Nhưng khi Vương Thanh Hòa trở về, tất cả đều thay đổi! Mà tất cả những chuyện này đều do Tề Nghênh Nghênh khởi xướng!
Kế hoạch của Hạ Thiên trông có vẻ điên cuồng nhưng lại vô cùng có lợi cho anh ta, ngay cả Hạ cũng hơi bị thuyết phục, đối với con dâu cả, ông ta cũng không hài lòng. Nếu không phải Tề Nghênh Nghênh nhúng tay vào thì nhà ông ta đã không loạn như vậy, vả lại sao có thể để Tiểu Thiên bị Vương Thanh Hòa vượt mặt? Nhưng...
“Tiểu Thiên, cháu phải cân nhắc cho kỹ lưỡng, nếu cháu hại người mà bị phát hiện thì sẽ có kết cục giống cha cháu.” Hạ Toàn cảm thấy vẫn nên khuyên nhủ anh ta.
Hạ Thiên đương nhiên biết, anh ta cũng không nghĩ sẽ tự mình ra mặt, hơn nữa cũng không thể mướn người. Anh ta chỉ muốn ra tay với một mình Tề Nghênh Nghênh, chỉ cần anh ta và ông nội là đủ.
Hạ Thiên cân nhắc hồi lâu, đè nén sự tự giễu trong lòng: “Ông nội, cháu biết mà. Làm sao cháu dám mướn người chứ? Hơn nữa, nhà ta điều kiện cũng hoa không dậy nổi này tiền. Cháu nghĩ chuyện này phải làm thật kín đáo, tuyệt đối không thể để lộ ra kẽ hở, tốt nhất là chúng ta nên tự tay làm. Ông nội, ông có thể giúp cháu không?”
Bộ dáng của Hạ Thiên khiến cho Hạ Toàn vô cùng bất an: “Tiểu Thiên, cháu nói vậy là ý gì? Làm sao ông nội giúp cháu được?”
“Ông nội, bác gái không thể nào ra ngoài cùng cháu, ông có thể nghĩ cách lừa người ra ngoài không? Tốt nhất là tìm cách vu oan cho con trai của bà ta, Hạ Thành chính là lựa chọn tốt nhất. Ông nội, chỉ cần ông giúp cháu lừa người ra thì những chuyện còn lại cháu sẽ giải quyết.” Hạ Thiên càng nói càng kích động dọa Hạ Toàn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đây vẫn còn là đứa cháu trai ngoan ngoãn hiếu thuận của ông ta sao?
Tuy đúng là ra tay với Tề Nghênh Nghênh quả thật có thể giúp cho cuộc sống của Hạ Thiên khá lên, nhưng mà... đó cũng đã là người nấu cho nó rất nhiều bữa cơm đoàn viên! Hơn nữa nếu ông ta lừa người ra ngoài, ngày sau cũng không có chứng cứ là Hạ Thiên đã động thủ, như vậy khác nào ông ta tự chọc phiền toái.
Hạ Thành là con trai ruột của Chí Phi, Chí Phi sẽ không nghi ngờ Hạ Thành, như vậy con trai chỉ có thể nghi ngờ ông ta. Đối mặt với những chuyện không liên quan tới con trai nhỏ, Hạ Toàn trở nên khôn khéo đến đáng sợ, rất nhanh ông ta đã đoán được, Hạ Thiên nào muốn tìm người hỗ trợ? Rõ ràng là tìm kẻ c.h.ế.t thay.
“Không được! Ông không thể giúp chuyện này được, Tiểu Thiên, ông cũng khuyên cháu đừng nên chấp mê bất ngộ. Chúng ta đã thất bại, chẳng lẽ cháu không nhìn ra sao? Cháu cảm thấy ngày tháng bên ngoài an nhàn quá nên muốn đi ăn cơm tù à?” Hạ Toàn cau mày thở dài, vừa nói vừa đứng dậy muốn đi ra ngoài. Hạ Thiên vốn nghĩ ông nội sẽ không từ chối nên mới nói ra chuyện này, bây giờ thấy ông ta muốn đi, Hạ Thiên cũng luống cuống: “Ông nội, ông không thể đi. Cháu... ông biết kế hoạch của cháu rồi, nếu ông đi nói cho bọn họ thì cháu phải làm sao?”
“Cháu điên rồi hả? Ông là ông nội của cháu, còn có thể hại cháu sao?” Hạ Toàn cảm thấy hôm nay ông ta không nên tới đây mới phải.
Hạ Thiên căn bản mặc kệ: “Ông nội, lúc nãy cháu dụ mẹ cháu ra ngoài chỉ để nói với ông chuyện này thôi. Không được, ông không thể đi như vậy!”
“Vậy cháu còn muốn làm sao? Ông đồng ý với cháu là được chứ gì?” Hạ Toàn cảm thấy rất nguy hiểm nên dứt khoát giả vờ đồng ý.
Hạ Thiên lúc này đã không còn tin ông ta, ánh mắt lóe lên vẻ ngoan độc: “Ông nội, có phải ông lừa cháu không?”
“Hạ Thiên!” Hạ Toàn muốn hất anh ta ra.
“Ông nội, ông ở nhà mấy ngày đi, mặc kệ là ông đồng ý hay không đồng ý, nếu ông đã biết kế hoạch của cháu thì tuyệt đối không được rời đi.” Hạ Thiên lúc này đã rất hối hận, anh ta còn tưởng ông nội sẽ đối xử với anh ta giống như đối với cha, kết quả ông nội chỉ một lòng nghĩ cho bản thân!
