Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 126

Thời điểm tôi xuống dưới, Trần Vi Nhi đã đến.
Mặc dù trước kia nàng đã từng mua rát nhiều áo da, áo lông với Nhan Nghiên, nhưng có lẽ bởi nguyên nhân trời lạnh quá, mà nàng đang hà hơi vào tay, khi tôi xuống dưới thì nàng dang hay tay nhảy tới.
"Tới lâu chưa?"
Tôi nghênh đón nói.
Trần Vi Nhi thoáng cái đã nhảy vào trong lòng của tôi, ủy khuất nói:
"Cũng lâu lám rồi, mua đông lạnh quá, mau giúp em làm ấm đi!"
Nói xong nàng liền đưa tay vào trong áo của tôi.
"Vậy sao em không tới hành lang phía trước mà đứng, đứng ở đây lạnh lắm đấy!"
Tôi lấy tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Trần Vi Nhi.
"Ai ~! Em chỉ là một tiểu lão bà, làm gì có ai yêu thương, đau xót chứ. Nhan Nghiên muội muội lợi hại chưa, đã có cả chìa khóa nhà anh rồi."
Trần Vi Nhi có chút ăn giấm nói.
Tôi toát mồ hôi! Nha đầu Triệu Nhan Nghiên này sao lại nhiều chuyện như vậy, những chuyện này cũng đem nói cho Trần Vi Nhi, không sợ nàng ghen hay sao? !
"Ai? Sao vậy? Tức giận sao? Em chỉ đùa thôi, em không tranh giành gì với Nhan Nghiên muội muội cả! Anh chỉ dùng có 25 vạn mua được em, cho dù anh có bảo em làm nha hoàn, em cũng không một câu oán hận!"
Trần Vi Nhi cười cười nói.
Thật ra thì miệng nàng nói như vậy, nhưng mà tôi lại biết, cô gái này thật sự là không nghĩ như vậy?
"Yên tâm đi, Vi Nhi, một ngày nào đó em cũng sẽ quang minh chánh đại đến nhà của anh."
Tôi ôm Trần Vi Nhi, trịnh trọng nói. Nguồn truyện: TruyenGG
"Ừ..."
Trần Vi Nhi gật đầu, bàn tay nhỏ bé của nàng đưa vào trong áo của tôi, đứng yên.
"Ai nha, em đừng có chạm vào nó, lạnh chết anh rồi!"
Tôi cả kinh kêu lên, bàn tay lạnh như băng của Vi Nhi đã chạm vào tiểu huynh đệ của tôi.
"Ha ha, em đang muốn làm anh lạnh chết dấy."
Vi Nhi cười, bàn tay nhỏ bé khuấy động mấy cái rồi mới rút ra.
Mấy động tác này của nàng đã gợi dục hỏa của tôi, nếu như không phải sợ tiểu JJ bị đông lạnh, thì tôi sẽ bắt nàng thực hiện ngay ở đây luôn.
Tôi nắm tay Trần Vi Nhi, đi ra khỏi khu nhà.
Lúc này, tôi còn không biết, ở trên ban công nhà tôi, có một nam một nữ đang cầm ống nhòm dõi theo hai chúng tôi...
"Lão Lưu, cô bé kia có phải là Triệu Nhan Nghiên hay không?"
Nữ nhân khẩn trương hỏi.
"Hình như không phải!" Nam nhân nói.
"Ông chẳng phải cầm ống nhòm hay sao, mau đưa tôi xem cho!"
Nữ nhân đưa tay đoạt lấy cái ống nhòm.
"Bọn họ đang ôm nhau!"
"Nha đầu kia nhìn nhan sắc không tồi!"
"Tiểu Lỗi là chẳng nhẽ lại là Thiên Sát… làm như vậy không sợ Nhan Nghiên thất vọng hay sao? Nó trở về tôi đánh hãy chân nó."
"Tôi thấy nên hỏi rõ ràng mọi việc đã!"
"Hỏi cái gì mà hỏi, trở về là bà phải cùng với tôi đánh chết nó!"
"Lão Lưu, ông hồ đồ rồi hay sao? Nó cùng một họ với ông đấy!"
"..."
...
Khi tôi ra khỏi nhà, tới trước cửa Ngân hàng Công Thương, đem chiếc xe Jetta gửi trong đó ra.
Bởi vì nhân tận dụng mối quan hệ giữa Ánh Rạng Đông với Ngân hàng Công Thương, tập đoàn Ánh Rạng Đông đã mở rất nhiều tài khoản và gửi một số lượng tiền lớn vào trong Ngân hàng này, cho nên tôi trực tiếp để chiếc xe vào trong khuôn viên của chi nhánh ngân hàng ở gần nhà.
