"Tôi là Lý Tiểu Hồng a! Là mẹ của Dương Mân!" Lý Tiểu Hồng tiếp tục nói.
"Lý Tiểu Hồng? ! Dương Mân? !" Lực Hồng Đào suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nhớ ra là mình quen ai như vậy, nên ngữ khí thay đồi:
"Tôi không quen. có lẽ tìm nhầm sổ rồi?""Không có, không có!lão đệ đừng có vội cúp điện thoại, lần trước con rể tôi tới.lão đệ côn mời ăn cơm ờ Cảng Long đấy thôi?" Lý Tiểu Hồng vội vàng giải thích.
"Con rể?"Lực Hồng Đào nghe xong, linh quang chợt hiện. giống như bị thiểm điện đánh trúng, trong lòng thẳm kêu. a di đà phật. thiếu chút nữa đắc tội với đại nhân vật!
"Ai nha. là bác gái sao. người xem, tôi chi đồng lứa với Lưu tổng, tại sao có thể gọi tôi là lão đệ. gọi là Lực mập mạp. hoặc là Tiểu Đào là được rồi!" Lực Hồng Đào lập tức nhiệt tình vô cùng.
Lý Tiểu Hồng trong lòng nói. lúc này gọi ngươi là lão đệ. ngươi côn không nguyện ý. vữa nghe đến tên con rể của ta, thì lập tức nhặn là đồng lứa!
Nhưng mà Lý Tiểu Hồng cũng rất thỏa màn. đày mới đúng là hường thụ cảm giác hư vinh. họ hàng mình nếu mà biết, mình có người phụ trách hắc đạo ờ thành phố D này, thì không biết sẽ nghĩ như thế nào.
"Ha hả. vậy được rồi, vậy tôi gọi là Tiểu Đào nhé. Được rồi, cậu có số của Tiểu Lưu không?"Lý Tiểu Hồng hỏi.
"Số điện thoại di động? Bác gái không biết sao?" Lực Hồng Đào có chút kỳ quái.
"Tôi... Tôi... Tôi đương nhiên là có, thế nhưng tờ giấy ghi số điện thoại kia. chú cậu không cẩn thận ném đi rồi! Là như vậy, mấy ngày hôm trước con gái tôi gọi điện thoại tới. nói hai người bọn họ mấy ngày nữa sẽ về đây một chuyến, nhưng lại không nói thời gian cụ thể. tôi muốn hỏi bọn họ xem khi nào về, để côn chuẩn bị một chút!" Lý Tiểu Hồng vội vàng nói bừa.
"Hóa ra là như vậy, bác gái chờ một chút... Điện thoại là 13900000XYZ!" Lực Hồng Đào không nghi ngờ gì cả. đem số điện thoại nói cho Lý Tiểu Hồng.
"Được. trước tiên cứ như vậy đi, hòm nào con rể tôi trờ về, tôi sẽ báo cho cậu một
tiếng!"Lý Tiểu Hồng nói.
"Không cằn khách khí. Bác gái. khi Lưu tổng trờ về, ngài nhất định phải nói cho cháu một tiếng, cháu sẽ an bài tiệc tẩy trần cho Lưu tổng, làm phiền bác gái rồi, cám ơn bác!"Lực Hồng Đào khách khí nói.
"Được. bác cam đoan sẽ gọi cho cháu đầu tiên!" Lý Tiểu Hồng nghĩ thầm. cậu mời tôi ăn cơm. tôi còn cảm ơn vạn lẩn. làm gì phải cảm ơn tôi!
"Vậy thì cám ơn bác gái!" Lực Hồng Đào vui vẻ nói.
Cảm giác này thật là thoải mái! Nếu như Tiểu Lưu thật sự là con rể mình thì tốt.
Nhưng mà nàng không quên bấm điện thoại gọi cho tôi.
"Alo?"Tôi nhìn sổ điện thoại gọi tới, thì có chút kỳ quái. Đày lại là một số cố định!
"Tiểu Lưu. bác là mẹ vợ của cháu đây!" ở đẩu dây bên kia. Lý Tiểu Hồng mừng rỡ nói.
"Mẹ vợ?"Tôi quái dị. dường như trong các lão bà của tôi, chi có mẹ của Triệu Nhan Nghiên. Trần Vi Nhi. và Hạ Nhu là tôi đà gặp.
"Ha hả. Tiểu Lưu. có phải cháu có nhiều mẹ vợ. nên không nhận ra ai đúng không?"Lý Tiểu Hồng cười nói.
"Ách... Hắc hắc. vậy xin hỏi bác là...?" Tôi đúng là không biết là ai.
"Bác là mẹ của Dương Mân. thành phổ D. cháu đã tới rồi mà." Lv Tiểu Hồng vội vã giải thích. Nàng cùng biết tôi có mấy nữ nhân. đương nhiên là không nhớ.
"A, hóa ra là bác gái! Bác tìm cháu có chuyện gì vậy?" Tôi nhiệt tình nói.
"Không có gì chuyện gì đâu. cháu với Dương Mân vẫn ở với nhau đấy chứ?" Lý Tiểu Hồng làm bộ không biết hỏi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGG chấm cơm."Dương Mân? A... nàng đang ở công tỵ!" Tôi suy nghĩ một chút. hay là Dương mẫu vẫn chua biết chuyện giữa tôi và nàng, nên tốt nhất tôi cùng không nên vạch trần làm gì.
