Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 262

Tôi hít sâu một hơi, mới bình phục được tâm tình đang khẩn trương, tiếp tục đọc, thì mới biết được nội dung của đối phương, đối phương đến từ tinh hệ Animas, là một hành tinh có sinh mệnh, trong lúc làm nhiệm vụ thám hiểm vũ trụ, tiến hành Không Gian Khiêu Dược (bước nhảy không gian) thất bại.
Trong lúc vô tình tiến một không gian thứ nguyên khác của vũ trụ, tiếp cận địa cầu. Bởi vì nhiên liệu trên thuyền đã tiêu hao hết, không cách nào tiếp tục hành trình.
Với lại thực phẩm trên phi thuyền cũng không còn nhiều, chỉ đủ duy trì hai người dùng trong một tháng, nên phát tín hiệu cầu cứu, hi vọng người trên tinh cầu này có thể biết được. Tôi nhìn thoáng qua ký hiệu trên điện báo, thì là Châu Nam Cực! Không trách được không có ai phát hiện ra bọn họ...
"Sao vậy, lão đại, anh phát hiện ra chuyện gì à?"
Ngô mập mạp thấy tôi chăm chú nhìn tờ giấy, vội vàng tò mò hỏi.
"Không có. Anh chỉ cảm thấy cái này giống như phù chú của đạo sĩ mà thôi..."
ởi vì sự việc tương đối trọng đại, nên tôi không nói ra chân tướng.
Bởi vì lấy thành tựu khoa học kỹ thuật trước mắt của địa cầu, một khi biết người ngoài hành tinh đến, nhất định sẽ rối loạn, những quốc gia Phương tây đang làm bá chủ quân sự, nhất định sẽ bắt hai người này đi nghiên cứu! Hai người này đúng là có sức uy hiếp lớn với địa cầu!
Tôi nhớ kỹ tọa tiêu, sau đó đem tờ giấy trả lại cho Ngô mập mạp. Ngô mập mạp cũng không để ý, tiện tay ném trở về trong cặp, xem ra hắn không còn ôm bất cứ hi vọng nào với loại mật mã không thể phiên dịch này!
Trong khi ăn cơm, mặc dù tôi vẫn vui vẻ cười, nhưng trong lòng đang lo lắng cho tính mạng của hai người ngoài hành tinh, nói chuyện với Ngô mập mạp cũng chỉ là có lệ, đến nửa chừng tôi xin phép đi rửa tay. Hành trình tới XG thì không vội, nhưng chuyện của hai người ngoài hành tinh thì không thể bỏ được!
Tôi gọi điện thoại cho chú Triệu, nói hành trình đi XG sẽ hoãn lại mấy ngày, chú Triệu cũng không hỏi lý do, hắn biết nhất định tôi có chuyện quan trọng.
Từ trong toilet đi ra ngoài, tôi phát hiện Lưu Duyệt đang đứng ở trước của nhìn tôi. Nguồn: http://truyenggg.com
"Sao cô lại đứng đây?"
Tôi cười khan nói, giống như bị người ta nhìn thấu bí mật.
"Tôi cảm thấy anh hôm nay thật kỳ quái, nên tới hỏi thăm một chút, xem có chuyện gì xảy ra hay không!"
Lưu Duyệt nói.
"Không có, chỉ là bị chuyện Đại Hưng bang làm cho có chút không thoải mái mà thôi!"
Chuyện ngoài hành tinh là cơ mật, không thể nói cho người khác biết.
Lưu Duyệt nghi ngờ nhìn tôi một cái, dương như không tin tưởng lắm vào câu trả lời của tôi.
Nhưng không tiếp tục hỏi, nàng là một cô gái thông minh, biết cái gì nên hỏi, không nên hỏi.
... ... ... ...
Ban đêm, tôi cùng Trần Vi Nhi ôm nhau mà ngủ. Chuyện của Triệu Nhan Nghiên chưa xong, tôi không có hứng thúc làm việc khác, Trần Vi Nhi cũng hiểu rõ, chỉ cuộn tròn người lại, rúc vào trong ngực của tôi.
Đây là giấc ngủ ngon nhất của tôi kể từ sau mấy ngày hôm nay, ngày mai tôi phải đi Nam cực, sau đó có thể trực tiếp đến XG, một, Vi Nhi vẫn còn tiếc nuổi, kể từ khi tôi tới Bắc Kinh, đây là lần đầu tiên chúng tôi thân cận.
"Lão công, anh yên tâm đi, em sẽ chiếu cố tốt cho em Nhan Nghiên."
Trần Vi Nhi không biết chuyện tôi muốn đi Nam Cực, chỉ là cho là tôi muốn đi XG đối phó Trần gia.
"Ừ."
Tôi gật đầu nói:
"Trong khoảng thời gian này làm em phải cực khổ rồi!"
"Lão công, Vi Nhi đâu có cực khổ cái gì, đây là chuyện mà Vi Nhi phải làm mà !Tình cảm của em với Nhan Nghiên, giống như chị em ruột thịt, chiếu cố em gái mình, là trách nhiệm đương nhiên!"
Trần Vi Nhi ôn nhu nhìn tôi nói:
"Hơn nữa, Lưu Duyệt cũng sẽ hỗ trợ, ai! Cũng không biết Nghiên Nhan có thể tha thứ cho nàng hay không, em cảm thấy bản chất của Lưu Duyệt nàng là một cô gái vô cùng tốt, ngày đó chỉ là nhất thời kích động mà thôi..."
