Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 270

Sau khi Trần Trạch Long trở về, chuyện đầu tiên hắn làm là mở máy tính, nhìn qua số của cổ phiếu Trần thị, thì thấy nó đang giảm xuống!
Mặc dù Trần Trạch Long không hiểu gì về thị trường chứng khoán, nhưng mà một số biểu hiện đơn giản hắn có thể hiểu, hiện giờ Trang gia kia đang chiếm giữ một số lượng lớn cổ phiếu, việc này đồng nghĩa với chuyện số lượng của Trần thị sẽ giảm.
Trần Trạch Long trầm tư một chút, sao đó hắn làm ra một quyết định mạo hiểm! Hắn quyết định tung ra toàn bộ cổ phiếu của tập đoàn trong tay mình, sau đó đợi Trang gia kia mua về, chỉ cần thành công, thì sẽ không những bị thiệt hại 2 tỷ, mà còn bị thiệt hại hơn nữa!
Đương nhiên, chuyện này không thể cho cha hắn là Trần Thiên Lôi biết được, trên tay hắn có 25% cổ phiếu của tập đoàn Trần thị, mà Trần Thiên Lôi chỉ có 26%, nếu như cả hai đồng thời có cổ phiếu, thì mới có thể nắm vững Tập đoàn Trần thị.
Một khi một bên ném ra cổ phiếu, nếu như có người nào đó thu mua được toàn bộ, thì sẽ mang lại cho Tập đoàn Trần thị tai hoa ngập đầu!
Nếu như chuyện này để cho Trần Thiên Lôi biết, thì chắc chắn Trần Thiên Lôi sẽ không cho hắn làm, bởi làm như vậy, thì có khác gì Tập đoàn Trần thị tự đâm đầu vào chỗ chết.
Thị trường chứng khoán ở XG có sự khác nhau so với ở trong lục địa, cổ đông đưa cổ phiếu ra thị trường, không cần phải xác minh gì cả, mà nó lập tức được lưu thông.
Tôi nghe Mã Cường báo lại, nhìn Quách Khánh cùng cười, quả nhiên Trần Trạch Long đã bị lừa!
Tôi không đợi thêm làm gì cho lâu nữa, lập tức phân phó thủ hạ kết thúc quá trình, đem tất cả cổ phiếu của Tập đoàn Trần thị mua vào. Ba ngày sau này, giá cổ phiếu của Tập đoàn Trần thị tăng 300%!
Số tiền này đã tương đối đủ, nhưng tôi còn phải bòn rút nữa, làm sao cho Trần Trạch Long tung hết số cổ phiếu trong tay hắn, để đạt 2 tỷ đồng lợi nhuận!
Mấy ngày tiếp theo, tôi lại lệnh cho thủ hạ tung cổ phiếu ra, làm cho giá cổ phiếu sụt xuống.
Quả nhiên Trần Trạch Long không còn nhẫn vại được nữa, vốn hắn tham tiền định găm hàng, nhưng không nghĩ tới cái Trang gia kia đã bắt đầu tung cổ phiếu ra.
Nhưng mà như vậy vẫn có lợi, Trần Trạch Long quyết định thật nhanh, mau chóng đem toàn bộ cổ phiếu trong tay ném ra ngoài! Trần Trạch Long có chút vừa lòng, số cổ phiếu này đem lại cho hắn lợi nhuận không nhỏ!
Đang lúc Trần Trạch Long còn ảo tưởng về cổ phần của mình tung ra, hắn nghĩ cổ phiếu của Trần thị sẽ giảm mạnh, vì số cổ phần trong tay hắn tung ra bằng cả ½ số lượng trên thị trường!
Nhưng mà ngoài dự kiến của Trần Trạch Long chính là, cổ phần trong tay hắn vừa mới tung ra, thì thị trường lại đảo lộn, mua toàn bộ cổ phần của hắn, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Sau khi nghe thủ hạ báo lại, con số thu mua cổ phiếu của Trần thị đạt mất gần 30 tỷ tài chính, nhưng cũng không so gì với tôi cả. Tôi với Quách Khánh nâng ly chúc mừng.
Lúc đầu, Trần Trạch Long còn hi vọng, Trang gia kia chỉ có hành động tham lời mà thôi. Nhưng mà khi hắn thấy cổ phiếu Trần thị tăng cao tới mấy ngày sau, thì làm cho hắn thừ người!
