“Anh còn nhớ rõ những lời thím Phùng ở nhà kế bên nói không?” Bạch Tú Tú hỏi anh.
Vương Thanh Hòa gật đầu: “Nhớ, thím Phùng đã nói rất nhiều chuyện.”
“Đúng vậy, lần nào thím Phùng cũng đều nói là đừng quá độc ác linh tinh là cha mẹ sẽ không dám ăn h.i.ế.p anh nữa, lúc trước em đã cảm thấy thím ấy bắt được điểm yếu gì đó của cha mẹ, mãi đến lần trước thím ấy nói đến chuyện năm xưa gì đó.” Bạch Tú Tú thấy chồng mình đang nghiêm túc lắng nghe.
Cô hơi dịu giọng lại, cố ý lộ ra vẻ dịu dàng nói tiếp: “Lúc trước em cảm thấy cha mẹ đối xử với anh và mấy đứa con khác không giống nhau, giống như bọn họ là người một nhà, mà anh là nhặt được từ bên ngoài. Chuyện gì vất vả đều là anh làm, kiếm được chỗ tốt gì đó thì cả gia đình chia đều. Nhưng mà bọn họ có được cái gì thì chưa bao giờ chia cho anh. Sau khi hai chúng ta kết hôn, em chưa bao giờ thấy bọn họ tính toán cho anh, muốn tốt cho anh lần nào. Cho nên em mới đoán, có khi nào anh là do bọn họ nhặt về không? Cho nên hôm nay em mới đi tìm thím Phùng.”
Bạch Tú Tú lặp lại hết những lời cô tìm thím Phùng hỏi thăm được cho Vương Thanh Hòa nghe.
Nhưng mà chuyện khiến cô cảm thấy kinh ngạc là Vương Thanh Hòa chẳng hề đau buồn chút nào.
Cô vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần dỗ chồng của mình rồi.
Dù sao thì trái tim của người nào cũng đều làm bằng thịt, anh cũng sẽ biết đau.
Vương Thanh Hòa thấy vợ mình không nói tiếp nữa, có chút rầu rĩ mở miệng nói với cô: “Anh cũng đã đoán được đại khái rồi.”
“Anh đã đoán được sao? Anh biết rồi mà vẫn cứ để cho bọn họ ăn h.i.ế.p anh!” Bạch Tú Tú lập tức càng giận hơn, chồng của cô ngu đến thế sao?
Ánh mắt Vương Thanh Hòa trong suốt, bình thản.
Anh nhìn làm Bạch Tú Tú cũng bất giác yên tĩnh lại.
Vương Thanh Hòa chỉ cảm thấy có chút lạnh, ôm lấy vợ mình, tiếp tục nói ra lời thật lòng của mình: “Anh không biết vì sao loại người như bọn họ lại đồng ý nuôi lớn anh, mà không quăng anh vào núi cho sói ăn. Khi còn nhỏ, ánh mắt của bọn họ khi nhìn anh tràn ngập vẻ ghét bỏ không thèm che giấu chút nào. Anh cũng đã sớm biết anh và mấy đứa em khác không giống nhau. Bọn họ không phải cha mẹ ruột của anh, không thân cũng chẳng quen với anh, chỉ là nuôi dưỡng anh lớn lên. Cho nên anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, muốn trả lại ân tình cho bọn họ. Anh bẩm sinh khỏe hơn người bình thường một chút, có làm việc cũng không thấy mệt. Bọn họ cho anh ăn bao nhiêu cơm, anh đều quy đổi thành tiền. Bọn họ cứu anh một mạng, anh cũng đổi thành tiền. Bắt đầu từ mười tuổi anh đã xuống ruộng làm việc, đến năm nay cũng đã trở gần xong rồi. Nhưng mà nếu bọn họ nuôi dưỡng anh là vì có nguyên nhân khác, bọn họ không xứng nhận lấy phần ân tình mà anh trả thì anh nhất định sẽ bắt bọn họ trả lại gấp một trăm lần.”
