Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 119

Ôi, "cái trứng" !
Chuyện này làm tôi phát hỏa, ngày đầu tiên lái xe liên tiếp gặp 2 thằng kiêu ngạo.
Tôi đang nhớ lại sự kiện kiếp trước đập tan một chiếc BMW, mẹ nó, lão tử hôm nay cũng đập mày một trận.
Một giây đồng hồ tiếp theo, lại càng thêm kiên định ý nghĩ của tôi. Bởi vì ... cái thằng lái xe vừa bước xuống, lại chính là cái thằng Vu Cương, một thằng bì ổi vô liêm sỉ, từng đứng trước quán Ma Lạt Thăng để mua Trần Vi Nhi.
Mày chết rồi, đã vậy thì đừng trách tao không khách khí, mặc dù tôi không có thâm thù đại hận gì với loại cá vạc này.
Nhưng tôi lại có một dục vọng rất mạnh, đó là nữ nhân của tôi thì người khác đừng hòng nghĩ tới!
Mà cái con cá vạc này lại dám dùng 8 vạn động để mua lão bà của tôi, tôi đương nhiên không thể khách khí với hắn. Huống chi hôm nay, con cá vạc này lại dám trêu chọc tôi.
Tôi mở cửa xe nhảy xuống, trầm giọng nói:
"Mày cho xe lùi ra, tao coi như hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Con người của tôi thực ra chẳng có gì, chỉ có mỗi tính mềm lòng, trước khi đập chết người khác, vẫn cho người khác một cơ hộ ăn năn.
Nhưng mà cái cơ hội này không có ai quý trọng cả.
Đầu tiên là tên Sấu đầu đà, rồi thì đến đám người Lưu Khoa Sinh, Lý Thiếu Kiệt mà ngay cả con cá vạc này cũng vậy. Nguồn: http://truyenggg.com
"Con mẹ nó! Chỉ đi một cái xe Jetta đểu, mà dám ở đó quát tao ư, cút ra xa một chút."
Cá vạc chỉa vào xe của tôi, khinh bỉ nói.
"Vu ca ca, có chuyện gì vậy."
Từ trên chiếc BMW bước xuống một một người con gái ăn mặc khá đẹp, thoáng cái đã tựa hẳn vào người của con cá vạc, hỏi.
"Chỉ là một thằng ngu lái xe Jetta, nó muốn anh lùi xe ra cho nó đỗ."
Cá vạc chỉ vào người của tôi nói với người con gái đang làm nũng.
"Lão công, sao vậy?"
Lúc này, Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi cũng từ trên xe bước xuống. Nhưng mà do hai người ngồi ở ghế sau, cho nên không chú ý tới con cá vạc ở phía trước.
"Trần Vi Nhi!"
Cá vạc bỗng nhiên kinh ngạc chỉ vào Trần Vi Nhi đang thân mật quấn lấy cánh tay của tôi.
"Vu Cương?"
Trần Vi Nhi lúc này cũng phát hiện, thì ra đây chính là người mà thiếu chút nữa mình bị bán cho hắn.
"Hừ! Mẹ kiếp, tao còn tưởng mày thuần khiết lắm, hóa ra chỉ là một con kỹ nữ." Cá vạc nhìn Trần Vi Nhi đang khoác tay tôi, nói:
"Nhưng mà ánh mắt kém lắm, lại đi cặp với một thằng lái xe Jetta! Nếu lúc đầu mày đáp ứng tao thì đã được ngồi xe BMW rồi!"
"Ngươi... Vu Cương! Ngươi cũng thật là quá đáng! Anh ấy là bạn trai của tôi!"
Trần Vi Nhi vội vàng giải thích.
"Bạn trai? Vậy người lẳng lơ bên người hắn kia là ai? Đừng có nói đấy là chị hoặc em gì đó nhá!"
Cá vạc chỉa vào Triệu Nhan Nghiên đang ở bên cạnh của tôi nói.
Triệu Nhan Nghiên nghe cá vạc nói lời ô ếu thì không chịu nổi nưa, nhíu chặt đôi mày lại.
Tôi không thể nhịn được nữa, hắn dám coi tôi không tồn tại ư? Lại dám liên tục nhục mạ hai lão bà của tôi, mẹ nó, tôi mà còn nhịn nữa thì đúng là bị tâm thần rồi.
Tôi lạnh lùng nhìn cá vạc nói:
"Nếu như mày thừa nhận lời nói với hai lão bà của tao là thúi, thì tao cho mày một cơ hội!"
"Ha ha! Thúi lắm? Tao xem mày mới là thối lắm! Tiểu tử, trước khi nói với tao những lời này, thì mày hãy nghĩ tới sức của mình đã, để xem mình có tư cách này hay không! Đừng có tưởng là có xe thì đã giỏi, so với tao, mày còn kém xa!"
Cá vạc cười ha hả.