Bất đắc dĩ, hắn chỉ còn cách bắt đầu ném số tiền mới bán cổ phiếu vào, bắt đầu mua ngược lại, nhưng giá của Trần thị đang tăng cao, hơn nữa số lượng lưu thông cũng không phải nhiều.
Trần Trạch Long dùng 3 ngày thời gian, hao tổn một số nửa tài chính, chỉ mua lại được có 2%, đây còn là tôi cố ý nhường cho hắn.
Trần Trạch Long không còn cách nào khác, một mặt thu mua, một mặt cầu xin ông nội, bà ngoại, quan thế âm bồ tát cho giá của cổ phiếu Trần thị giảm xuống!.
"Lão Đại, trong tay chúng ta hiện giờ có 36% cổ phần của Trần thị, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Quách Khánh ngẩn ngơ hỏi.
"Tham gia đại hội cổ đông, sau đó tiếp nhận Trần thị!"
Tôi nói.
"Lão Đại, cậu không phải muốn tiếp nhận Tập đoàn Trần thị đó chứ?"
Quách Khánh ngạc nhiên nói.
"Ách... Tớ nghĩ mình đã đầu tư hơn 30 tỷ, đó là một số tiền lớn, chẳng lẽ cậu coi tớ là người nhiều tiền như nước hay sao!"
Tôi nói:
"Sau khi kiếm lại được số tiền bỏ ra thu gom Trần thị rồi hãy nói!"
... ... ... ...
Trong phòng họp của Tập đoàn Trần thị, mọi người đều rối rít bàn tán.
"Lão Triệu, có chuyện gì xảy ra vậy, mới sáng sớm đã có người gọi điện thoại tới, bảo là triệu tập đại hội cổ đông, còn chưa đợi tôi hỏi có chuyện gì, thì bên kia đã dập máy!"
Một cổ đông nói.
"Lão Trương, tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi với ông cũng giống nhau, sáng sớm nhận được điện thoại, bên kia cũng nói như vậy!"
Lão Triệu nói.
Đang lúc mọi người nghị luận sôi nổi, thì cửa phòng họp bị đẩy ra, có một người trẻ tuổi tiến vào, nhìn chung quanh bốn phía, trực tiếp ngồi trên ghế chủ tịch. Người này đương nhiên là tôi!
"Người này là ai vậy? Tại sao lại ngồi vào vị trí của Trần tiên sinh?"
"Nhìn hắn còn trẻ như vậy, có khi là thư ký của Trần tiên sinh? Hắn đúng là không hiểu quy củ rồi!"
"Đúng vậy, có lẽ chỉ mới gia nhập tập đoàn?"
Cái lão Trương kia không nhịn được nữa, nhìn tôi trách mắng:
"Tiểu tử kia, cậu đang làm gì! Cậu có biết hay không, vị trí mà cuậ đang ngồi là của Trần tiên sinh !"
Tôi khẽ mĩm cười nói:
"Mọi người đừng nên nóng vội, chờ chút nữa sẽ rõ mọi chuyện!"
Câu nói vừa rồi của tôi làm cho các cổ đông không hiểu! Nhưng mà bọn họ cũng không biết tôi định làm gì, nên cũng im lặng không nói.
Lại một lát sau, Trần Thiên Lôi đẩy cửa phòng họp vào, nhìn thấy bên trong có nhiều người như vậy, thì rất là kinh ngạc, kỳ quái hỏi: "Tại sao tất cả mọi người lại ở đây?"
"Trần tiên sinh, không phải là ngài triệu tập đại hội cổ đông hay sao?"
"Đúng vậy, Trần tiên sinh, ngài đã tới, thì nói cho chúng tôi biết, chuyện này là sao vậy?!"
Mọi người rối rít hỏi.
Trần Thiên Lôi cũng không hiểu, nói:
"Tôi không có báo cho mọi người !"
"Được rồi, mọi người không nên suy đoán nữa, là tôi báo cho mọi người ! Nếu mọi người đã đến đông đủ, thì chúng ta cũng nên bắt đầu đi!"
Lời nói của tôi vang lên khắp phòng họp, mặc dù âm thanh của tôi không lớn, nhưng mà mọi người lại có thể nghe rõ ràng.
Lúc này, Trần Thiên Lôi mới phát hiện, vị trí của mình lại bị một người trẻ tuổi ngồi, việc này đúng là không chấp nhận được.
