Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 317

"Còn tưởng rằng là vật gì tốt, thì ra chỉ là một tờ giấy rách!"
Lưu Duyệt mở cái hộp ra nói:
"Không có ý nghĩa... a, tại sao trên này lại có tên của ông em?"
"Tên của ông em?"
Tôi vội vã cùng Lưu Duyệt hoàn thành sự nghiệp mà chúng tôi còn chưa làm xong, thuận miệng đáp.
"Chính là ông của em Lưu Chấn Hải! Mà Lưu Chấn Giang này là ai?"
Lưu Duyệt chỉ tên của một người trên tờ giấy, nói.
"Là ông nội của anh, trong lúc nhỏ thì đã qua đời rồi."
Tôi nói.
"A!"
Lưu Duyệt nghe xong cả người run lên, cả kinh kêu lên:
"Không thể nào! Đây là chuyện gì vậy, em không tin!"
Tôi sợ hết hồn, dục vọng cũng bị tiêu tan không ít, lập tức giật lấy tờ giấy trên tay Lưu Duyệt, sau đó nhìn lại, hóa ra là: Gia phả Lưu thị.
Mà đời thứ 9 trong tấm gia phả này có ghi, Lưu Chấn Giang và Lưu Chấn Hải là hai anh em!
Lưu Chấn Giang là ông của tôi, Lưu Chấn Hải là em trai của ông tôi, vậy thì nàng là em gái của tôi!
Đầu của tôi vang lên một tiếng ầm, nhất thời trống rỗng!
Điều này sao có thể đây? Tôi cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nghe người nhà nhắc tới chuyện này? Kiếp trước, gia đình tôi cũng có một thời gian nghèo khó, vất vả không chịu nổi, cũng chưa nghe nói qua trong nhà còn có một người thân thích như vậy, sao giờ lại tự dưng lòi ra một người ông chú như vậy chứ?
Nếu là như vậy… như vậy Lưu Duyệt là em gái họ của tôi rồi!
Tại sao là như vậy! Tại sao tôi với Lưu Duyệt lại có quan hệ huyết thống!
Nhìn tôi với Lưu Duyệt vẫn kết hợp chặt chẽ một chỗ, mà lòng tôi quặn đau .
Sao tôi có thể cùng em họ mình ở trên giường làm loại chuyện này.
Lưu Duyệt ánh mắt có chút trống rỗng nhìn tôi, không còn giống một nữ nhân mạnh mẽ như lúc bình thường nữa, thanh âm có chút khẽ run nói:
"Lão công... Hai người chúng ta... Có phải là đang loạn luân hay không?!"
Tôi khổ sở cười. Loạn luân? Có lẽ là như vậy, thời cổ đại thì là bình thường, nhưng mà đây là thời hiện đại! Hành vi của chúng tôi được coi là loạn luân, bị người đời phỉ nhổ!
"Em không muốn làm em gái của anh! Em yêu anh mà, lão công!"
Lưu Duyệt nước mắt rơi xuống, trong lòng nàng đau như có dao đâm.
Tôi rốt cục cũng hiểu vẻ mặt kỳ quái của cha tôi, hóa ra người muốn nói chuyện này!
Mà tại sao tôi lại có thể như vậy đây, trong Thiên Long Bát Bộ, Đoàn Dự cũng từng như vậy với em gái của mình là Mộc Uyển Thanh!
Tôi nhẹ khẽ vuốt ve khuôn mặt Lưu Duyệt, giúp nàng lau khô nước mắt trên mặt, kích động nói: "Anh cũng không muốn, nhưng mà trên thế giới này, lại thường là như vậy..."
Tôi cảm thấy vô lực, kể từ khi lại đến cái thế giới này.
Tôi dựa vào kiến thức ở kiếp trước, mọi việc đều thuận lợi, kim tiền, mỹ nữ, dễ như trở bàn tay, nhưng mà hiện giờ tôi phát hiện, mình có chuyện không thể thay đổi được! Cho dù có trọng sinh một vạn lần, thì huyết thống cũng không cách nào thay đổi được !
Tôi muốn từ trong thân thể của Lưu Duyệt đi ra ngoài. Nhưng mà Lưu Duyệt lại gắt gao ôm chặt tôi, thống khổ nói:
"Đừng mà, cứ coi như là một giấc mộng, khi tỉnh lại sẽ không có gì cả."
Trong lòng tôi cũng hiểu, có lẽ vậy. Đây có thể là lần cuối cùng tôi với Lưu Duyệt cá nước giao hòa. Chỉ cần tôi không rời khỏi thân thể Lưu Duyệt, thì chúng tôi có thể lừa mình dối người là, khi chúng tôi làm việc này, không ai biết chuyện chúng tôi là anh em, tiếp tục làm nốt chuyện này.