"Các cháu vẫn tốt chứ?" Lý Tiểu Hồng thây tôi không phủ nhận, trong lòng vui vẻ, vội rèn sắt khi côn nóng, tiếp tục hỏi.
"Ách... Chúng cháu rất tốt, bác gái yên tâm." Tôi nói.
"Vậy là tốt rồi. bác vẫn lo lắng cho các cháu. được rồi, Tiểu Lưu. bác biết thân phận cháu trên TV, cũng biết cháu có nhiều nữ nhân. điều này bác cũng không quản. thế nhưng không được phụ Mân Mân đấy. nó đã cho cháu hết rồi! Hơn nữa nó yêu cháu như vậy, tương lại không được đổi xử tệ với nó. với lại bác đã nói với họ hàng hết rồi!" Lý Tiểu Hồng thấy tôi không phản đối. thẳng thắn thừa thắng xông lên!
Tôi đổ mồ hôi! Cái gì mà đã cho tôi? Dường như đó lời của Dương Mân trong lúc tức giận mà? Họ hàng đều biết? Sợ là bác ra ngoài khoe khoang thì có?
Dương Mẫu là ai, tôi vô cùng hiểu rõ, tám phần mười là ra ngoài nói lung tung.
Thế nhưng Dương Mân và tôi...
Ai! Bây giờ tôi côn nói gì nữa. ai bảo lúc trước giả mạo bạn trai của Dương Mân. nên đành nói nói:
"Bác gái. bác yên tâm. cháu và Dương Mân vẫn tốt. cháu sẽ không làm bác thất vọng!""A? Vậy thì bác an tâm rồi!" Lý Tiểu Hồng nghe xong câu nói của tôi, trong lòng vui vẻ như nỡ hoa! Nàng không nghĩ tới tôi thống khoái đáp ứng như vậy, xem ra có hi vọng trờ thành con rể rồi!
"Được rồi. Tiểu Lưu. bác rất lo cho các cháu. hòm nào rảnh cháu về nhà một chuyến. thế nào?""Được. có thời gian cháu sẽ về!" Chuyện cho tới bây giờ. tôi chi có thể tiếp tục giả bộ!
"Vậy thì cuối tuần này, cháu và Mân Mân trở về nhé! Nếu ngồi máy bay thì cùng nhanh thôi!"Lý Tiểu Hồng nói.
"... Vậy được rồi, cháu và Dương Mân trở lại thăm bác..." Tôi cúp điện thoại, đầu óc tê dại. sau một lúc, mới nhặn ra đây là Dương Mẫu tính kế tôi!
Dựa theo tính cách Dương mẫu. nếu như nàng muốn tôi và Dương Mân trờ về, thì nhất định sẽ gọi cho Dương Mân! Nhắt định là Dương Mân cự tuyệt nàng, nhưng chưa nói rò quan hệ. nên Dương Mau mới gọi điện thoại cho tôi!
Nhưng mà nói đi thì cùng phải nói lại. trước kia Dương Mân chưa biết thân phận của tôi, nàng côn bảo tôi giả mạo được. mà sau này, hình như nàng cùng có tình cảm với tôi thì phải?
Nếu như trờ lại một chuyến, sẽ cấp thể diện cho bổ mẹ vợ giả mạo này, đồng thời vốn tôi cũng đâu có ý định buông tha nàng.
Dương Mân nhìn điện thoại trong tay, có một loại cảm giác không nói lẻn lời. là cao hứng. hay là chua xót khổ sờ? Hay những thứ khác?
Theo lý thuyết, mình nhặn được điện thoại của hắn. phải cao hứng mới đúng chứ. thế nhưng thân phận của hắn siêu nhiên như vậy, nữ nhân bên cạnh hắn không phải là người lão luyện thương trường, cùng là đại minh tinh. mình tính là cái gì chứ?
Chẳng qua chi là một giám đốc nho nhỏ thôi...
Nếu như so với những cô gái tốt nghiệp đại học khác Dương Mân đà rất giỏi rồi, nhưng mà so với nữ nhân bên cạnh hắn. minh có tính là gì chứ.
Vốn có cho rằng đoạn cảm tình này sẽ vĩnh viễn chôn dấu dưới đáy lòng, không bao giờ ... gặp lại hắn nữa. nhưng tại sao đột nhiên hắn lại cùng mình trờ về thăm gia đình?
Vì sao vậy? Lẽ nào hắn thực sự thích mình... Nghĩ tới đây Dương Mân mừng rỡ.
Nhưng mà rất nhanh Dương Mân biết mình bị tình yêu xông lên não. nàng lập tức thanh tỉnh lại. có chuyện...
Đúng rồi. khẳng định là mẹ mình gọi điện thoại cho hắn. mà hắn thì không nỡ cự tuyệt người khác!
Thì ra là thế. không phải hắn muốn thật sự hẹn hò với mình... Vậy mình có nên đồng ý với hắn hay không? Hay chỉ làm bộ như không biết?
Dương Mân là một tiểu cô nương rắt thông minh. nàng lập tức có chủ ý. Xem ra mẹ mình cũng không phải là đáng ghét cho lắm.... ít nhất...
Lần này mẹ cùng sáng tạo cho mình một cơ hội!