Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 276

Nghe thấy kế sách của Quân Sinh, mấy ngày nay tôi đều quanh quẩn trong phòng bệnh của Triệu Nhan Nghiên, tôi không tin mình không cảm hóa được nàng!

Mà thái độ của Triệu Nhan Nghiên đối với tôi cũng từ chán ghét biến thành…vô cùng chán ghét! Tôi thậm chí hoài nghi chủ ý của Triệu Quân Sinh có tác dụng hay không nữa, nếu như tôi không biết tôi là ông trùm giấu mặt, thì tôi đã sớm cho là mình bị lừa bịp rồi!

Tôi cuối cùng không nhịn được bấm điện thoại gọi cho Triệu Quân Sinh

“Chú Triệu, phương pháp chú dạy không làm được!”

“Thái độ của Nhan Nghiên bây giờ đối với cháu thế nào?”

“Vô cùng chán ghét!”

“Vậy là được rồi”

“Đúng rồi? Chán ghét là đúng rồi?”

“Cháu không hiểu đâu, lòng con gái như mò kim đáy biển! nàng càng chán ghét cháu, đã nói lên trong lòng nàng đã bắt đầu có cháu, nếu như mà ôn hòa thì lại càng không dễ làm!”

“Vậy sao? Vậy thì cháu sẽ thử lại một lần nữa!”

“ừ, đợi đến khi nàng không chán ghét nữa, thì gọi điện thoại cho chú, chú nói cho cháu biết phải làm như thế nào!”

“Tốt! Cháu biết rồi!”

Tôi cúp điện thoại, không nhịn được cười, cha vợ lập kế hoạch cho mình tán gái, cạc cạc!

Bởi vì Triệu Nhan Nghiên từ lúc nhập học đã xin nghỉ vì tai nạn xe cô, nên các bạn không có ai nhớ rõ nàng. Mặc dù tướng mạo Triệu Nhan Nghiên vô cùng xinh đẹp, nhưng vì trong dịp quân huấn, ai cũng mặt quân phục, đội mũ lụp xụp nên không ai nhận ra.

Khi Triệu Nhan Nghiên trở lại Đại học Thanh Hoa, thì ngay lập tức nơi này chấn động! Thậm chí cả năm 2, năm 3 cũng chạy tới ban máy tính, hi vọng có thể cua được hoa khôi của trường.

Mà bên người cô gái này lại xuất hiện một gia hỏa mặt dày, cho dù là đi ăn cơm cũng quấn lấy nàng. Khi mới đầu, sinh viên trong Đại học Thanh Hoa lòng đầy căm phẫn, muốn dạy dỗ tên này một chút, nhưng lại bị đánh cho răng rơi đầy đất, dần dà, không ai dám lỗ mãng, nhưng trong lòng vô cùng khinh bỉ người này.

Dĩ nhiên, gã này nhất định là tôi! Tôi sao có thể cho người khác có cơ hội xuất hiện bên cạnh Triệu Nhan Nghiên được!

Vừa mới bắt đầu, Triệu Nhan Nghiên chẳng quan tâm, nhưng mà trong một thời gian dài, nàng đã bắt đầu không chịu được nữa.

“Anh muốn làm gì, tại sao cứ đi theo tôi!”

Triệu Nhan Nghiên rốt cục nhịn không được, mở miệng nói chuyện

“Đương nhiên là muốn tán tỉnh em rồi.”

Tôi thẳng thắn nói

Mục đích của tôi vô cùng rõ ràng, quanh co không đẹp.

“Anh…”

Triệu Nhan Nghiên cũng không nghĩ tới tôi trực tiếp nói như vậy, làm nàng nhất thời nói không ra lời.

“Tôi cái gì, anh nói thật đó, chẳng lẽ anh lại nói thuận đường với em? Nói như vậy em cũng không tin”

Tôi nhún vai nói.

Tôi hiểu rất rõ Triệu Nhan Nghiên, biết nàng đang nghĩ gì.

