Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 402

"Chuyện này..."
Vương Thư thấy tôi đứng dậy lấy hành lý, do dự một chút nhìn tôi nói:
"Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc không, ở nước R có chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi."
Cô gái nếu như đã như vậy, tôi mà lãnh đạm quá, thì cũng không được.
Không có cách nào khác, tôi đành nói:
"Được rồi, số điện thoại của tôi là.. cô chờ một chút, để tôi xem."
Tôi lấy cái số điện thoại mà cục điện thoại mới làm cho tôi, đem nó cho Vương Thư xem.
Vương Thư lưu số của tôi vào trong di động, sau đó hài lòng chuẩn bị túi.
Đinh Văn Phong thấy tôi cùng Vương Thư nói chuyện, có chút quen mắt, đi tới chỗ tôi nói:
"Lưu Lỗi, cậu lại định làm gì vậy?"
"A, hóa ra tên cậu là Lưu Lỗi!"
Vương Thư giống như biết được một đại bí mật, hưng phấn kêu lên.
Tôi khinh bỉ nhìn Đinh Văn Phong một cái, người này, đúng là trọng sắc khinh bạn, sao có thể tìm cách bắt chuyện với Vương Thư như vậy chứ!
Nhưng mà dường như Vương Thư giống như không để ý tới hắn, nói chuyện với hắn mà toàn chú ý tới mặt mũi của tôi.
Đinh Văn Phong hàn huyên trong chốc lát, phát hiện Vương Thư nói nhiều nhất là hỏi thăm tin tức của tôi, cho nên không hứng thú nữa, tạm biệt nàng, đợi máy bay hạ cánh.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy chấm dứt, nhưng không nghĩ tới, mới xuống máy bay lại gặp người thanh niên trên máy bay, sau lưng hắn là mấy đại hán mặc áo đen. Thấy tôi đi ra ngoài, người tuổi trẻ kia chỉ vào người của tôi dùng Tiếng Nhật hét lớn:
"Chính là hắn, là người phá hỏng chuyện tốt của bổn thiếu gia, giúp tôi giáo huấn hắn!"
Mấy hắc y nhân nhìn tôi một cái, đi tới phía tôi.
"Trời ạ, chúng ta không gặp bọn cướp trong truyền thuyết đó chứ?"
Đinh Văn Phong không biết Tiếng Nhật, nên không biết mấy tên kia nói cái gì, nhưng nhìn tình cảnh thì lại liên tưởng tới bọn cướp. Nguồn: http://truyenggg.com
Tôi cười khổ lắc đầu, không nghĩ tới tên này khó dây dưa tới như vậy, có người tiếp ứng ở sân bay, xem ra không cách nào tránh được một trận ẩu đả.
"Lên đi, vừa lúc tôi đang nóng người."
Tôi nhìn Đinh Văn Phong nói.
"Chút lòng thành, mỗi người hai tên!"
Đinh Văn Phong dõng dạc nhìn tôi gật đầu.
Kết quả không thể nghi ngờ. Bốn đại hán này không phải đối thủ của Đinh Văn Phong, thì làm sao là đối thủ của tôi, chỉ trong chốc lát, 4 người này đã nằm trên đất rên rỉ.
"Chạy mau, có cảnh sát tới."
Tôi nhìn Đinh Văn Phong nói.
Lúc này, tôi đã thấy nhân viên bảo vệ ở sân bay chạy tới, nên không muốn nhiều chuyện, kéo Đinh Văn Phong chạy đi.
Lúc chúng tôi đi ngang qua tên thanh niên kia, hắn không dám nhiều chuyện ngăn cản chúng tôi.
Hiển nhiên, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, nói với mấy cảnh sát duy trì trật tự ở sân bay vài câu rồi rời đi.
"Có chuyện gì vậy?"
Đinh Văn hỏi.
"Không có đại sự gì đâu, tên tiểu tử kia trên máy bay đùa giỡn Vương Thư, tôi giáo huấn hắn một chút, nhưng không ngờ hắn lại tìm người ở sân bay đợi tôi."
