Hạ Thiên nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, ai nói cho cô ta chứ? Cô ta biết được tin tức quá nhanh rồi thì phải?
May quá... may mà anh ta đã viết xong đơn cắt đứt quan hệ với cha, hơn nữa cũng đã nộp đi rồi.
Nếu không bây giờ anh ta không thể nào giải thích được!
“Hạ Thiên? Sao anh không nói gì thế? Đây không phải sự thật đúng không?” Trong lòng Thẩm Tâm Tâm lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành.
Sau đó cô ta nhìn thấy Hạ Thiên đột nhiên bật khóc, lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cô ta nhìn mà cũng cảm thấy có chút đau lòng.
“Anh...” Thẩm Tâm Tâm định hỏi anh ta bị làm sao thế.
Hạ Thiên đã hỏi ngược lại cô ta trước: “Tâm Tâm, em nghe ai nói thế?”
“Em...”
“Thôi, cho dù em nghe ai nói thì người ta cũng không lừa em. Đúng là cha anh đã làm một ít chuyện không nên làm, anh cũng cảm thấy rất sỉ nhục vì làm con của ông ta. Anh đã đi xin lỗi bác cả rồi. Kiếp này, anh sẽ dùng hết tất cả mọi thứ của anh để đền bù những tổn thương mà gia đình bác cả phải chịu. Tâm Tâm, có một người cha như thế, là bất hạnh của anh.”
Hạ Thiên vừa xấu hổ lại giận dữ.
Anh ta như thế, làm Thẩm Tâm Tâm cũng có chút đau lòng.
Nhưng mà!
Thẩm Tâm Tâm yên lặng nhìn Hạ Thiên hỏi: “Anh thật sự rất đáng thương, vậy bây giờ anh tính làm thế nào?”
“Anh đã viết đơn cắt đứt mối quan hệ, cũng đã nộp đơn đi rồi. Sau này anh và Hạ Hữu Đức không còn quan hệ gì với nhau nữa, anh không có một người cha như ông ta. Tâm Tâm, chuyện của ông ta sẽ không ảnh hưởng đến hai chúng ta, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhà của em.”
Hạ Thiên cam đoan với cô ta, tình cảm thâm trầm như muốn nhấn chìm người khác trong mắt anh ta lại làm trái tim Thẩm Tâm Tâm lạnh căm căm.
Cô ta hất văng tay Hạ Thiên ra, lui ra sau né tránh, lộ ra vẻ mặt thất vọng.
“Tâm Tâm?” Hạ Thiên ngơ ngác, cô ta bị làm sao thế?
Không lẽ như thế còn chưa đủ sao? Cáo cô gái này cũng lắm chuyện quá rồi đó?
“Tâm Tâm, vì em, cái gì anh cũng sẵn sàng vứt bỏ, em... em không tin anh sao?” Hạ Thiên đau lòng hỏi ngược lại cô ta.
Thẩm Tâm Tâm lắc đầu, cũng khóc.
Trong ánh mắt khó hiểu của Hạ Thiên, Thẩm Tâm Tâm hỏi ngược lại anh ta: “Hạ Thiên, anh vì muốn cưới em, vì muốn làm cha mẹ em chấp nhận anh, cho nên đến cả cha ruột anh cũng không nhận đúng không? Nếu em đã đến hỏi anh, vậy có nghĩa là em đã biết được đầu đuôi mọi chuyện. Cha của anh đúng là rất đáng trách, nhưng đó chỉ là với người ngoài mà thôi. Đối với anh, ông ta đã hết lòng hết dạ rồi. Ông ta làm tất cả mọi chuyện đều là vì anh. Ông ta không phải là người tốt, nhưng ông ta đối xử với anh chẳng có gì để chê cả. Một người yêu thương anh như thế, anh lại có thể cắt đứt mối quan hệ nhanh chóng nhẹ nhàng như trở bàn tay, không hề giãy dụa chút nào. Đó là cha ruột của anh đó. Đối với ông ta mà anh còn như thế. Nếu sau này nhà em không có tác dụng gì với anh, em lại chọc phiền phức gì đó cho anh, anh muốn làm thế nào? Anh cũng vứt bỏ em giống như cái cách mà anh vứt bỏ cha ruột của mình sao?”