“…..”Triệu Nhan Nghiên hoàn toàn hết chỗ nói:

“Vậy sao anh…”

Buổi trưa mỗi ngày, tôi giành đi mua cơm cho Nhan Nghiên, lúc đầu nàng sống chết không đồng ý, sau đó thì bảo là trả tiền cho tôi, nhưng tôi cũng không quan tâm!

Sau đó, Nhan Nghiên dứt khoát không tranh luận nữa, buổi trưa mỗi ngày đều cùng tôi đi học, đợi tôi mua cơm về.

Trong lòng tôi âm thầm mừng rỡ, chẳng lẽ cách của tôi đã có chút thành công? Ít nhất hiện tại Nhan Nghiên cũng không chán ghét tôi như lúc đầu. Nhưng mà tôi biết, tới lúc Nhan Nghiên thích tôi còn rất xa.

Nàng vô cùng bất đắc dĩ, cái cảm giác theo đuổi nàng là rất khác lạ. Triệu Nhan Nghiên thấy tôi mỗi giờ học đều đi trước mở đường cho nàng, nàng có một cảm giác không nói lên lời, có gì đó quen thuộc, nhưng nàng không nghĩ nhiều.

Mà lúc này, trong lớp tôi đều ngồi bên cạnh Nhan Nghiên, trước kia , tôi rất lười nhác tới trường, giờ thì hoàn toàn khác hẳn!

Cho nên tôi không quấy rầy Triệu Nhan Nghiên nghe giảng, cứ lên lớp là lại bắt đầu ngủ. Điều này làm cho tôi nhớ lại lúc mới vào cấp 3, khi đó cũng giống như thế này, Triệu Nhan Nghiên ở một bên nghe giảng, mà tôi ở một bên đánh cờ với Chu công.

Triệu Nhan Nghiên đã hoàn toàn bất đắc dĩ, nàng nghĩ, người này sao lạ vậy, cứ lên lớp là ngủ, mà lại còn ngủ bên cạnh mình! Mặc dù mình cùng hắn không có quan hệ gì, nhưng mà các giáo sư sẽ không cho là như vậy! Nhìn ánh mắt mập mờ của vị giáo sư kia, nhất định cho hắn là bạn trai của mình! Ai, thật mất mặt, sao ngủ như vậy chứ!

Một hôm tôi đang ngủ ngon, thì bị người khác vỗ tỉnh. Tôi mở mắt, thì thấy một người ăn mặc âu phục cao lớn, đứng trước mặt tôi.

“Này, bạn học, cậu tới chỗ khác ngủ đi?”

Nam sinh này tỏ vẻ lãnh khốc nói.

Mẹ kiếp tôi lúc này đã phát hỏa? Tôi đang ngủ ngon thì xuất hiện một con kỳ đà cản mũi? Cho nên lạnh lùng nói:

“Tại sao tôi phải đi?”

Nam sinh kia rõ ràng sửng sốt, sau đó kiêu ngạo nhìn tôi nói:

“Cậu không biết tôi là ai hay sao?”

“Mày là ai thì sao? Đầu mày có phải là bị lừa đá hay không?”

Nam sinh kia nghe xong, sắc mặt lập tức tái đi. Hắn ở Đại học Thanh hoa luôn tự coi mình là nhân vật số một. Nhưng mà hắn suy nghĩ một chút, người này chỉ là sinh viên đại học năm nhất, không biết mình cũng là rất bình thường, cho nên nói:

“Tôi tên là Trương Giai Minh, năm 2 hệ quản lý!”

Trương Giai Minh? Chưa nghe nói qua, tôi nhớ lại kiếp trước, cũng đâu có người này, xem ra quá khứ đã không còn giống nhau nữa rồi.

Một người bên cạnh Trương Giai Minh thấy tôi như vậy, cho nên vội vàng ở một bên giải thích: “Đây là chưởng môn nhân đầu tư của Thanh Hoa “

Đầu tư Thanh Hoa? A, tôi nhớ ra rồi, người này chính là người khích lệ các sinh viên Đại học Thanh Hoa đầu tư kinh doanh, tự sáng lập một công ty, có phần giống với công ty bảo hiểm, nhưng chỉ tập trung giới sinh viên.

