Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 365

Tôi đem bộ tâm pháp kia truyền cho Chú Triệu, lúc ra khỏi nhà, Chú Triệu vẻ mặt tươi cười, như muốn nở hoa.
Tôi rốt cục cũng biết được thế nào là Đào hoa mãn diện, hóa ra đúng là đỏ như hoa đào.
Xe đi ra đường cao tốc, vì biệt thự của Lưu Chấn Hải ở ngoại thành, tôi chỉ đi qua một lần, nhưng mà trong ấn tượng vẫn tương đối khắc sâu. Dù sao năm đó cũng thiếu chút nữa bỏ mình ở đó, mà Lưu Chấn Hải cũng không thể nào ngờ tới việc, người năm đó lại là cháu của hắn.
Trên đường, tôi gọi điện thoại cho Lưu Chấn Hải, nói cho hắn biết tôi sắp tới bái phỏng, hơn nữa còn nói biển số xe nữa. Cho nên xe của chúng tôi rất thuận lợi tiến vào biệt thự, dọc theo đường đi cũng không có ai ngăn trở. Sau khi dừng xe, thì người của Lưu gia đã chờ sẵn ở đó tiến lên đón.
Mà lần này, người tới đón tôi lại là Lưu quản gia, cũng là Lưu sĩ quan phụ tá mà Lưu Chấn Hải thường nói tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Lưu quản gia nhìn tôi cười cười, nói:
"Thiếu gia, xin đi bên này. Lão gia tử đang ở trong thư phòng."
Thiếu gia, sao tôi lại có thể trở thành thiếu gia! Xem ra Lưu Chấn Hải đã đem thân phận của tôi nói cho những người bên dưới biết rồi.
Lưu quản gia dẫn tôi đi tới thư phòng, mới vừa tới cửa, đã nghe Lưu Chấn Hải cười ha ha, hóa ra đang nói chuyện với một người nữa.
Chẳng lẽ lão đang tiếp khách? Tôi định muốn mở miệng hỏi thăm, Lưu quản gia đã gõ cửa nói:
"Lão thái gia, thiếu gia tới."
"Vào đi!" Lưu Chấn Hải nói:
"Lưu phó quan. Ông đi bảo phòng bếp chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, buổi tối ăn mừng một chút."
"Dạ, Lão thái gia."
Lưu quản gia đáp, sau đó nhìn tôi nói:
"Tôi đi chuẩn bị một chút, thiếu gia tự mình vào đi."
"Được."
Tôi gật đầu, đẩy cửa thư phòng. Thì thấy Lưu Chấn Hải đang nói chuyện với một người chạc tuổi lão, nhìn bộ dáng hai người, thì đúng là đang tươi cười.
"Ông."
Tôi nhìn Lưu Chấn Hải gật đầu thăm hỏi nói.
"Tốt, Lưu Lỗi tới rồi, mau ngồi đi, đây là ông Mạnh, bạn tâm gia với ta."
Lưu Chấn Hải chỉ vào lão nhân đối diện nói.
"Xin chào ông."
Tôi nhìn người này khẽ cười nói.
"Tốt, Lưu lão đầu, đây chính là cháu mà ông mới tìm về hay sao? Ha ha, quả nhiên là không khác nhiều lắm so với tiểu tử Lưu Chấn Giang kia!" Mạnh gia gia tiếu a a nói .
Tiểu tử Lưu Chấn Giang kia? Chẳng phải là ông nội của tôi hay sao, xem ra Mãnh lão gia tử này cũng biết ông tôi, năm đó bọn họ không chừng còn quen thân với nhau, với lại tuổi cũng không khác nhiều lắm với ông nội của tôi?
"Như thế nào, Mạnh lão đầu, không kém chứ? Lúc này tôi có thể an tâm dưỡng lão rồi, Lưu gia đã có người kế nghiệp!"
Lưu Chấn Hải đắc ý vô cùng nói.
"Vốn là tôi còn rằng hai chúng ta đồng bệnh tương liên, đời thứ ba đều con gái, không nghĩ tới ông lại có thể tìm được một người cháu, quả thực là quá âm hiểm rồi, quá âm hiểm rồi! Không trách được trong mấy năm nay ông không nói vội, hóa ra là có hậu chiêu"
Mạnh gia gia trừng mắt nói.