"Tại sao anh lại để xe ở chỗ này?"
Trần Vi Nhi kỳ quái nhìn tôi cười nói.
"A, Trưởng chi nhánh ở đây là bạn của Chú Triệu." Tôi giải thích.
Nhà của Trần Vi Nhi cách nhà tôi không phải là quá xa, lái xe chỉ mất khoảng 10 phút, rất nhanh tới được nhà nàng ở gần khu chợ bán thức ăn.
Chỗ này trở thành mảnh đất cuối cùng chưa được quy hoạch, bởi vì nó quá nghèo.
Khi tôi đi xe tới cửa mấy gian nhà Tứ Hợp Viện, có mấy ông già, bà già đi tập thể dục buổi sáng, kinh ngạc nhìn chiếc xe đỗ trước cửa căn nhà. Phải biết rằng, căn nhà này chẳng có tiền bạc gì cả.
"Chiếc xe này của nhà ai vậy? Nó còn rất mới đấy!"
Một bà lão nói.
"Không phải của khu vực chúng ta đâu, nhà Tứ Hợp Viện thì lấy đâu ra tiền mua xe."
Một bà lão khác nói.
"Nói cũng đúng, ngay cả mấy căn nhà tầng ở đây cũng không mua nổi xe!"
"Xe này khoảng mấy vạn?"
"Mấy vạn? Gần nhà tôi có tên Đông Tử làm quản đốc của một nhà máy cũng mua 1 chiếc xe! Tên là Mổ Đại! Cũng đã hơn 10 vạn rồi đấy!"
"Mổ đại? Có phải hay không giải hòa để xe một chỗ sản xuất a?"
"Hình như là vậy!"
Mấy lão ông, lão bà rối rít xít xoa.
Trần Vi Nhi mở cửa bước xuống xe, tôi khóa cửa xe rồi cũng đi theo sau. Cái điều khiển để khóa cửa xe không biết bao giờ mới xuất hiện đây?
Bây giờ đi đâu cũng phải cầm theo một chùm chìa khóa, thật phiền phức.
"Mọi người mau nhìn, đây không phải con gái của lão Trần hay sao?"
Một lão bà mắt sáng lên như phát hiện một lục địa mới.
"Bà nói đúng, nhưng người con trai bên cạnh nó là ai?"
"Tôi làm sao biết, nhưng mà nhìn động tác họ thân mật như vậy, chắc chắn quan hệ không phải tầm thường!"
"Có phải là bạn trai của con gái lão Trần hay không?"
"Bạn trai? Con gái lão Trần mới học lớp 12, sao đã có bạn trai được cơ chứ?"
"Ai mà biết được, nhìn người con trai kia mà xem, bộ dáng đường đường chính chính, lại còn lái xe, chắc chắn là một ông chủ lớn!"
"Chẳng lẽ lại nó đi tìm một người trong giới thượng lưu?"
"Rất có thể, nghe nói trước kia phí trị bệnh cho lão Trần mất hơn 10 vạn, nhà hắn làm gì có nhiều tiền như vậy!"
"Bây giờ tiểu cô nương này thật là sướng rồi..."
Những lời này tôi và Vi Nhi đều nghe được, nên chúng tôi nhìn nhau cười. Những lão ông, lão bà này đều là những người rỗi việc thích nói chuyện, cứ để cho họ muốn nói thế nào thì nói đi.
Bởi vì lần này tới nhà Trần Vi Nhi, mục đích chính là nói rõ cho mẹ nàng biết, cho nên chúng tôi chẳng giấu diếm làm cái gì, thân mật nắm tay bước vào trong nhà.
"Mẹ, Lưu Lỗi tới!"
Trần Vi Nhi đẩy cửa nhà mình ra, nói.
"Tới rồi à! Mau vào phòng, mau vào phòng!"
Trần mẫu vội vàng đi từ trong nhà ra, nhưng thấy tôi với Vi Nhi nắm tay nhau thân mật, kinh ngạc nói:
"Các ngươi... Các ngươi..."
"Mẹ, đây là bạn trai của con, Lưu Lỗi! Lần trước đã tới nhà chúng ta rồi."
Trần Vi Nhi mỉm cười vẻ mặt hạnh phúc nói, đôi lông mày giãn ra, biểu thị sự vui sướng, khuôn mặt đỏ hồng kiều diễm như một quả táo.
Nếu không phải có Trần mẫu ở đây, tôi thực sự sẽ cắn nàng một cái.
"Bạn... Bạn trai! Vi Nhi, con nói cái gì đó! ?"
Trần mẫu giật mình, thiếu chút nữa thì té ngã.