Cho dù Trần Thiên Lôi tính tình có tốt hơn nữa, thì giờ phút này cũng phải tức giận! Hắn giận đỏ mặt, nhìn tôi nói:
"Cậu là ai! Tới tập đoàn Trần thị chúng tôi làm gì? Nơi này không hoan nghênh cậu, mời cậu lập tức rời đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí! Đừng ở đây mà làm loạn!"
"A? Nếu như chuyện tiếp nhận Tập đoàn Trần thị mà là chuyện làm loạn, vậy thì xin hỏi, trong mắt Trần tiên sinh, đâu mới là đại sự? Chẳng lẽ là chuyện, cậu con trai bảo bối của ông thua mất mấy tỷ vào mảnh đất kia hay sao?"
Tôi lên tiếng châm chọc nói.
"Cậu, cậu... rốt cuộc là ai? Tại sao cậu biết những chuyện này!"
Trần Thiên Lôi khiếp sợ chỉ vào người của tôi nói.
"Tôi là ai sao, ông khẳng định không xa lạ gì, tôi tên là Lưu Lỗi."
Tôi thản nhiên nói.
"Cái gì, cậu chính là Lưu Lỗi! Tốt lắm, rất tốt! Còn nhỏ tuổi, mà đã lợi hại như thế này! Nhưng mà…chuyện lần trước tôi còn chưa truy cứu, mà lần này cậu lại dám tới Tập đoàn Trần thị của chúng tôi quấy rối!"
Trần Thiên Lôi nghe nói người trước mặt này chính là người làm cho Tập đoàn Trần thị chao đảo, trong bụng không khỏi chấn động, hắn thật sự không dám tưởng tượng người trước mặt này thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn Trần Trạch Long một chút, vậy mà lại làm cho Tập đoàn Trần thị tổn thất hơn 2 tỷ! Không khỏi thầm than, A Long đúng là không bằng một phần vạn của hắn! Nhưng mà tán thưởng thì tán thưởng, người này vẫn là đại địch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGG chấm cơm.
"Tôi chẳng phải nói rồi hay sao, tôi tới là tiếp nhận tập đoàn Trần thị, nếu như ông cho rằng là quấy rối, tôi cũng không có cách nào khác, Trần chủ tịch, a, là Chủ tịch tiền nhiệm mới đúng!"
Tôi trêu chọc nói.
"Tiếp nhận? Cậu có ý gì... Tôi biết rồi, người tập kích cổ phiếu của Tập đoàn Trần thị là cậu!"
Trần Thiên Lôi chỉavào người của tôi hét lớn.
"Không sai, chính là chính là tại hạ, thật ngại quá."
Tôi buông tay ra nói.
Trần Thiên Lôi giờ phút này trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, trầm ổn nói:
"Cho dù cậu có thua mua tất cả cổ phiếu trên thị trường, cũng chỉ được có 40%, mà Trần gia chúng tôi chiếm 51% cổ phần, còn hơn 9% nằm trong tay của các cổ đông ngồi đây, cậu cũng chỉ là một cổ đông mà thôi, còn chúng tôi là đại cổ đông. Mà Tập đoàn Trần thị có quy định, mọi chuyện do chủ tịch quyết định, cổ đông không quyền lên tiếng, chỉ có quyền được chia lợi nhuận hoa hồng mà thôi!"
"A, vậy thì tốt, sau này chỉ có một mình tôi nói, đỡ cho người khác phải làm loạn!"
Tôi cười nói.
"Tiểu tử, cậu không nghe rõ hay sao, Trần gia chúng tôi có 51% cổ phần, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể khống chế Tập đoàn Trần thị được !" Trần Thiên Lôi nhìn tôi nói. Nhưng mà trong lòng hắn đúng là có chút bối rối.
"Trước kia có thể là như vậy, bây giờ như thế nào, chưa chắc đã nói như vậy được?"
Tôi tiện tay lấy một tờ giấy ra nói.
"Lời này của cậu là có ý gì!"
Trần Thiên Lôi trầm giọng nói.
"Ông gọi điện thoại cho con trai bảo bối của mình thì biết?"
Tôi cười lạnh nói.
Trần Thiên Lôi địa sắc mặt biến đổi, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Trần Trạch Long, nhưng chưa nói được hai câu thì sắc mặt đã kịch biết. Cúp điện thoại, Trần Thiên Lôi ôm ngực thở dốc ở trên ghế.