"Mạnh lão đầu, lời này của ông không đúng rồi, đầu năm nay tôi vẫn chưa biết chuyện này mà. Ông cũng biết, từ khi xảy ra chuyện đó với đại ca, người cũng không tới tìm tôi, mà tôi cũng không dám tới tìm người. Tôi gần đây mới biết, thằng nhóc này đoạt luôn cháu gái của tôi, tôi mới biết!"
Lưu Chấn Hải khoát tay nói.
"Hắc! Tôi nói ông gần đây tại sao lại hưng phấn như vậy, là cháu của đại ca ông, thì khi cháu gái ông đi theo hắn, vẫn là người của Lưu gia hay sao. Ông là lão hồ ly, đại ca ông chết rồi mà vẫn còn tìm được người thừa kế!" Mạnh lão đầu vỗ đùi nói.
"Sao có thể nói vậy, hai đứa chúng nó tự do yêu thương, hơn nữa, đại ca của tôi với tôi không phải là ruột thịt, chúng nó ở với nhau là bình thường!" Lưu Chấn Hải vuốt chòm râu nói.
"Ông, tôi đúng là phục ông rồi, xem ra tôi cùng phải mau chóng tìm cháu rể cho cháu gái tôi mới được."
Mạnh gia gia rung đùi đắc ý nói.
"Vậy ông còn không mau lên, nhưng mà tính tình cháu gái ông mạnh mẽ như vậy, làm gì có mấy người chịu nổi. Năm đó đại ca của tôi cũng đâu có chịu được tính tình của em gái ông..."
Lưu Chấn Hải chợt phát hiện ra sắc mặt của Mạnh lão đầu càng ngày càng kém, thậm chí còn tái đi, nên mới dừng lại.
"Lưu Chấn Hải! Nữ nhân của mạnh gia chúng tôi dù sao cũng là Đại mỹ nhân, mà ông dám nói em gái tôi như vậy sao! Em gái tôi cũng vì đại ca của ông cả đợi không lấy chồng, ông còn dám ở đây nói mát hay sao! Tôi... Tôi muốn quyết đấu với ông!"
Mạnh lão đầu xem ra thực sự tức giận rồi.
"Mạnh Như Tùng, ông tưởng tôi sợ ông à, năm đó ông chỉ là bại tướng dưới tay tôi trong cuộc so tài ở đại hội võ lâm, cho dù có đánh một vạn lần nữa, ông cũng không phải là đối thủ của tôi!"
Lưu Chấn Hải bật dậy, dõng dạc nói.
"Bại tướng dưới tay, hừ hừ, thời gian gần đây tôi vẫn kiên trì tập luyện công phu, năm đó ông có thể đánh thắng tôi, nhưng hiện giờ thì chưa chắc!"
Mạnh Như Tùng hừ lạnh nói.
"Hmm! Đừng có nói là ngày nào cũng luyện công, thì dù có gấp đôi cũng không phải là đối thủ của tôi! Đừng nói tôi, ngay cả cháu của tôi ông cũng đánh không lại!"
Lưu Chấn Hải tố khổ nói.
"Ông nói thối lắm, ngay cả một tiểu bối cũng đánh không lại, tôi còn xông pha giang hồ làm cái rắm gì, nếu như hôm nay nó thắng tôi, tôi đem sản nghiệp Mạnh gia cho nó!" Mạnh Như Tùng trợn mắt nói:
"Nếu như đánh không lại tôi, ông cung kính gọi tôi là sư phụ, sau này làm đệ tử của tôi!"
"Hmm, ai sợ ai, Lưu Lỗi, cháu ra giáo huấn lão bất tử này đi !"
Lưu Chấn Hải chỉ vào người của tôi nói.
Hai người này... đâu phải là người già mà giống như những Lão ngoan đồng liều mạng. Nhưng mà sản nghiệp của Mạnh gia cũng không có gì hứng thú, nhưng nếu như không nghe lời, thì Lưu Chấn Hải sẽ mất thể diện.
Ai, sớm biết như vậy thì đừng có tới, đỡ phải tiến thoái lưỡng nan như bây giờ!
"Lưu Lỗi, cháu không cần sợ hắn, đánh cho hắn răng rơi đầy đất!"
Lưu Chấn Hải kêu lên.
"Thằng nhóc, cháu lại đây, ta không đả thương cháu đâu mà lo!"
Mạnh Như Tùng cũng nói.
Không có cách nào khác, tôi đành kiên trì đứng dậy, nhìn Mạnh Như Tùng chắp tay nói:
"Mạnh gia gia, đắc tội."
Bình Luận (0)
Comment