Tôi bước lên đỡ lấy tay của người, nói:
"Bá mẫu, Trần Vi Nhi nói xong không sai. Cháu với Vi Nhi đã ở chung một chỗ rồi."
"Ở cùng một chỗ? Chuyện này là thế nào? Tiểu Lưu, cháu không phải là nhỏ tuổi hơn so với Vi Nhi hay sao? Rồi còn..."
Trần mẫu vừa nói, nghi ngờ nhìn về phía Trần Vi Nhi.
Tôi và Vi Nhi đều nghĩ tới việc Trần Mẫu nghi ngờ.
"Mẹ, chuyện này tương đối phức tạp, con với Lưu Lỗi ở chung một chỗ là việc ngoài ý muốn..."
Trần Vi Nhi giải thích.
"Vi Nhi, mẹ không phải là can thiệp cuộc sống của con, con cũng không còn nhỏ nữa, có bạn trai cũng là việc bình thường, huống chi bạn học Tiểu Lưu còn ưu tú như vậy, hồi trước còn giúp đỡ nhà chúng ta. Nhưng mà con không giống với người con gái khác..."
Trần mẫu rốt cục cũng nói ra lo lắng trong lòng. Thật ra thì ngay lần đầu tiên Trần mẫu thấy người con trai bên cạnh Vi Nhi này không tệ, sau mấy lần tiếp xúc với hắn, lại càng yêu quý hơn.
Thường xuyên có suy nghĩ xuất hiện, nếu hắn làm con rể của mình thì tốt, nhưng nghĩ tới thân thế hiện tại của Vi Nhi, lại đành bỏ qua suy nghĩ này.
"Mẹ! Người đừng nói gì cả, nghe con giải thích đã!"
Vi Nhi cầm tay Trần mẫu vào trong phòng tiện tay đóng cửa lại.
Tôi cười cười, việc này cũng là bớt việc cho bản thân tôi, cứ để Vi Nhi giải thích với mẹ nàng thì tốt hơn, hơn nữa giữa con gái với nhau lại càng dễ nói chuyện.
Tôi thì sung sướng an nhàn, bước vào trong phòng khách, Trần phụ đã có thể rời giường, đang nói chuyện với Trần Dũng. Thấy tôi đi vào, thì nhanh chóng đứng dậy chào hỏi:
"Bạn học Tiểu Lưu tới chơi à!"
"Dạ, sức khỏe của bác gần đây thế nào rồi?" Tôi hỏi.
"Rất tốt! Cũng đã ăn uống được bình thường rồi! Tuần trước đi bệnh viện kiểm tra lại, nói là không có vấn đề gì lớn, chú ý nghỉ ngơi là được."
Tinh thần của Trần phụ so với lần trước tốt hơn rất nhiều.
"A? Vi Nhi cùng với mẹ nó đâu rồi?"
Trần phụ phát hiện chỉ có một mình tôi đi vào, kỳ quái hỏi.
"Hai người còn có chút việc, sẽ lập tức tới ngay mà thôi." Tôi giải thích.
...
Bên trong căn phòng nhỏ.
Sau khi kích động, Trần mẫu lúc này đã khôi phục được bình tĩnh, nghiêm túc nói:
"Có chuyện gì vậy!"
Cho nên Trần Vi Nhi đem chuyện chúng tôi đi trượt tuyết, rồi bị Lý Thiếu Kiệt ám toán, cùng nhau rơi xuống vách núi, rồi trôi dạt tới một tiểu đảo.
Trần mẫu nghe thấy vậy thì kinh tâm động phách, nhìn thấy con gái còn sống trước mặt, không khỏi nghĩ thầm may mắn!
Khi Trần Vi Nhi kể tới chỗ hai người cởi hết quần áo hơ lửa, Trần mẫu lập tức phản ứng nói:
"Sau đó các ngươi xảy ra chuyện?"
"Dạ..."
Trần Vi Nhi đỏ mặt gật đầu.
Nàng đương nhiên biết Trần mẫu nói xảy ra chuyện là chuyện gì, tiếp tục nói:
"Lúc ấy chúng con cũng cho là không thể trở về được nữa..."
"Ai! Mẹ không phải là trách con, nhưng con đã đáp ứng cái kia cho Đại Lão bản, bây giờ thì..."
Trần mẫu thở dài nói.
"Mẹ, chuyện này mẹ cứ yên tâm đi! Không có Đại lão bản nào cả, chỉ là do ca ca đáng ghét của con nói bừa mà thôi!"
Trần Vi Nhi cười hì hì nói.
"Nói bừa!"
Trần mẫu lại một lần nữa kinh hãi nói:
"Nếu nói bừa thì tiền ở đâu ra?"
Bình Luận (0)
Comment