Vương Thanh Hòa… anh trông không giống như loại người tầm thường.
“Tú Tú, em cất mấy thứ này đi được không? Sau này chúng ta sẽ cần dùng đến.” Vương Thanh Hòa nắm tay vợ, anh khiêng mấy cái rương này vào trong phòng.
Mấy thứ trong cái rương này đều rất quý giá, ngoại trừ một ít đồ cổ ra thì còn có một chút vàng và châu báu.
Thứ này phải bỏ vào trong không gian mới là an toàn nhất.
Bạch Tú Tú cất mấy thứ này đi, thấy chồng đồng ý nhận lấy mấy thứ này, cô cũng rất vui vẻ.
Cũng không phải cô tham mấy thứ này, dù sao thì sau này Vương Thanh Hòa có thể kiếm được càng nhiều hơn. Lúc cô làm hồn ma thì cũng đã có được không ít kiến thức.
Chỉ là anh nhận lấy có nghĩa là anh thật lòng đồng ý nhận những người trong nhà họ Tề, ngoại trừ Tề Nghênh Nghênh ra.
Đúng là anh đã có cô làm bạn, có hai đứa nhỏ ở bên người.
Nhưng mà cô cũng hi vọng anh có thể có được một chút tình thân, dù sao thì từ nhà họ Vương đến nhà họ Hạ, ngoại trừ mẹ cô và Hạ Minh ra, cũng chỉ có ông cụ nhà họ Tề này mới thật sự mang đến tình thân cho anh.
Vương Thanh Hòa là một người tiếp thu các sự việc mới rất nhanh, chi nên đối với các công việc ở nhà máy dược phẩm, anh cũng nhanh chóng thành thạo quen thuộc.
Đến cả Tiểu Phương dẫn anh đến đây đều cực kỳ kinh ngạc.
Trong nhà máy của bọn họ không phải người nào cũng có thể hoàn thành tốt công việc, Vương Thanh Hòa là người học nhanh nhất.
Chỉ trong chớp mắt, nhà máy dược phẩm cũng được nghỉ.
Nhà máy vừa cho nghỉ, mấy người Bạch Tú Tú chuẩn bị khởi hành về quê.
Sáng sớm hôm nay, Hạ Minh đến đúng giờ đã hẹn, mấy người Vương Thanh Hòa đã sửa soạn đồ đạc xong hết rồi, dù sao thì bà Ngụy đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng từ mấy ngày trước.
“Em đến đúng giờ chưa nè!” Hạ Minh vui vẻ chạy vào phòng.
“Chúng ta xuất phát thôi.” Bà Ngụy xác định không mang thiếu thứ gì, lập tức thúc giục mọi người khởi hành.
Vương Thanh Hòa xách theo mấy cái túi, ôm Nguyệt Nguyệt. Bạch Tú Tú thì ôm Minh Minh, cả gia đình cùng nhau đến ga xe lửa.
Lần này đi ra ngoài, Hạ Minh không còn bực bội giống như lần đến huyện trước đó, hiện tại cậu ta chỉ cảm thấy vui vẻ và chờ mong.
Dọc theo đường đi cậu ta là người hăng hái nhất.
Chờ bọn họ đi đến nơi, trời đã sắp tối.
Trong huyện cũng không có thay đổi gì so với lần trước, cả gia đình cùng nhau quay về căn nhà trong huyện.
Bởi vì đã không còn ai sống ở nơi này cho nên căn nhà có vẻ vô cùng quạnh quẽ, hơn nữa đại đa số đồ đạc trong nhà đều đã bị dọn đi hết rồi, hiện tại tuy rằng có thể ở lại, nhưng vẫn cần phải dọn dẹp sạch sẽ.
“Tiểu Minh, cháu lại đây dọn dẹp chung với thím.” Bà Ngụy đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, lập tức gọi Hạ Minh đến giúp đỡ.