Kém xa? Không sai, đúng là kém xa. Tôi nghĩ hắn có cố gắng cả đời kiếm tiền, cũng không bằng lợi nhuận do phương pháp Ánh Rạng Đông mang lại.
"Cái xe BMW của mày bao nhiêu tiền?" Tôi hỏi.
"Chín mươi tám vạn!"
Cá vạc đắc ý nói.
Mẹ nó, tưởng sang à, tôi ra đằng sau xe Jetta lấy một cái cờ lê, vọt tới.
Cá vạc sợ hết hồn, cho là tôi muốn đánh hắn, cuống quít vọt sang một bên, hét lớn:
"A… mày muốn làm gì? Đừng có làm loạn, đánh người là phạm pháp !"
"Hắc hắc..."
Tôi cười lạnh, nghĩ thầm, mày không phải kiêu ngạo với tao hay sao? Để tao xem hôm nay ai nhiều tiền hơn!
Tôi hít vào một hơi, tiến vào trạng thái dị năng. Mỗi lần tôi sử dụng dị năng, chẳng những tốc độ được đề cao rất nhiều, khí lực cũng lớn gấp mấy lần trước.
Tôi lấy thật nhanh tốc độ dùng cờ lê đập mạnh vào chiếc xe BMW, chỉ nghe "Loảng xoảng loảng xoảng" một tiếng, đèn phía sau xe đã bị tôi đập vỡ bay toán loạn.
Tiếp sau là thùng xe, cửa sau xe, cửa trước xe, tiếp theo là phanh, tay lái. Mẹ kiếp, giờ tôi mới nghĩ là kiếp trước tại sao lại có nhiều người thích đập xe nơi, hóa ra có cảm giác thoải mái như vậy.
Bởi vì tốc độ của tôi quá nhanh, không đợi cá vạc kịp phản ứng, thì chiếc xe BMW của hắn đã trở thành một đống sắt vụn, ngay cả động cơ cũng bị tôi đập cho tan tành.
Chỉ có một chỗ không bị đập phá gì, đó chính là bình xăng. Tôi còn không có ngu đến mức đi tự thiêu mình.
Cá vạc trợn mắt há mồm nhìn tôi, cái miệng của hắn to đến mức không nói được thành lời. Cô gái đang làm nũng bên cạnh hắn cũng ngẩn ngơ nhìn cái xe BMW.
"Mày… mày làm gì vậy, mau dừng tay!"
Cá vạc lúc này mới phản ứng, nhìn đã quá chậm rồi, cái xe còn đâu nữa.
Tôi ném cờ lê trong tay đi.
Tôi nghĩ, cái xe này chẳng thể sửa chữa được nữa. Nếu có sửa chữa được thì phí sửa chữa còn cao hơn cả mua 1 cái xe BMW mới.
"Mày…mày đập xe của tao..."
Mồ hôi của cá vạc tuôn ra ầm ầm, cái xe này đâu phải của hắn. Mà bây giờ lại bị đập thành dạng như vậy, thì làm sao trả lại cho người ta!
Nhìn tiểu tử này nghèo kiết xác, có báo cảnh sát bắt hắn thì tiền bồi thường cũng đâu có đủ mua xe!
"Đúng, tao đập đấy! Mày biết vì sao không, vì nó dám đỗ trước mặt xe của tao!"
Sắc mặt tôi không chút thay đổi, nói.
Nhưng mà đứng phía sau tôi, nha đầu Trần Vi Nhi này vô cùng hưng phấn, đúng là nàng tuyệt đối có khuynh hướng bạo lực.
"Mày biết xe này bao nhiêu tiền không? Chín mươi tám vạn đấy!"
Cá vạc vỗ đầu một cái hét lớn.
"Anh ơi.. có thể… cho em đập hai cái được không?"
Khuôn mặt nhỏ của Trần Vi Nhi đỏ bừng, nói với tôi.
Nha đầu này đúng là cực phẩm. Sau này nếu bồi dưỡng, tuyệt đối có thể trở thành SM (1). Tôi nhặt cờ lê cho Trần Vi Nhi, nói với nàng:
"Thật không tốt, mới rồi anh nện quá hưng phấn, đập nát nó mất rồi, làm em đập không còn thích như trước được nữa."
(1) SM:sadomasochism:Chứng ác-thống dâm,thích bị ngược đãi
"Mẹ nó thật ép người quá đáng! Lại còn cái con đàn bà này nữa!"
Cá vạc gầm lên, đẩy Vi Nhi một cái, mắng:
"Xe của mày à, đó là xe của tao đấy!"
Trần Vi Nhi bị hắn đẩy thiếu chút nữa ngã, cái cờ lê rơi trên mặt đất. Dám đẩy lão bà của tao? Không muốn sống nữa sao? Vốn tôi định dồn cho hắn chết, nhưng giờ thì chưa tới lúc.