Nhưng mà chúng tôi biết, mình chỉ đang giả bộ hồ đồ mà thôi.
Một đêm này, tôi và Lưu Duyệt vẫn điên cuồng hành động, cho dù mồ hôi và nước mắt có ướt đẫm chăn chiếu, thì chúng tôi vẫn không ngừng hành động.
Cho đến khi kiệt sức, chúng tôi vẫn ôm nhau trần truồng mà ngủ.
Do nguyên nhân thể lực, chỉ sáng sớm ngày thứ 2 tôi đã tỉnh lại. Nhìn Lưu Duyệt đang ngủ say, tôi không nhịn được mà hôn lên mặt nàng.
Nhưng mà tôi đã có ngăn mình lại, bởi vì tôi biết, từ giờ phút này, nàng là em gái của tôi
Tôi kéo chăn, đắp cho nàng.
Không nghĩ tới tôi vừa hoạt động, Lưu Duyệt đã tỉnh lại, xem ra nha đầu này cũng không ngủ được ngon. Lưu Duyệt mở ánh mắt, phức tạp nhìn tôi.
Nhưng giờ phút này, lý trí đã chế trụ dục vọng trong lòng. Chúng tôi đều rất tỉnh táo, tối qua có thể lấy cớ, nhưng hôm nay thì không thể.
"Lão công, tối hôm qua là lần đầu tiên anh không tìm chị Vi Nhi và em, xem ra em Lưu Duyệt của anh hấp dẫn cũng không ít!"
Triệu Nhan Nghiên đẩy cửa ra cười nói, nhưng mà ngay sau đó, nàng cảm giác có cái gì đó không đúng.
Lưu Duyệt vành mắt đỏ ngầu ngơ ngác nhìn tôi, mà tôi cũng có vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng thống khổ.
"Sao vậy, Lưu Duyệt sao em với lão công lại như vậy?"
Triệu Nhan Nghiên vội vàng chạy tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
Tôi lắc đầu, chỉ vào cái gia phả Lưu thị trên đầu giường, nói:
"Em tự xem đi!"
Triệu Nhan Nghiên cầm lấy tờ gia phả kia, chỉ nhìn mấy lần, thì : cả kinh há to miệng, kêu lên:
"Trời ạ! Nói như vậy, thì anh với Lưu Duyệt lại là…anh em họ!"
"Đại khái... như vậy!"
Tôi hiện tại có một cảm giác rất muốn hút thuốc lá, mặc dù tôi đã bỏ thuốc nhiều năm.
"Tại sao là như vậy! Không trách thời điểm hôm qua khi chúng ta nói chuyện, khi em nói ngày hôm nay anh với Lưu Duyệt đi bái phỏng Lưu Chấn Hải, thì cha lại hỏi em kỹ là Lưu Chấn Hải nào, sau khi em giải thích, cha liền thở dài bỏ đi."
Triệu Nhan Nghiên suy nghĩ một chút nói.
"Tình thế nghiêm trọng, anh cũng không biết sao lại như vậy! Tôi từ nhỏ đến lớn, anh chưa có nghe qua cái thân thích này!"
Tôi bất đắc dĩ nói.
"Có thể là lầm rồi hay không? ở nước ta có rất nhiều người trùng tên!"
Triệu Nhan Nghiên hỏi.
"Không phải..."
Lưu Duyệt vẫn không có mở miệng, nay lại nói chuyện:
"Vốn em có nghe ông nói qua, ông còn có một người anh, năm xưa bị cụ đuổi ra khỏi nhà!"
Xem ra chuyện này quá phức tạp rồi, tôi thở dài, nói:
"Nhan Nghiên, em an ủi Lưu Duyệt, anh cần phải xác nhận lại với cha anh một chút!"
"Được, anh đi đi, ở đây đã có em!"
Triệu Nhan Nghiên gật đầu nói.
Tôi lấy một cái áo khoác ngoài choàng lên trên người, sau đó đi tới thư phòng. Tôi gõ cửa. Thanh âm của cha tôi truyền ra:
"Vào đi, cửa không có khóa!"
Tôi đẩy cửa ra, phát hiện cha tôi đang ngồi trên ghế hút thuốc lá, trong cái gạt tàn thuốc trên bàn cũng chất đầy tàn thuốc. Nhìn lại cha tôi, mặt tràn đầy tia máu, xem ra người đêm qua không ngủ!
"Cha, người nói xem chuyện đó có phải là thực không?"
Tôi lo lắng hỏi.
... ... ... ...
Bình Luận (0)
Comment