“Được rồi.”
Hạ Minh nhanh chóng giúp đỡ.
Bạch Tú Tú thì lại cầm vài thứ, chuẩn bị tranh thủ thời gian này đi thăm bà chủ nhiệm Uông, giờ này chắc bà chủ nhiệm Uông còn chưa tan ca.
“Anh đi với em.” Vương Thanh Hòa thấy cô cầm quà tặng là biết ngay cô đang muốn đi làm gì.
Cho nên anh đi theo cô ra ngoài, trước khi đi, Vương Thanh Hòa còn không quên bảo Hạ Minh giúp đỡ: “Hạ Minh, lát nữa em cầm cái túi trên giường đất đưa đến địa chỉ này cho anh, người ở trong căn nhà đó là một ông cụ và một đứa bé. Lúc trước anh đã hứa hẹn là sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.”
“Dạ được.” Hạ Minh có chút kinh ngạc, còn có chuyện này nữa à?
Vương Thanh Hòa cùng vợ đi đến tổ dân phố của phố Ngô Đồng trong huyện.
Bà chủ nhiệm Uông nhìn qua cửa sổ thấy bọn họ đến cũng vô cùng kinh ngạc, bà ấy vội vàng dặn dò mấy câu rồi lập tức chạy ra ngoài.
“Tú Tú?” Bà chủ nhiệm Uông cẩn thận quan sát cô, nụ cười trên mặt cũng càng tươi hơn.
“Tốt, tốt lắm, ở tỉnh thành cũng không gầy đi, công việc bên kia của cháu có thuận lợi không?” Bà chủ nhiệm Uông vẫn quan tâm công việc của cô nhất, ở trong mắt bà ấy, Bạch Tú Tú là một nhân tài có tư tưởng rất tốt.
“Mọi chuyện đều ổn cả, chủ nhiệm, đây là quà năm mới cháu chuẩn bị cho chủ nhiệm, chủ nhiệm nhất định phải nhận lấy đó.” Bạch Tú Tú cầm mấy thứ Vương Thanh Hòa đang cầm cho bà chủ nhiệm Uông.
Bà chủ nhiệm Uông kinh ngạc xách cái túi này, nặng thật đó.
Nhưng mà bà ấy cũng không từ chối, đây là tấm lòng của Bạch Tú Tú.
Từ chối thì có vẻ quá khách sáo, hiện tại Bạch Tú Tú đã không còn làm việc ở chỗ bà ấy nữa, bà ấy nhận quà của cô cũng không có gì lo lắng.
“Được rồi, vậy tôi nhận lấy. Sau này cháu cũng đừng gọi chủ nhiệm nữa, gọi tôi là dì Uông.”
“Dì Uông.” Bạch Tú Tú nghe lời chào hỏi.
“Ngoan lắm, bên ngoài lạnh lắm, hai đứa cháu theo tôi vào trong ngồi nghỉ một chút đi?” Bà chủ nhiệm Uông định mời bọn họ vào nhà.
“Chúng cháu không vào đâu ạ, dì Uông, nhà cháu còn phải dọn dẹp lại nữa, chúng cháu về trước. Chờ năm sau cháu về, cháu chắc chắn sẽ lại đến thăm dì. Nếu dì có thời gian rảnh cũng có thể đến tỉnh thành tìm cháu.” Bạch Tú Tú nói xong, đưa địa chỉ nhà mình cho bà ấy.
“Được rồi.” Bà chủ nhiệm Uông có chút lưu luyến, từ sau khi Bạch Tú Tú rời đi, những người đưa đến chỗ bà ấy đều không có ai tốt bằng Bạch Tú Tú.
Hiện tại bà ấy bảo mấy người này làm cái gì cũng đều phải mất công hơn!
Nếu không phải làm sai thì cũng là làm được rất chậm.
Chờ đến khi Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa về đến nhà thì trong nhà đã được dọn dẹp đơn giản xong rồi.