“Sao lại như thế được chứ? Tâm Tâm, em hiểu lầm rồi, thật ra anh cũng rất đau lòng. Nhưng mà cha anh như thế, cha em chắc chắn sẽ không đồng ý cho chúng ta đến với nhau đúng không? Anh đều là vì em...”
Hạ Thiên thầm nói tiêu đời rồi, vội vàng giải thích.
“Anh cũng đừng nói là vì tôi, sao tôi lại không biết tôi có sức quyến rũ lớn đến thế chứ? Nhà tôi cũng có gương mà, Hạ Thiên, từ sau khi tôi và anh quen nhau, anh nói mười câu là lại nhắc đến cha tôi một lần. Tôi cảm thấy anh không thích tôi, anh là thích quyền lực của cha tôi thì có!”
Thẩm Tâm Tâm lại càng thất vọng hơn nữa.
Không ngờ Hạ Thiên lại giống hệt những gì cha nói!
Anh ta... anh ta làm cô ta quá thất vọng rồi.
Cha đã nói là cô ta cứ việc đến hỏi Hạ Thiên. Nếu Hạ Thiên thật sự vứt bỏ cha mình, vậy thì cho dù có c.h.ế.t ông ta cũng sẽ không đồng ý chuyện hôn nhân này. Nếu anh ta không làm thế thì cô ta cứ thử tìm hiểu.
Lúc này cô ta mới hạ quyết tâm đến nơi này.
Kết quả trong đầu óc Hạ Thiên chỉ lo nghĩ đến chuyện cuộc sống sung sướng của anh ta, còn ác hơn những gì cha cô ta nghĩ nữa.
Lúc này Hạ Thiên cũng ngơ ngác, việc này không giống như những gì anh ta tưởng tượng.
Khoảng thời gian này anh ta tiếp xúc với Thẩm Tâm Tâm, cô ta vẫn luôn là một người rất cảm tính, thích nghe anh ta nói những câu nói thêm tình vô nghĩa kia.
Anh ta vì cô ta, thậm chí còn không thèm nhận cha, tại sao cô ta lại thay đổi chứ?
“Tâm Tâm, rốt cuộc thì anh sai ở nơi nào? Không lẽ em hi vọng anh vì cha anh, bị cha anh liên lụy, sau đó hai chúng ta không thể nào đến được với nhau, cuộc đời của anh cũng bị ông ta phá hủy hết sao?”
Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt mờ mịt, bắt đầu hỏi ngược lại Thẩm Tâm Tâm.
Anh ta không tin Thẩm Tâm Tâm sẽ nói làm như thế mới đúng!
Có người nào mà không suy nghĩ vì ích lợi của mình chứ?
Thẩm Tâm Tâm nghe anh ta nói, tức giận không nhịn được nữa, cho anh ta một bạt tai: “Tại sao tôi lại quen biết với một người m.á.u lạnh như anh chứ?”
“Em đánh anh?” Hạ Thiên ngơ ngác.
“Hạ Thiên, có phải anh cho rằng ai cũng đều sẽ suy xét đến lợi ích đầu tiên giống như anh không? Có lẽ người nhà anh đều là như thế, nhưng mà người nhà tôi không phải. Cũng đúng thôi, của anh có thể vì ích lợi của anh mà hại con trai của bác cả anh. Anh cũng có thể vì lợi ích của anh mà cắt đứt quan hệ với cha mình, hai cha con anh đều là một loại người như nhau! Tôi biết việc nhà anh nhưng vẫn còn sẵn sàng đến đây tìm anh, chính là vì muốn kết hôn với anh. Tôi không để ý đến khó khăn, chỉ cần anh có tình có nghĩa, cha anh làm sai là chuyện của cha anh, tôi sẽ không thất vọng với anh. Nhưng mà đến cả dũng khí đối mặt với khó khăn anh cũng không có! Anh vì bản thân mình, không chút suy nghĩ đã lập tức cắt đứt quan hệ với cha của anh. Anh tưởng anh cao thượng lắm à? Nếu như anh thật sự cao thượng thì ngay từ đầu khi anh cả của anh được tìm về, anh và cha anh nên cùng nhau rời khỏi nhà bác cả của anh rồi!”