"Trần tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Đám cổ đông vội vàng vây quanh Trần Thiên Lôi.
Người tôi nhằm vào chính là Trần Trạch Long. Trần Thiên Lôi mặc dù là cha của hắn, nhưng mà cũng không có thâm cừu đại hận gì tới tôi cả. Hắn như thế nào cũng là người hơn 60 tuổi rồi, tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với hắn, nên tôi chủ động đi về phía hắn
"Cậu muốn làm gì!"
Cổ đông cửa thấy tôi tới đây, rối rít đương tại : đang phía trước tôi.
"Các người không muốn ông ta có chuyện thì mau tránh ra!" Tôi không chút nào để ý tới bọn họ, trực tiếp đẩy đám người ra đi tới bên cạnh Trần Thiên Lôi.
Tôi biết Trần Thiên Lôi cũng không có bệnh nặng gì, chỉ là lửa giận công tâm, nhưng nếu như chậm trễ hóa giải, cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Tôi giơ tay lên, đặt ở trên bộ ngực của Trần Thiên Lôi, âm thầm vận tinh thần lực, làm cho hắn trở nên thoải mái.
Trần Thiên Lôi sắc mặt dần trở nên bình thường, thở dài một cái nhìn tôi nói:
"Cám ơn cậu trẻ tuổi! Không nghĩ tới cậu còn biết khí công".
Một lát sau, Trần Thiên Lôi mới chậm rãi nói:
"Tôi thua! Sau này Trần thị sẽ là của cậu rồi! Đi thôi, người trẻ tuổi, cùng đi tới phòng làm việc của tôi, chuyển giao đồ đạc một chút! Ai, tôi già rồi, con trai lại không thành tài, cơ nghiệp này sớm muộn cũng rơi vào tay người khác, bây giờ thì cũng bớt lo rồi! Lão đầu tử tôi có thể yên ổn mà làm một cổ đông!"
Trần Thiên Lôi chỉ trong nháy mắt mà đã già hơn rất nhiều, dù sao không ai có thể bình tĩnh trong tình huống này.
Tôi thở dài, không có nói gì cả, sự đời vốn là như vậy.
Theo lý thuyết, chuyện thay đổi chủ tịch của một tập đoàn, nhanh thì mấy ngày, chậm thì một tháng, nhưng Trần Thiên Lôi đã không còn mặt mũi nào cả nên thúc giục chuyển giao thật nhanh.
Trần Thiên Lôi nhìn vào cái ghế mình đã ngồi mấy chục năm, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, chậm rãi đi tới trước két bảo hiểm, run rẩy mở khóa an toàn, lấy ra mấy tập văn kiện, cùng một cái laptop, nhìn tôi nói:
"Đây là những giấy tờ trọng yếu, tôi với cậu ký tên là được rồi, những thứ khác giao cho luật sư trong công ty làm đi. Trong cái laptop này, là tài sản của Trần thị, cũng có các thông tin khác, tôi cũng chuyển giao cho cậu, hi vọng Tập đoàn Trần thị trong tay cậu không xuống dốc..."
Tôi nhìn cảnh trước mặt này, bỗng nhiên có chút không đành lòng. Ý của tôi là sau khi có được Tập đoàn Trần thị, sẽ tách nó ra rồi bán lẻ, nên bán tháo thì bán tháo, chỉ mong thu lại được 30 tỷ lúc đầu. Nhưng không ngờ làm cho Trần Thiên Lôi phải suy nghĩ nhiều như vậy!
Nhìn lão nhân trước mắt này, lại làm tôi do dự.
Trần Thiên Lôi kinh ngạc nhìn tôi hồi lâu, sau đó mới nói:
"Lấy số lượng tài chính trong tay cậu, tôi có thể đoán được, trong nội địa, cậu nhất định có thế lực không bình thường, có lẽ cậu không quan tâm tới tập đoàn, chỉ tới đây với mục đích báo thù cho hôn thê mà thôi, quên đi, Tập đoàn Trần thị đã trong tay của cậu, thì cậu muốn làm gì thì làm!" Trần Thiên Lôi dường như đã nhìn thấu tâm tư của tôi, nói.
Nói xong, Trần Thiên Lôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn tôi thì lâm vào trầm tư.
Bỗng nhiên, tôi đưa ánh mắt nhìn tới một bức ảnh trên bàn làm việc của Trần Thiên Lôi!
Bình Luận (0)
Comment