Vương Thanh Hòa đốt lửa lên, trong nhà cũng ấm lên.
Không bao lâu sau Hạ Minh cũng đã quay về, còn mang đến một ít khoai tây và cải trắng.
“Anh Vương, ông cụ kia cứ nhất quyết bảo em phải mang về.” Hạ Minh xấu hổ giải thích.
“Cũng đúng lúc, chúng ta khỏi phải đi mua đồ ăn.” Bà Ngụy cầm lấy mấy thứ này.
Vương Thanh Hòa cũng gật đầu nói: “Đây là tấm lòng của bọn họ, đúng là nên nhận lấy.”
Cả gia đình ở trong huyện bận rộn một chút thời gian, trời đã hoàn toàn tối đen.
Sáng sớm hôm sau, cả gia đình lập tức ngồi xe quay về thôn. Chuyến xe này chỉ chạy đến công xã, đoạn đường còn lại thì cần phải đi bộ.
Hạ Minh còn chưa từng đến thôn mà anh cả đã lớn lên, sau khi đi vào thôn rồi, gặp cái gì cũng rất tò mò.
Chờ sau khi xem xong hoàn cảnh trong thôn rồi, lập tức hơi sợ ngây người.
Anh cả... lúc trước sống ở nơi này sao?
Lúc người trong thôn nhìn thấy anh cả hình như cũng đều cảm thấy anh cả rất đáng thương.
Có lẽ là tất cả mọi người đều đã biết được chuyện của nhà họ Vương rồi nhỉ?
Hạ Minh nghĩ như thế, theo sát bước chân của anh cả chị cả.
Lúc cả gia đình Bạch Tú Tú đến nhà thím Kim Hoa thì thím Kim Hoa còn đang quét dọn tuyết trong sân.
Tối hôm qua gió to quá, thổi không ít tuyết vào lại trong nhà.
Nhìn thấy mấy người Bạch Tú Tú đến, bà ấy kích động đến mức quăng chổi xuống đất, nhanh chóng chạy đến mở cửa cho bọn họ.
“Bà chị, Tú Tú, Thanh Hòa! Ui cha, đây là con cái nhà ai đây?”
Trần Kim Hoa bảo bọn họ mau đi vào nhà, Vương Thanh Hòa cũng giới thiếu Hạ Minh đứng bên cạnh mình: “Đây là Hạ Minh, là em trai của cháu.”
Vừa nghe nói là em trai, Trần Kim Hoa lập tức hiểu ra, chắc đây là em ruột của anh.
“Mau vào nhà đi, vào nhà rồi nói chuyện. Ông già, ông coi ai đến nè?” Trần Kim Hoa kêu to với trong nhà.
Trần Tráng Thực khó hiểu đi ra, lập tức nhìn thấy cả gia đình Bạch Tú Tú đi vào nhà.
“Là Thanh Hòa và Tú Tú về đó à! Cũng lâu lắm rồi không gặp được mấy đứa.” Trần Tráng Thực nhìn thấy bọn họ cũng rất vui vẻ, hai đứa nhỏ này đã giúp đỡ ông ấy rất nhiều việc. Chuyện thôn bán dược liệu lần trước đã làm cho người dân trong thôn được không ít lợi ích thực tế.
Hơn nữa cũng làm cho công xã có suy nghĩ mới, sau này mấy thứ này cũng có thể hình thành một ít quy mô.
Vì chuyện này, bên phía công xã cũng đã tiết lộ tin tức cho ông ấy, ông ấy còn có thể thăng chức.
Tuy rằng ông ấy đã một đống tuổi, nhưng có thể thăng chức thì ông ấy vẫn rất vui!
“Bọn cháu vừa được nghỉ.” Vương Thanh Hòa giải thích một chút.
Bạch Tú Tú thì đã bị Trần Kim Hoa nắm lấy tay liên tục hỏi han.