Vừa nhắc tới Lưu Duyệt, trong lòng của tôi trầm xuống. Tôi đang không biết đối mặt thế nào với cô gái này, bỏ đi không nên suy nghĩ, hết thảy đợi đến sau khi Triệu Nhan Nghiên tỉnh lại rồi nói sau!
Trần Vi Nhi thấy tôi không nói lời nào, cũng đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, cho nên cũng không nói nữa chuyện này.
"Lão công, anh đến XG làm em lo lắng, ngày trước anh tới cứu em ở nhà Lưu Chấn Hải, suýt chút nữa thì không về được!" Trần Vi Nhi lo lắng nói.
"Ha hả! Lão công em giờ mạnh hơn lúc đó gấp đôi rồi, với lại Quách Khánh cũng ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu !" Tôi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi Nhi nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi bảo Đỗ Tiểu Uy chuẩn bị đồ dùng thám hiểm, mặc dù tôi tự tin năng lực vào năng lực của bản thân, nhưng cũng không nên lỗ mãng hành động.
Lấy tình hình giao thông trước mắt, thì không thể nào bay thẳng tới Nam cực được. Tôi tìm một địa phương không người, trực tiếp vận khởi dị năng, tiến vào trạng thái siêu năng, sau đó sử dụng Thuấn Di, ngay sau đó đa xuất hiện ở gần tọa độ trên châu Nam cực.
Bởi vì nơi này đều là băng cốc do sông băng tạo thành, nên muốn tìm thấy phi thuyền của người ngoài hành tinh không dễ dàng gì, tôi bèn dùng Tinh thần lực phát ra một tín hiệu, giống y như tín hiệu đã nhận được.
Không bao lâu sau, tôi nhận được một tín hiệu truyền tới, hóa ra ở các phía trước của tôi không tới 1000m có một Tiểu băng cốc.
Bởi vì nơi này không có người, cho nên tôi trực tiếp sử dụng thuấn di, khi tới nơi thì thấy một chiếc phi thuyền.
Chiếc phi thuyền này trông cũng tương tự như UFO, hình dáng như một cái mâm, nhưng cũng không quá lớn, chỉ lớn hơn máy bay trực thăng một chút mà thôi.
Khi tôi tới gần, thì từ trên thân máy bay có một cánh cửa nhỏ mở ra, ngay sau đó, từ bên trong đi ra một người giống như một lão giả trên địa cầu. Nhưng mà hắn nói làm cho tôi có cảm giác mình được nghe âm thanh như trên đài vậy.
"Xin chào, ngươi chính là sinh mệnh trên tinh cầu này hay sao!"
Trong đầu tôi nhận được một loại tín hiệu.
"Đúng, tôi nhận được tín hiệu cầu cứu của các ngươi, nên mới đến nơi này!"
Tôi đáp lại nói.
Trên mặt lão giả cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nhìn tôi nói:
"Không nghĩ tới người trên tinh cầu của các ngươi, tinh thần lực lại cường đại tới vậy, không cần thiết bị phụ trợ, có thể trực tiếp phát sóng tinh thần lực nói chuyện!"
"Nhưng mà khoa học kỹ thuật hình như ở dưới chúng tôi, chúng tôi chẳng thấy bất kỳ cơ giới máy móc nào ở đây cả?"
Lão giả ngoài hành tinh kỳ quái hỏi.
Tôi nghe xong có chút dở khóc, dở cười, đây là Nam cực, thì lấy đâu ra khoa học kỹ thuật, nhưng dù vậy tôi vẫn không nói gì cả.
"Thật xin lỗi, tôi không có ý xem thường các ngươi! Mỗi tinh cầu đều có mặt mạnh riêng, trên tinh cầu của tôi không làm sao có tinh thần lực mạnh như các người!"
Lão giả ngoài hành tinh thấy mặt tôi lộ vẻ vẻ xấu hổ, vội vàng nhìn tôi giải thích.
"Ha hả! Không sao đâu, nơi này đúng là có trình độ Khoa học kỹ thuật kém các người."
Tôi thẳng thắn nói.
"Không sao đâu, chỉ cần trợ giúp chúng tôi, người tinh hệ Animis chúng tôi hiểu được thế nào là Tri ân đồ báo (nhận được ân nghĩa, phải báo đáp), chúng tôi sẽ đem nền công nghệ cao truyền thụ lại cho các người!"
Ngoài hành tinh lão giả khẽ cười nói.
Tôi nghe vậy thì hưng phấn, dù sao tôi cũng chỉ nắm giữ thành tựu khoảng hơn 10 năm, nếu như có khoa học kỹ thuật của người nơi này, thì đúng là chuyện nằm mơ ở trên trời rồi!
"Tôi phải thế nào mới trợ giúp được các người?"
Tôi bình tĩnh một chút hỏi.
"Trước hết tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Rails, trên phi thuyền kia là vị công trình sư tên là Crete, xin tha thứ hắn không ra ngoài nghênh đón ngươi, người này tính tình rất cổ quái, ha hả! Hiện tại phi thuyền của chúng tôi đã tiêu hao hết nhiên liệu, giờ chỉ đủ dùng cho việc truyền sóng điện từ."
Lão giả ngoài hành tinh nói.
"Tôi tên là Lưu Lỗi, phi thuyền của các người dùng nhiên liệu gì, có phải dầu hỏa không?"
Tôi hỏi.
Bình Luận (0)
Comment