Tôi nói.
"Cậu đi gây chuyện lại bắt tôi đi đánh nhau!"
Đinh Văn Phong cảm thấy bản thân mình không gây được ấn tướng với Vương Thư, nên khó chịu.
"Cậu cũng không cần đánh mà, với lại tôi còn cảm giác tôi chưa làm gì, hai người kia đã nằm trên mặt đất."
Tôi nói.
"Hắc hắc, tôi chỉ nói như vậy mà thôi, tôi còn có cảm giác đánh còn chưa đã!"
Đinh Văn Phong cười nói.
Chúng tôi dựa vào địa chỉ mà tìm tới khách sạn mà cuộc giao hữu an bài, thoạt nhìn cũng tiện nghi, nhân viên khách sạn dùng Anh ngữ nói:
"Xin chào, khách sạn đã được đặt trước, nếu muốn thuê phòng, xin tới khách sạn khác!"
Chúng tôi đem giầy mới ra cho nàng xem. Người nọ nhìn chúng tôi một chút, sau đó nhìn giấy mời, rồi mỉm cười nói:
"Các anh đi theo tôi, trước tiên báo danh, sau đó nhận phòng."
Tôi cùng Đinh Văn Phong đi tới phòng mình, cất hành lý, nhìn đồng hồ mới 2h chiều, Đinh Văn Phong gợi ý là đi dạo.
Mà tôi cũng không muốn ngồi lý trong khách sạn, Đinh Văn Phong cầm cameras và thẻ tín dụng, cùng tôi đi ra khỏi phòng. Tôi thì chẳng mang gì, bởi vì Đinh Văn Phong đã bảo đảm phí sinh hoạt lần này là do hắn chi trả. Nhưng kết cục vẫn là ở với nữ nhân hôi nách nửa ngày!
Khi chúng tôi rời khỏi khách sạn, nhân viên đưa một cái danh thiếp, trên có ghi địa chỉ và số điện thoại, , cũng dặn dò chúng tôi, nếu như lạc đường nhất định phải gọi điện thoại cho bọn hắn.
Thật ra tôi cũng không cần, chỉ cần dựa vào máy tính cầm tay, đã có tích hợp định vị GPS, là có thể biết vị trí của mình, nhưng vẫn nhận lấy danh thiếp và cám ơn.
Kinh tế nước R tương đối phồn vinh, cửa hàng san sát như rừng, do kiếp trước tôi đã tới đây mấy lần, nên không cảm thấy gì cả, nhưng mà Đinh Văn Phong thì chưa từng tới, cầm máy ảnh chụp loạn khắp nơi.
Mà làm cho tôi chú ý là màn hình LCD quảng cáo ở hai bên đường đang quảng cáo những sản phẩm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, Tập đoàn Đông Á, tập đoàn Tô thị!
Điều này làm cho tôi không biết nên khóc hay cười, kiếp trước nước R là lão đại trong ngành điện tử, kỹ thuật, vậy mà giờ sản phẩm của tôi đầy rẫy ngoài đường.
Điều này làm cho tôi cảm thấy tự hào trong lòng cũng tự tin hơn hẳn!
Đinh Văn Phong đi dạo hồi lâu, nên cảm thấy mệt mỏi, chúng tôi tìm một quán cơm ven đường ghé vào ăn.
"Hoan nghênh quý khách quang lâm, hai vị cần dùng gì?"
Phục vụ sinh lấy ra một tờ thực đơn lễ phép nhìn chúng tôi nói.
"Cho chúng tôi xem trước một chút."
Tôi lưu loát dùng Tiếng Nhật hồi đáp.
Đinh Văn Phong nghe thấy vậy thì trợn mắt há mồm, u oán nói:
"Tại sao cậu không nói sớm, vốn tôi còn muốn tới xem phim trường quay phim AV ở chỗ nào, tiện thể quay lại một chút nhưng tỵ hiềm vì không biết Tiếng Nhật!"
Bình Luận (0)
Comment