bị lừa sao?” Vương Thanh Hòa hỏi ngược lại anh ấy.

Nói thế cũng rất có lý, Dư Thành không thể nào cãi lại được.

Anh ấy bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, vậy dựa theo lời cậu nói, tôi đi học là được chứ gì? Nhưng mà trong kế hoạch của cậu còn có rất nhiều dược liệu quý hiếm, chúng ta chạy đi đâu trộm đây? Mấy thứ này không phải cứ có tiền là mua được.”

“Nếu tôi đã viết ra thì nhất định sẽ làm được.”

Vương Thanh Hòa vẫn rất tự tin về chuyện này, dù sao thì cái không gian của Bạch Tú Tú chính là sự tự tin của anh.

“Được rồi, nghe lời cậu. Sau này cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói thẳng. Tôi chỉ lo làm việc và lấy tiền, các quyết định quan trọng đều do cậu quyết định.” Dư Thành không biết Vương Thanh Hòa cụ thể muốn làm cái gì, nhưng mà cuốn sách kế hoạch này rõ ràng là vẫn chưa viết xong.

Đại khái là nếu anh ấy không giúp đỡ Vương Thanh Hòa hoàn thành giai đoạn đầu của kế hoạch thì anh ấy sẽ không thể nhìn thấy phần sau.

Nhưng mà anh ấy rất có kiên nhẫn, dù sao thì cái bánh to được vẽ ra trước mặt cũng đã làm anh ấy no rồi.

Chờ đến khi đi đến gần nhà mình, hai người mới tách ra rời đi.

Vương Thanh Hòa về nhà, trong nhà, mùi thơm của canh gà xộc thẳng vào mũi.

“Con rể về rồi à? Cơm sắp xong rồi, con ngồi nghỉ một lát đi.” Bà Ngụy không ngờ con rể lại về nhanh như thế, canh gà này còn phải chờ thêm nửa tiếng nữa.

Vương Thanh Hòa ngơ ngác, không phải anh đã nói là không cần chờ anh về nhà ăn tối rồi sao?

“Mẹ nói là muốn bồi bổ cho chúng ta.” Bạch Tú Tú ngồi ở bên cạnh, cô cũng bị gọi ra ngoài giúp đỡ.

“Hai đứa con vào trong phòng nghỉ ngơi đi, chờ nấu xong mẹ sẽ gọi hai đứa.” Bà Ngụy thúc giục hai người bọn họ về phòng.

Bạch Tú Tú thấy anh còn có chút ngơ ngác, dứt khoát kéo anh về phòng.

“Em kể lại chuyện đó cho mẹ rồi, mẹ bị bọn họ chọc cho tức điên, cứ nằng nặc nói chúng ta chưa ăn cơm, phải bồi bổ nhiều vào.” Vừa vào phòng, Bạch Tú Tú cẩn thận giải thích với Vương Thanh Hòa.

Vương Thanh Hòa thành thạo bưng bàn nhỏ lên giường đất, lấy mấy món đồ ăn vặt bình thường vợ hay thích ăn ra.

Anh cũng chậm rãi kể lại mấy chuyện diễn ra ở nhà thầy cho cô biết.

Lúc này, cảm xúc lạnh lùng trong lòng Vương Thanh Hòa do bị người nhà họ Hạ tạo nên đã hoàn toàn biến mất.

Bạch Tú Tú nghe chồng mình kể lại xong, trong lòng cũng rất vui vẻ: “Ông ấy muốn đứng về phe của anh thì không còn gì tốt hơn. Còn Chu Kiều Kiều, nếu mọi chuyện đều thuận lợi thì không bao lâu sau cô ta cũng sẽ không chướng mắt chúng ta được nữa.”

Hai người câu được câu không trò chuyện, mùi thơm của canh gà từ trong phòng bếp đi vào, làm hai người đều có chút đói bụng.

Tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn.

So với sự ấm áp trong phòng của bọn họ, lúc này Chu Kiều Kiều lại bực bội hơn rất nhiều.

Chu Kiều Kiều đi thăm hỏi mấy người Vương Thanh Kỳ xong đi ra ngoài đã bị cơn tuyết to ở bên ngoài lạnh lẽo đến mức hắt hơi liên tục.

Trong lòng cô ta cũng nhịn không được mắng vài câu, ông trời rốt cuộc bị cái gì thế?

Không thấy cô ta đang ở ngoài sao? Rơi tuyết làm gì chứ?

Còn nữa, tên Vương Thanh Kỳ kia đúng là đồ ngu, mới bắt đầu đã khai ra Hạ Hữu Đức rồi. Nếu không phải anh ta la hét, Hạ Hữu Đức không bị bắt vào tù, không phải bọn họ đã oij bắt được điểm yếu rồi sao?

Bây giờ thì hay rồi, tờ giấy cam đoan kia ngoại trừ dùng làm chứng cứ chứng minh hai người Vương Thanh Kỳ và Vương Thanh Phú thật sự bị Hạ Hữu Đức thuê ra thì chẳng còn tác dụng gì nữa.

“Sao rồi? Đã giải quyết xong chưa?” Lúc này Hồ Thiên cũng đang chờ Chu Kiều Kiều.

Thấy sắc mặt cô ta không được đẹp cho lắm, Hồ Thiên biết rõ vẫn cứ cố hỏi.

Chu Kiều Kiều nghe thế lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là bảo em nộp chứng cứ lên rồi thôi, cũng không biết chồng em có được thả ra sớm không nữa. Cũng không biết phải mất bao lâu... Anh Hồ, hiện tại em chỉ có thể dựa vào anh.”
Bình Luận (0)
Comment