Người bên cạnh Trương Giai Minh thấy tôi gật đầu, lại tiếp tục nói:

“Như thế nào, mau chuyển đi chỗ khác đi, Trương tổng của chúng tôi muốn tán gái! Tôi cho cậu biết, nếu cậu quan hệ tốt với Trương tổng của chúng tôi, thì có thể nhận được tài chính hàng vạn!”

“Thật xin lỗi, tôi đối với đầu tư của các người không có hứng thú.Được rồi, đừng có quấy rầy tôi ngủ…A, còn nữa, các người mà có chủ ý với bạn gái của tôi, thì lập tức ra ngoài đi!” Tôi lạnh lùng nói.

“Tiểu tử, đừng có không biết nhìn đời! Tôi cho cậu biết, cậu đắc tội với Trương tổng sẽ không có chỗ gì tốt, ở Đại học Thanh Hoa sẽ rất khó làm việc đó! Trương tổng coi nàng là bạn gái, thì đã là phúc khí của nàng, có biết bao nhiêu người liếc mắt đưa tình, Trương tổng còn không thèm để ý đấy!”

Người bên cạnh Trương Giai Minh chỉ vào tôi, nói.

“Nga? Vậy thì thử một chút xem sao!”

Tôi đưa tay xách hắn như xách một con gà.

“Ngươi…người muốn làm gì!”

Người kia đương nhiên không nghĩ tới, tôi lại động võ.

“Làm gì? Mày quấy rầy tao ngủ, có biết hậu quả nghiêm trọng tới mức nào không?”

Tôi một tay giơ hắn lên, thản nhiên nói.

“Được rồi, bạn học này, cậu đừng nổi giận!”

Trương Giai Minh thấy tôi không phải loại người lương thiện gì cả, nên lập tức hòa giải. Sau đó nhìn người kia quát lớn.

“Vương Bằng, anh chỉ toàn gây phiền toái cho tôi!” Vừa nói vừa liếc mắt cho hắn.

“Ách…A, ha hả, thật xin lỗi, Trương tổng!” Vương Bằng lập tức hiểu ý nói.

“Xin lỗi tôi có lợi ích gì, mau xin lỗi bạn học này!”

Trương Giai Minh nói.

“A, vị bạn học này, thật ngại quá!”

Vương Bằng nói.

“Hừ!”Tôi hừ lạnh một tiếng đem Vương Bằng ném sang một bên. Hai người này đang diễn trò, sao tôi không biết chơ chứ.

“Được, vậy không quấy rầy nữa!”

Trương Giai Minh nhìn Triệu Nhan Nghiên với ánh mắt mê đắm, còn nhìn tôi với ánh mắt thù hận, tưởng tôi không biết hay sao!

Chỉ là tôi đang bận rộn chuyện theo đuổi Triệu Nhan Nghiên, không rảnh mà để ý tới đám người này. Dù sao mỗi ngày tôi ngoại trừ ngủ, đều đi theo bên cạnh Triệu Nhan Nghiên, không sợ người khác làm tổn thương nàng.

“Tại sao lúc nãy anh hung dữ như vậy!”

Chờ sau khi Trương Giai Minh đi, Nhan Nghiên đỏ mặt nhìn tôi hỏi.

Hiển nhiên là bởi vì lúc nãy tôi gọi nàng là bạn gái.

“Cái tên Trương Giai Minh kia không có ý tốt gì cả, hắn đang muốn tán tỉnh em, cái tên Vương Bằng kia đã nói rõ rồi mà em không biết hay sao!” Tôi nói.

“Chẳng lẽ anh thì có ý tốt hay sao? Chẳng phải anh cũng muốn….tôi hay sao?”

Triệu Nhan Nghiên mở trừng mắt, cười cười nhìn tôi.
Bình Luận (0)
Comment