Thẩm Tâm Tâm cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Không ngờ người đàn ông mà cô ta lựa chọn kỹ càng lại là một người đàn ông vô sỉ lại tham lam như thế.
“Em hiểu lầm anh rồi.” Hạ Thiên muốn giải thích.
Trong lòng anh ta cũng rất ảo não, ai mà ngờ người nhà họ Thẩm đều là một đám người không có đầu óc như thế chứ!
Lại còn nói đến chuyện tình cảm nữa à? Ích lợi không quan trọng sao?
“Tôi hiểu lầm cái gì? Theo tôi được biết, anh vẫn luôn ở trong nhà bác cả của anh. Khoảng thời gian trước mới bị đuổi ra ngoài đúng không? Với lại vẫn còn là vì em gái của anh cướp bạn trai của con gái bác cả, cho nên anh mới không ở lại đó nổi nữa. Sau khi anh cả của anh quay về, không phải anh vẫn luôn ở nhà người ta sao? Nếu như anh còn có mặt mũi, thật sự cảm thấy cha anh làm sai thì anh đã nên dọn ra khỏi nơi đó từ lâu rồi. Sẽ không ở lại nơi đó chướng mắt, anh ở trong mắt người ta còn không phải là một cái gai sao? Có anh ở đó, đứa con trai nhà bác cả vừa mới tìm về làm sao có thể hòa nhập với gia đình này được chứ? Hạ Thiên, chuyện của hai chúng ta cứ coi như kết thúc đi, sau này đừng liên lạc với nhau nữa. Coi như tôi bị mù đi!”
Thẩm Tâm Tâm chỉ cảm thấy bàn tay bị anh ta sờ qua cũng rất xui xẻo.
“Tâm Tâm?” Hạ Thiên còn muốn đuổi theo.
“Không được gọi tên của tôi! Tôi nghe được tiếng nói của anh là lại cảm thấy buồn nôn!” Thẩm Tâm Tâm quay đầu lại mắng anh ta một câu, không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Hạ Thiên bị bỏ lại tại chỗ tức giận đạp vào chân tường.
Chết tiệt!
Là ai nói cho cô ta! Cô ta biết, vậy chẳng phải hai vợ chồng xưởng trưởng cũng đều đã biết rồi sao?
Sau này làm sao anh ta còn có thể thăng chức được nữa?
Anh ta tiêu đời rồi, đời này của anh ta đều tiêu tùng hết rồi!
Anh ta cố gắng suốt nhiều năm như thế, cũng không phải chỉ để làm một cán bộ nhỏ nhoi.
Phát sinh nhiều chuyện như thế, bác cả cũng không thể nào đối xử thật lòng thật dạ với anh ta giống như lúc trước nữa.
Vốn dĩ anh ta còn đang trông chờ vào Thẩm Tâm Tâm, kết quả hiện tại lại cũng xảy ra vấn đề rồi.
Biểu cảm của Hạ Thiên trở nên vô cùng dữ tợn.
Ở một góc khác, Tiểu Phương đang lặng lẽ nghe lén xác định mình đã làm tốt chuyện mà mình hứa với ông cụ Chu Giải Thư, cũng yên tâm rời đi.
Tuy rằng anh ấy khá kinh ngạc khi biết ông cụ nhờ anh ấy làm chuyện này, nhưng mà chuyện này rất đơn giản, chỉ là nói vài ba câu mà thôi.
Lại còn có thể có được một phần nhân tình của xưởng trưởng, với anh ấy mà nói là một hòn đá trúng hai con chim.