"Đi theo tao, trước tiên giải quyết vấn đề cái xe đã"
Tôi lạnh lùng nói với cá vạc.
Cá vạc lẽo đẽo đi theo tôi, đi với ngân hàng công thương dưới siêu thị tạp hóa. Bởi vì tôi có VIP thẻ, cho nên không cần xếp hàng, đi thẳng tới phòng VIP, đưa thẻ cho nhân viên ngân hàng:
"Lấy một trăm vạn!" Tôi nói.
Tôi lấy ra một bọc tiền lớn, trực tiếp ném cho cá vạc nói:
"98 vạn là tiền xe, 2 vạn là tiền thuốc, nhưng nếu không đủ, chỉ còn cách tự bù thêm vào thôi!"
Cá vạc nhìn một đống tiền lớn, đã sớm ngu ngơ. Cho dù vừa bị nện xe cũng ngây ngô cười.
Chiếc xe BMW kia đi cũng được chừng 5 năm, bán đi cũng chỉ có chừng 60, 70 vạn. Như vậy thì mình buôn bán có lời rồi còn gì, nhưng còn tiền thuốc? Cá vạc ngây ngốc hỏi:
"Tiền thuốc gì?"
"Một lát mày sẽ biết."
Trong lòng tôi mắng thầm, đừng tưởng tao đưa tiền cho mày là không có chuyện gì nữa, lúc nãy mày đẩy lão bà của tao, tao đã tính sổ đâu.
Mới rồi lúc tôi đi vào ngân hàng đã gọi điện cho Quách Khánh, vừa khéo là tiểu tử này cùng một đám thủ hạ đang ăn cơm ở gần đây.
Tôi cầm tay Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi ra khỏi ngân hàng. Cá vạc đang cười khúc khích, còn cô gái làm nũng kia thì trợn trừng mắt nhìn tôi, như ánh mắt của một người con trai mê gái, kêu lớn:
"Thật uy phong, hắn ném ra 100 vạn đập một chiếc xe BMW!"
Tôi nghĩ nếu tôi còn không ra cửa, thì nhất định cô gái này sẽ quấn rịt lấy tôi không rời!
Sau khoảng 10 phút đồng hồ, cá vạc bị một nhóm côn đồ tóm ra ngoài đánh cho một trận, toàn bộ tay chân bị đánh gãy, nhất là cái tay đẩy người kia bị nện cho nát nhừ.
Bọc tiền rơi tứ tung xuống đất, nhưng không ai dám nhặt. Đám an ninh ngân hàng đứng ở một bên, không ai dám đi ngăn trở. Đợi khi đám côn đồ này đi khỏi, thì mọi người mới móc điện thoại bấn 110.
Chỉ còn một cô gái khiêu gợi, đứng đó, hai mắt trợn trừng.
...
"Thật là thoải mái!"
Tôi tay trái nắm lấy tay của Trần Vi Nhi, tay phải nắm tay của Triệu Nhan Nghiên, nói.
"Anh còn nói thoải mái nữa hay sao? Thoáng cái đã ném đi 98 vạn rồi!"
Triệu Nhan Nghiên châm chọc nói.
"Khụ! Không phải chỉ là chín mươi tám vạn hay sao? Lão công em cái gì cũng thiếu, nhưng chỉ không thiếu tiền!"
Lời này của tôi cũng là thật, bởi tháng này Microsoft đã gửi tiền vào tài khoản cho tôi.
Tập đoàn Ánh Rạng Đông do Triệu Quân Sinh lãnh đạo cũng là một cái máy in tiền, không ngừng đổi mới sản xuất, không ngừng mở rộng kinh doanh, đồng nghĩa với việc tiền trong tài khoản ngân hàng không ngừng tăng lên.
"Chín mươi tám vạn? Ai, đúng là quá thoải mái, nhưng nó cũng quá nhiều!"
Vi Nhi cũng thở dài nói.
"Vậy sao lúc nãy em còn muốn đập?"
Tôi cốc một cái lên trán của Vi Nhi, nói.
"Em... em... Người ta thấy anh đập hăng hái như vậy, nên cũng muốn thử xem sao!"
Vi Nhi ủy khuất nói.
"Ai nha, hai người đúng là quá xứng đôi! Em phải cách xa các người ra một chút, không thì lại bị nhiễm khuynh hướng bạo lực! Nhưng mà cũng chờ đấy, có một ngày nào đó em sẽ đập phá cùng với hai người!"
Triệu Nhan Nghiên liếc mắt nhìn Vi Nhi rồi trốn sang một bên.
"Nhan Nghiên, em nói chị..."
Vi Nhi ấp úng nói.
"Vi Nhi, em học cách nói của ai vậy?!"
Tôi toát mồ hôi!
"Học cái người con gái bên cạnh Vu Cương kia kìa, trông cũng rất hay đó." Vi Nhi nói.
"... "
Bình Luận (0)
Comment