Vương Thanh Hòa cũng không phải là một người thích nói chuyện, anh nói chuyện cũng luôn rất chậm.
Nhưng mà giọng của anh rất êm tai, lại còn đẹp trai, Bạch Tú Tú thích nghe, cũng thích ngắm anh!
Bảo anh nói một hơi nhiều chữ như thế, đúng là quá hiếm có!
Bạch Tú Tú còn đang thầm cảm thán trong lòng, lập tức nhìn thấy anh lấy một cuốn sổ nhỏ ra.
“Đừng có nói đây là sổ sách anh ghi lại với bọn họ đó nha?” Bạch Tú Tú còn tưởng anh nói ghi sổ là tính ở trong đầu, kết quả là ghi sổ thật à?
“Xin lỗi…” Vương Thanh Hòa đột nhiên mở miệng.
“Anh xin lỗi em làm cái gì?” Bạch Tú Tú lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Vương Thanh Hòa ôm lấy cô, vô cùng áy náy nói: “Anh nên nói cho em biết trước, để em không cần coi bọn họ là cha mẹ chồng mới đúng. Lúc anh và em kết hôn anh đã hứa là sẽ không nói dối giấu diếm em chuyện gì, kết quả lại còn giấu em chuyện này. Nhưng mà anh lại không muốn để em biết anh là một người bị cha mẹ vứt bỏ.”
Bạch Tú Tú thật sự không ngờ rằng lý do làm anh giấu diếm cô lại là thế này!
Nhưng mà không bao lâu sau, Bạch Tú Tú lại nghĩ đến chuyện khác.
Kiếp trước sau khi cô chết, chắc là Vương Thanh Hòa sẽ không cho rằng cô c.h.ế.t là vì anh không nói chuyện này cho cô biết đâu nhỉ?
Bạch Tú Tú có chút đau lòng: “Vương Thanh Hòa, em hỏi anh một chuyện.”
Vương Thanh Hòa gật đầu, tuy rằng anh không biết vợ muốn hỏi cái gì, nhưng mà trông thì có vẻ cô không tức giận.
Việc này cũng làm trong lòng anh yên tâm hơn.
Vốn dĩ lúc kết hôn anh đã định nói chuyện này rồi. Nhưng mà cô tốt như thế, lại gả cho một người như anh, anh thậm chí đến cả cha mẹ ruột cũng không có, còn có khả năng là cha mẹ ruột đã vứt bỏ anh.
Anh cũng biết suy nghĩ này rất nực cười, nhưng khi đó nhìn gương mặt xinh đẹp làm tim của anh đập nhanh đến mức thở không nổi kia, anh lập tức giấu mọi bí mật vào trong một góc hèn mọn nào đó.
Hiện tại Tú Tú không giận thì không còn gì tốt hơn.
Bạch Tú Tú cảm thấy người bình thường sẽ không cảm thấy đó là lỗi của mình.
Nhưng mà… Suy nghĩ của chồng cô lại rất không giống bình thường.
“Vương Thanh Hòa, anh nói coi nếu như anh không báo chuyện này cho em biết, em cũng không hề đề phòng gia đình này, một ngày nào đó những người này đột nhiên cảm thấy em chướng mắt, muốn em c.h.ế.t đi. Em lại chủ quan không đề phòng sau đó c.h.ế.t thật thì anh sẽ như thế nào?”
Bạch Tú Tú sợ anh nghĩ quá nhiều, dùng giọng điệu vô cùng tùy ý hỏi anh.
Mặt Vương Thanh Hòa lập tức trắng bệch không còn chút máu, đầu óc gần như dừng hoạt động.
Cảnh tượng trong mơ, còn có câu hỏi hiện tại của cô, làm anh cảm thấy hình như chuyện này thật sự có khả năng sẽ phát sinh.
