Bạch Tú Tú vừa nghe còn có chuyện tốt này, lập tức đưa thịt cho cô ta nói: “Vậy đành nhờ thím rồi.”
“Yên tâm, anh cả chị cả, hai anh chị cứ về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa đến giờ ăn cơm tôi sẽ gọi chị. Đúng rồi, thịt này các chị định nấu hết hay sao?” Triệu Thúy Hoa nhìn thấy nhiều thịt như thế, cũng không quá xác định.
“Nấu trước hai cân đi, số còn lại làm thành thịt khô.” Bạch Tú Tú tính toán dù sao cũng phải nấu một bữa cho cả gia đình ăn đã đời mới được.
“Vậy tôi đi ngay.”
Triệu Thúy Hoa nói xong định rời đi.
“Chị ba, chị cũng nấu giúp nhà chúng tôi được không?” Trần Phương thấy Triệu Thúy Hoa cầm thịt của Bạch Tú Tú, cũng nhanh chóng gọi cô ta lại.
“Được thôi, thím phải cho tôi cái gì đó mới được.” Triệu Thúy Hoa đồng ý vô cùng dứt khoát.
Trần Phương vừa nghe biết mình không chiếm được của hời gì rồi, lập tức cầm một miếng thịt to chừng nửa lòng bàn tay ra nói: “Cái này được chưa? Tôi nấu một miếng thịt, số còn lai cũng làm thành thịt khô.”
“Được rồi, thím cứ chờ ăn đi.” Nói xong, Triệu Thúy Hoa xách theo đống thịt này đi vào phòng bếp.
Triệu Quế Phân nhìn mà đỏ mặt, cực kỳ nhớ những ngày tháng không chia của lúc trước.
Trước kia trong nhà có cái gì đều do bà ta định đoạt, ăn nhiều hay ít đều do bà ta quyết định.
Một đống thịt thế này, nếu để cho bà ta…
Triệu Quế Phân cũng không dám tưởng tượng bà ta có thể làm được bao nhiêu chuyện!
“Ông già, phần của chúng ta thì?” Triệu Quế Phân cũng có chút thèm.
“Tặng cho cậu bọn nó hết đi, chỉ cần thằng hai và thằng năm tốt, cuộc sống trong nhà này mới tốt được.” Trong lòng Vương Thủ Thành vẫn còn đang trông chờ vào con trai út.
Con trai úi cưới được một cô vợ có phúc như thế, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất tốt.
Mấy miếng thịt này thì tính là cái gì chứ?
“Chúng ta phải có tầm nhìn xa hơn nữa, lần này nhất định phải mang tin tức tốt về.” Vương Thủ Thành nhìn chằm chằm vào bà già này, tặng quà nhiều lần như thế, ông ta cũng bắt đầu nghi ngờ về tính chân thật của chuyện này.
Cũng không thể cứ tặng mãi mà vẫn không có được kết quả gì.
“Ông cứ yên tâm, lần này tôi đi chung với bọn họ, tôi cũng không tin.” Triệu Quế Phân cũng cảm thấy nhà mẹ đẻ hơi quá đáng rồi.
“Cha mẹ, con có thể đi chung với cha mẹ không?” Chu Kiều Kiều cảm thấy bà mẹ chồng này chẳng đáng tin chút nào hết.
Trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn liên tục tặng tiền bạc cho nhà mẹ đẻ của mẹ chồng, lại chẳng thấy được chút lợi lộc nào.
Cô ta đã trả giá quá nhiều vì công việc này rồi!
“Con đi theo làm cái gì?” Triệu Quế Phân không vui.
Vợ thằng năm đi theo, nhà mẹ đẻ của bà ta còn phải nấu thêm một phần cơm nữa.
“Mẹ, ngày mai người nhà mẹ đẻ của con sẽ về, con muốn đi theo mẹ đến thăm cậu, trên đường về lại mua ít đồ cho nhà mẹ đẻ của con. Anh cả của con đang ở trong thành, sau này con và Thanh Kỳ cũng phải vào thành, đến lúc đó không phải hai nhà sẽ tiếp xúc nhiều hơn sao?”
