Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi rất thân với Lưu Duyệt, sau khi Triệu Nhan Nghiên nhớ lại, thì cũng không mang chuyện trước kia nói lại nữa.
Trong phòng khách, Lưu Duyệt cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Tôi vốn muốn cho Lưu Duyệt có cơ hội nói chuyện, nhưng mà không ngờ tới trong nhà lại yên tĩnh như vậy.
"Được rồi, tôi thẳng thắn nói ra vậy, tôi cùng Tư Đồ Lượng có một chút ân oán cá nhân!"Sau đó chỉ vào Vu Đình nói:
"Cũng bởi vì nàng."Không biết tại sao, Lưu Duyệt đỏ mặt lên, sau đó liếc tôi một cái nói:
"Sắc lang!""Sao tôi lại là sắc lang? Chuyện này là do nàng tình nguyện, với lại nàng cũng không thích tên Tư Đồ Lượng kia, có phải hay không, Tiểu Đình Đình?"Tôi kéo Vu Đình ngồi vào trong lòng của tôi.
Vu Đình nhẹ khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng biết điều ngồi ở trong lòng của tôi.
"Tôi không phải nói cái này, tôi hỏi là tại sao Tư Đồ gia lại khách khí với anh như vậy?"Lưu Duyệt trợn mắt nhìn tôi một cái nói.
"Ách... Hình như là họ sợ tôi?"Tôi giả bộ ngu nói. Lưu Duyệt dù sao cũng không phải là người bên cạnh tôi, nên tôi cũng không muốn tiết lộ quá nhiều.
"Họ sợ anh? Họ tại sao phải sợ anh?"Lưu Duyệt hỏi.
"Tôi cũng đâu biết!"Tôi một buông tôiy nói.
"Gạt người! Nhan Nghiên, Lưu Lỗi hắn khi dễ tôi!"Lưu Duyệt làm bộ như rất ủy khuất nhìn Triệu Nhan Nghiên nói.
Triệu Nhan Nghiên mềm lòng, thấy Lưu Duyệt như vậy, nên thở dài. Sau đó đem chuyện của Vu Đình nói rõ với Lưu Duyệt, với lại lòng của nữ nhân vốn nhạy cảm, tâm sự của Lưu Duyệt sao nàng lại không biết. Nguồn: http://truyenggg.com
Cho nên sâu kín nói:
"Lão công, chẳng lẽ anh còn muốn Lưu Duyệt nói rõ hay sao! Thật ra thì trong lòng em ấy vẫn thích anh, chẳng nhẽ anh không biết? Em ấy đang ăn dấm của Vu Đình đấy!"Lưu Duyệt nghe xong mặt càng đỏ hơn, nhưng mà nàng lại không phản bác, làm như bộ dáng của một tiểu nữ nhân.
Thật ra thì trong lòng tôi làm sao không biết ý nghĩ của Lưu Duyệt, nhưng mà đã cướp một nữ nhân bên cạnh Tư Đồ Lượng, nay lại cướp một người nữa... thì hình như không ổn lắm? Tư Đồ gia chẳng nhẽ lại để yên hay sao?
Nhưng mà tôi còn sợ ai, cướp thì cướp chứ sao!
Cho nên tôi nói:
"Lưu Duyệt, thật ra Tư Đồ gia không dám làm gì tôi, phải nhẫn nhịn, vì tôi là ôm trùm giấu mặt của Tam Thạch Bang, bang phái lớn nhất Trung quốc!""Thì ra là như vậy, không trách được Tư Đồ gia lại mời anh tham gia bữa tiệc, xem ra bọn họ cũng biết chuyện này. Chỉ là đôi bên không nói ra mà thôi!"Lưu Duyệt chợt hiểu nói.
"Cô cũng nên nói cho tôi biết một chút chuyện đi chứ? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại sao cô lại biến thành vị hôn thê của Tư Đồ Lượng rồi?"Tôi hỏi:
"Với lại hắn sao lại nhắc tới Lưu gia? Chẳng lẽ cô cũng là đệ tử thế gia? Cô cũng đừng nói với tôi, chuyện đại lý xe chỉ là trong lúc nhàn rỗi nên mới làm, với thân phận của cô thì đâu có thiếu tiền?""Đương nhiên không phải vậy, nhưng mà với tôi nó cũng là một sự rèn luyện! Thật ra thì tôi vẫn gạt anh, gia tộc của tôi cũng là một trong Lục đại thế gia, Lưu gia Tùng Giang..."Không đợi Lưu Duyệt nói xong, tôi đã thốt lên:
"Lưu Chấn Hải! ?""Anh biết ông của tôi?"Lưu Duyệt vừa nói xong câu này, ngoại trừ Vu Đình, còn chúng tôi ai cũng có vẻ mặt kỳ quái.