“Nè, anh là đàn ông đó, anh khóc cái gì chứ?” Bạch Tú Tú sợ ngây người, sao anh còn khóc nữa?
“Anh xin lỗi…”
Giọng của Vương Thanh Hòa có chút khàn.
“Em chỉ là đột nhiên nảy ra suy nghĩ này hỏi một câu thôi mà, anh khóc cái gì chứ? Anh đã làm cha rồi đó! Bao nhiêu tuổi rồi!” Da đầu Bạch Tú Tú tê rần, tuy rằng Vương Thanh Hòa khóc không xấu, nhưng mà có cái gì để khóc chứ?
“Nếu thật sự là anh hại c.h.ế.t em, có lẽ anh cũng không muốn sống nữa, bọn họ cũng đừng hòng sống!”
Vương Thanh Hòa thật sự không dám tưởng tượng, sao vợ anh lại có thể suy nghĩ ra vấn đề đáng sợ này chứ!
Trước khi gặp được Tú Tú, anh không hề nghĩ đến chuyện kết hôn, loại người như anh, bị cha mẹ ruột vứt bỏ, cha mẹ nuôi anh lớn lên lại không thích anh, anh còn định sẽ trả lại ân tình gia đình này nuôi dưỡng anh, tạm thời sẽ ở lại trong nhà này vài năm.
Anh không muốn cưới vợ, để vợ phải chịu tội cùng anh.
Kết quả anh vừa nhìn thấy Tú Tú lần đầu tiên đã thích cô muốn chết. Giống như phát điên mà muốn cưới cô, nếu không cưới cô, anh thậm chí cảm thấy mình sống cũng chẳng có ý nghĩa nào nữa.
Tình cảm của anh đã chiến thắng lý trí, cũng quyết định không quan tâm đến chuyện trả ân tình gì đó cho nhà họ Vương, chỉ cần Tú Tú gả cho anh, anh tuyệt đối sẽ không cho cô chịu chút khổ sở nào, không cho cô chịu bất cứ vất vả nào trong cái nhà này.
Nếu cô thật sự đã chết, vậy anh sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Bạch Tú Tú không biết Vương Thanh Hòa suy nghĩ cái gì, nhưng mà câu trả lời của Vương Thanh Hòa thật sự giống y như đúc những gì anh đã làm kiếp trước.
Anh thật sự đã tìm đủ mọi cách muốn kéo người nhà họ Vương đi c.h.ế.t chung, nhưng mà anh lại không thành công.
Trên thực tế, từ trước đến nay cô cũng chưa bao giờ xem người nhà họ Vương là người một nhà, cô c.h.ế.t là bởi vì Chu Kiều Kiều. Cho dù Vương Thanh Hòa có nói sự thật ra hay không thì với con nhỏ Chu Kiều Kiều kia, chỉ cần có ai không nịnh bợ tâng bốc cô ta thì cô ta đều sẽ khó chịu.
Chờ lâu rồi, chuyện gì cũng có thể làm ra.
Cho nên kiếp trước Vương Thanh Hòa đã gánh chịu cảm giác áy náy đến ngạt thở này, còn có tình yêu đối với cô, tự tra tấn mình cả đời sao?
Bạch Tú Tú không hiểu nỗi loại người xem tình yêu lớn hơn tất cả như anh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô bị cảm động và đau lòng anh.
“Em chỉ là tò mò hỏi thử thôi, anh đừng tưởng là thật. Anh cứ yên tâm đi, em sẽ không đi đến nơi nguy hiểm nào cả, cả nhà chia đều, gia đình chúng ta sống cuộc sống sung sướng của mình, sao em có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Còn nữa, rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì thế? Anh không phải con ruột của bọn họ thì thôi. Cho dù anh là do ai sinh ra, có ai cần anh hay không thì chúng ta cũng đã kết hôn, em cũng sẽ không khinh thường anh, đây không phải là lỗi của anh.”