Chu Kiều Kiều tìm cớ.
Triệu Quế Phân nhíu mày không nói tiếng nào.
Vương Thủ Thành suy nghĩ một chút nói: “Tôi cảm thấy được đó, ngày mai để vợ thằng năm đi chung đi.”
Chia thịt gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng ăn cơm.
Triệu Thúy Hoa bưng phần thịt của nhà Bạch Tú Tú ra: “Anh cả chị cả, thịt đã nấu xong rồi, anh chị đi ra ngoài bưng vào. Cha mẹ nói tối nay ăn cơm riêng trong phòng mình.”
Cô ta cố ý cất cao giọng kêu gọi.
Cô ta đang cố nhịn cười.
Trong phòng, Bạch Tú Tú nghe xong quyết định này cũng mỉm cười.
Đây là đã rút kinh nghiệm từ bài học ăn cá lần trước sao?
“Để anh đi bưng.” Vương Thanh Hòa đứng dậy đi ra ngoài bưng thịt.
Trong phòng Bạch Tú Tú để bàn nhỏ lên trên giường đất, tính toán ngày mai phải vào trong thành phố một chuyến, mua một ít màn thầu bánh bao bỏ vào trong không gian.
Lúc Vương Thanh Hòa đi về, anh còn mang theo bánh bột bắp trộn trấu.
Tay nghề nấu cơm của Triệu Thúy Hoa rất giỏi, thịt hầm đến mềm mại, thơm phức.
Bên này đã bắt đầu ăn cơm.
Trong phòng khách.
Hai vợ chồng già Vương Thủ Thành dẫn theo hai gia đình nhà lão nhị và lão ngũ, yên lặng ăn bánh bột bắp trộn trấu dưa muối trên bàn kèm với mùi thịt ở bên ngoài, có vẻ cực kỳ khó ăn.
“Anh Vương ơi, cháu trai của tôi ở trong thành nghe nói có gia đình đang tìm con. Tôi nghe nói hai mươi mấy năm trước ông đi ra ngoài chạy nạn, hình như là đi đến cùng một chỗ. Ông có ở nhà không? Tôi muốn hỏi thăm chút tình huống cụ thể, xem xem có thể giúp đỡ được người ta không?”
Bên ngoài, không biết ai đi vào sân, lớn tiếng nói, suýt chút nữa đã làm Vương Thủ Thành sợ muốn bay hồn!
Vương Thủ Thành gần như là nhảy cẫng lên, giống như là trên ghế có cây đinh đ.â.m trúng người ông ta, nhảy lên thật cao.
Ông ta đi vài bước đã xông ra ngoài, khác hẳn với dáng vẻ đi đứng chậm rãi thường ngày. Biểu cảm trên mặt còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Vương Thanh Kỳ sợ đến mức làm rơi miếng dưa muối đang cầm trên tay: “Có chuyện gì thế?”
“Mẹ, cha bị làm sao… Vậy?” Vương Thanh Kỳ mới hỏi được một nửa, âm cuối suýt chút nữa đã phải nuốt ngược vào. Biểu cảm trên mặt Triệu Quế Phân cũng chẳng đẹp hơn Vương Thủ Thành bao nhiêu, thậm chí đôi tay đang cầm đũa của bà ta cũng đang phát run.
Triệu Quế Phân cũng ngồi không yên, vội vàng buông đũa xuống.
Thấy ánh mắt tò mò của hai đứa con trai và hai đứa con dâu, bà ta gắp đồ ăn trên bàn lên nói: “Có chuyện gì đâu chứ? Chắc là người ta muốn hỏi chuyện gì thôi. Lúc trước mẹ với cha con từng gặp được rất nhiều chuyện lớn, lúc trước vì muốn sống tốt, đã từng đi qua không ít nơi. Mẹ nghe tiếng nói kia hình như là chú Dương của mấy đứa, cha của con và ông ấy là anh em thân thiết với nhau từ lâu, ông ấy lại đây chắc chắn là muốn tâm sự với cha của con. Mấy đứa mang theo đồ ăn về phòng thằng năm ăn đi. Vợ thằng năm, con lại vào phòng bếp làm ít đồ tốt, xào bốn quả trứng, lại lấy ít thịt trong phần của cha mẹ xào với cải trắng đi.” Triệu Quế Phân cực kỳ hoảng sợ, ngược lại bình tĩnh.