Hạ Toàn nào có sức lục như Hạ Thiên, anh ta lại kéo Hạ Toàn vào nhà, cười lạnh: “Ông nội, cháu đã nghĩ được biện pháp tốt hơn rồi, nếu cháu nói ông bị bệnh, cần người chăm sóc thì bác cả còn không cho bác gái đến đây giúp đỡ sao? Đến lúc đó cháu sẽ có cách lấy mạng bà ta! Tốt nhất là ông nên phối hợp với cháu, bằng không cháu sẽ nói với bác cả vì sao mấy năm nay ông lại không thương yêu bác ấy.”
Sắc mặt của Hạ Toàn hoàn toàn thay đổi.
“Cháu nói cái gì?” Ngoài cửa, Hạ Chí Phi và con trai vừa mới tới, đang chuẩn bị mở cửa thì lại nghe thấy những lời đảo loạn tam quan của ông ta phát ra từ sau cánh cửa.
Trong nhà, Hạ Thiên cũng choáng váng, tại sao bác cả lại tới đây?
Hạ Chí Phi đá văng cánh cửa, Hạ Minh cũng theo vào, nhìn thấy Hạ Thiên, cậu ta lập tức nhào lên đ.ấ.m hai đấm, trực tiếp đè anh ta xuống đất.
“Thứ súc sinh! Mấy năm nay anh ở nhà bọn tôi uống, thế mà bây giờ còn muốn hại mẹ tôi? Sao nhà họ Hạ chúng tôi lạ có loại người như anh chứ?” Hạ Minh tung đòn hiểm giữ chặt Hạ Thiên.
Hạ Toàn ở một bên cũng lấy lại tinh thần, hiện tại ông ta đã bất chấp cả Hạ Thiên. Nếu những lời này đã bị con trai cả nghe được thì ông ta phải bảo vệ bản thân trước đã.
Hạ Toàn nghĩ vậy thì lập tức giả vờ khóc lóc lên án Hạ Thiên: “Em trai cháu nói đúng rồi đó! Nhà họ Hạ chúng ta sao lại có hạng người như vậy? Cháu là do bác cả đích thân nuôi lớn, tại sao bây giờ lại muốn hãm hại nhà họ? Cháu thật sự là cháu trai của ông sao?”
Hạ Thiên đã bị đánh đến mức mất đi lý trí, trong lòng anh hoàn toàn không có một tia hy vọng gì nữa. Bác cả... đã nghe thấy hết rồi sao? Vậy kế hoạch của anh ta có còn dùng được hay không? Đều là ông nội sai! Nếu không phải ông nội không đồng ý giúp đỡ thì anh ta cũng đâu cần tranh chấp với ông nội lâu như vậy, sau có thể khiến bác cả nghe thấy kế hoạch của mình? Là ông nội làm hại! Đúng, đều là ông ta.
Hạ Thiên Nhãn bắt đầu cười điên cuồng, anh ta chỉ vào Hạ Toàn cười to khiến ba người còn lại ngơ ngác.
Hạ Chí Phi vô cùng thất vọng: “Đủ rồi Hạ Thiên, cháu còn muốn giả ngây giả dại sao? Ngày thường bác xem cháu như con trai ruột, thật không ngờ cháu là loại người này. Sau này không cho phép cháu đến nhà bác nữa, còn nữa, không phải cháu vẫn luôn hy vọng bác sẽ đi nói chuyện với trưởng xưởng giúp cháu sao? Bác đây sẽ vì cháu mà đi cầu ông ấy, cầu ông ấy để cho cháu có cơ hội trở thành một người có ích cho xã hội. Hạ Thiên, cháu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nông thôn đi, cháu là con trai của Hữu Đức, bác cũng sẽ không làm gì cháu. Cháu cũng không xứng để bác làm ra chuyện mất lý trí, nhưng sau này cháu vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt nhà bác nữa, tốt nhất là tìm một nơi xa thật xa nhà bác mà sống.” Hạ Chí Phi cảm thấy đây là quyết định nhân từ nhất mà ông ta có thể đưa ra.
“Dựa vào đâu chứ? Hạ Chí Phi ông dựa vào đâu mà muốn điều động công tác của tôi?” Hạ Thiên hoàn toàn không nhịn được, dựa vào đâu chứ?
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Chí Phi, đã hoàn toàn mất đi lý trí, túm lấy cái ghế bên cạnh quăng về phía Hạ Chí Phi: “Tôi liều mạng với ông! Hạ Chí Phi, ông bớt tự cho là đúng đi. Nếu không phải vì muốn có một công việc tốt thì dựa vào đâu mà tôi phải khom lưng cúi đầu với mấy người? Còn nói là xem tôi như con trai? Ông có sao? Nhiều năm như vậy mà ông vẫn không cho tôi dùng nhân mạch của ông! Ông có phải là thứ tốt đẹp gì đâu chứ?”
Hạ Minh vẫn còn ở đó, đương nhiên không cho phép anh ta tổn thương cha mình, lập tức chụp lấy cái ghế: “Anh bị điên thì đi chữa đi! Nhà tôi đối xử với anh chưa tốt hả?”
“Không đủ! Không đủ! Ha ha...” Hạ Thiên đột nhiên nhớ ra gì đó, anh ta chỉ vào Hạ Toàn, lại nhìn về phía Hạ Chí Phi: “Ông cho rằng lão già này có gì tốt? Ông đoán xem tại sao nhiều năm như vậy mà ông ta vẫn thiên vị cha tôi? Ông không cho rằng là vì cha tôi ở bên cạnh chăm sóc ông ta thật đó chứ?”