"Sao vậy?"Vu Đình kỳ quái hỏi.
"Năm đó thiếu chút nữa, tôi bị ông của cô giết!"Tôi nhún vai nói.
"Giết anh? A! Hóa ra anh chính là thiếu niên kia mà ông tôi nói tới!"Lưu Duyệt cũng dùng một nét mặt cổ quái nhìn tôi:
"Anh hình như có chuyện gì đó gạt tôi? Người của Tư Đồ gia hoặc là các thế gia khác không giống người bình thường, họ đều có một loại lực lượng siêu tự nhiên..."Tôi biết chuyện cho tới bây giờ, cũng không cách nào che giấu đước nữa, Lưu Chấn Hải khẳng định đã nói chuyện khi xưa với Lưu Duyệt, cho nên tôi nói:
"Không sai, tôi chính là người có khả năng không chế loại lực lượng siêu tự nhiên, cũng chính là dị năng gỉa!""Hừ! Anh rõ ràng coi tôi là người ngoài! Nếu tôi không nhắc tới, anh cũng không nói! Nhan Nghiên, chị nhìn hắn xem!"Lưu Duyệt lôi kéo tay của Triệu Nhan Nghiên làm nũng nói.
Tôi đổ mồ hôi! Lưu nha đầu này thật là thông minh hơn người. Biết trong mấy người ngồi đây, tôi yêu nhất chính là Triệu Nhan Nghiên. Không nghĩ tới nàng lại dùng điều này làm cái phao cứu mạng.
Nhìn Triệu Nhan Nghiên dùng vẻ mặt hờn dỗi, tôi còn có thể làm gì hơn được nữa!
"Được rồi, tôi thừa nhận là tôi không đúng với cô! Cô nói tiếp đi!"Tôi vội vàng bảo nàng nói tiếp, nếu không thì toàn bộ gốc gác của tôi sẽ bị đào ra mất.
"Lưu gia cho tới thế hệ này, chỉ có một mình tôi, nhưng mà tôi lại là con gái. Trong mắt của ông tôi, thì tôi không có khả năng gánh vác trách nhiệm của gia tộc. Cho nên ông tôi muốn tìm cho tôi một người chồng tốt, có thể trọng chấn Lưu gia. Mục tiêu của ông tôi là hai loại người, một là những người có thân thế trong sạch, có tài cán hoặc năng lực hơn người, có thể giúp Lưu gia đi tới sự huy hoàng, nhưng người này rất khó tìm..."
Nói tới đây, Lưu Duyệt dàm như lơ đãng nhìn tôi một cái, thấy vậy tôi cũng chột dạ, không dám nói gì.
Cho nên Lưu Duyệt tiếp tục nói:
"Còn có một loại người nữa, cũng là người trong Lục đại thế gia, là người không phải gánh trọng trách, cũng không phải là người thừa kế. Mà như vậy, người này năng lực chắc chắn không phải xuất chúng, nhưng dựa vào quan hệ trong gia tộc, thì ít nhất cũng không thể khiến Lưu gia suy bại. Mà Tư Đồ Lượng thì là loại người như vậy, anh của hắn là Tư Đồ Không đã được gia tộc quyết định làm người thừa kế ở thế hệ thứ ba, nếu như Tư Đồ Lượng có thể làm con rể Lưu gia, thì có thể gánh vác trọng trách của Lưu gia!"
"Vậy thì ông của cô không phải là dẫn sói vào nhà, tạo cơ hội cho người khác thâu tóm Lưu gia hay sao?"Vu Đình nghi ngờ hỏi.
"Ha hả!"Tôi cười một tiếng:
" Chiêu này của Lưu Chấn Hải thật là cao! Đình Đình, em nghĩ xem, em ở Lưu gia là người đứng đầu, em có muốn trở về Tư Đồ gia làm người thứ hai hay không ?""Hóa ra là như vậy!"Vu Đình gật đầu nói.
"Ha hả, Lưu Lỗi, anh quả nhiên không tầm thường! Tôi phải suy nghĩ mãi mới hiểu được đạo lý đó, nhưng không nghĩ tới anh có thể dễ dàng phá giải như vậy! Ông của tôi cũng nhìn trúng điểm này ở Tư Đồ Lượng, nên mới muốn làm thông gia với Tư Đồ gia!"Lưu Duyệt tán thưởng, làm cho má tôi có chút nóng dần lên...
"Nhưng mà em với Tư Đồ Lượng đâu có tình cảm, ông của em sao có thể làm như vậy được?"Triệu Nhan Nghiên hỏi.
Tôi không biết có phải nha đầu này có phải là cố ý hay không, nhưng mà tôi đã cảm nhận được điều không tốt! Xem ra chuyện này tôi nhất định phải quản rồi!