Loại chuyện này càng ít người biết thì càng tốt.
“Mẹ, sao mẹ đột nhiên lại hào phóng như thế? Có phải là có chuyện gì muốn giấu bọn con không?” Lão nhị Vương Thanh Phú cũng có đầu óc hơn Vương Thanh Kỳ rất nhiều.
Bên ngoài vừa mới la lên nói muốn tìm con, mẹ có phản ứng lớn như thế làm gì?
“Có chuyện gì mà phải giấu mấy đứa chứ? Có lần nào mà chú Dương đến đây không đi ăn nhậu với cha con không? Mau đi nhanh đi, đừng có đứng ở đây chướng mắt. Nếu không phải vì hai thằng ranh con, hôm nay nhà chúng ta đã được ăn thịt rồi.”
Triệu Quế Phân nhìn thoáng qua con thứ hai, vô cùng sốt ruột.
Vương Thanh Phú cũng không tiện nói cái gì, cha mẹ sẽ không nói, cho dù anh ta có tò mò hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Vẫn cứ nắm chặt lấy chỗ tốt hiện tại đi thôi.
Vương Thanh Kỳ cũng rất muốn nghe, nhưng mà anh hai đã bị mắng, anh ta cũng không muốn đi lên nghe mắng.
Chu Kiều Kiều thấy chồng mình và anh hai đều không dám nói chuyện nữa, có chút đáng tiếc. Nếu có thể biết được rõ ràng chuyện này, nói không chừng đã có thể bắt chẹt cha mẹ chồng.
Mấy người đi ra ngoài, vừa lúc gặp được Vương Thủ Thành dẫn theo một người cũng gần bằng tuổi ông ta đi đến.
Đó không phải là chú Dương sao?
Ông ấy là anh họ của đại đội trưởng, có tay nghề thợ mộc, không có việc gì còn có thể lén làm gia cụ cho người khác, ở trong đội cũng không cần làm việc nặng, chỉ làm một ít việc thợ mộc.
Kiếm được nhiều công điểm, lại làm ít việc.
Hai người Vương Thanh Phú và Vương Thanh Kỳ đều chào hỏi với ông ấy: “Chào chú Dương.”
Dương Thành Công nhìn hai đứa con trai của Vương Thủ Thành, trong lòng vô cùng hâm mộ. Trong nhà ông ấy có sáu đứa con gái, chỉ có một đứa con trai, cơ thể của con trai lại còn không khỏe.
Vương Thủ Thành lại có đến năm đứa con trai, nhất là thằng con trai cả, cực kỳ khỏe mạnh.
Nghĩ đến đây, Dương Thành Công cũng gật đầu đồng ý: “Ừ, chào hai đứa, nhìn thấy hai đứa có có sức sống khỏe mạnh như thế là chú cũng cảm thấy khỏe.”
“Được rồi, hai đứa đi làm việc của mình đi, đừng ảnh hưởng đến cha và chú Dương của mấy đứa trò chuyện.” Vương Thủ Thành nhìn thoáng qua hai đứa con trai, hiện tại ông ta không có tâm trạng tâng bốc con trai, có phúc gì chứ.
Hiện tại ông ta sợ sắp c.h.ế.t rồi đây nè.
Vương Thủ Thành đi vào nhà, mấy người Vương Thanh Phú đi vào phòng phía đông.
Trong lòng Vương Thanh Kỳ có chút không cam lòng nói: “Anh hai, anh nói coi cha với chú Dương nói cái gì thế? Em cảm thấy cha mẹ cũng không phải loại người thích giúp đỡ người khác. Lúc nãy còn nói cái gì mà tìm con, rồi cha mẹ cũng từng đi qua nơi đó. Nhà ai bị mất con chứ? Anh hai…”