Lúc tôi đem áo ngực trả lại cho Triệu Nhan Nghiên, nàng vô cùng xấu hổ, dùng âm thanh như con muỗi nói với tôi:
"Mẹ anh cũng biết rồi?"Tôi gật đầu.
Tiểu nha đầu này giảo hoạt cười, dường như nàng đọc được ý nghĩ của tôi.
Tôi bỗng nhiên có 1 dự cảm, tiểu nha đầu này tuyệt đối là cố ý!
"Em có phải cố ý hay không?"Tôi ra vẻ cả giận nói.
"Mẹ của anh có phải rất tức giận không?"Triệu Nhan Nghiên tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Đúng vậy, mẹ anh còn cho rằng em là một cô bé tùy tiện."Tôi cố ý lừa gạt nàng nói.
"Là... Vậy sao ?"Ánh mắt của Triệu Nhan Nghiên bỗng nhiên tối sầm lại, vẻ mặt như đưa đám.
"Chỉ là đùa thôi, mẹ anh bảo sau này phải xin lỗi em thật nhiều"Tôi thấy Triệu Nhan Nghiên có thái độ như vậy, không đành lòng đùa nàng thêm nữa.
"A! Có thật không? Anh không có gạt em?"Triệu Nhan Nghiên lập tức vui vẻ.
"Thật, nhưng mà em có phải cố ý hay không?" Tôi hỏi.
"Vâng."Triệu Nhan Nghiên gật đầu.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi, nha đầu này đúng là cố ý, mục đích là làm cho mẹ tôi sớm thừa nhận nàng, sau này nàng sẽ thuận lợi để trở thành pháp định thê tử của tôi, nếu như bị người khác đoạt trước, vậy thì hỏng bét rồi.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không nói lời nào, cho rằng tôi tức giận, bèn cầm tay tôi nói:
"Em chỉ sợ sau này, anh không quan tâm tới em nữa!"Tôi vội vàng giải thích:
"Anh cũng không trách em đâu, em có biết hôm nay cha anh cho anh cái gì không?""Cái gì vậy? có phải cho em không?"Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không tức giận, hơn nữa lại còn được cho đồ, nên cao hứng nói.
"Cho hai ta."Tôi cười xấu xa nói.
"Mau cho em xem một chút!"Triệu Nhan Nghiên vội la lên.
Tôi lấy cái hộp nhỏ trong cặp sách, đưa cho Triệu Nhan Nghiên.
Triệu Nhan Nghiên nhìn thoáng qua 1 cái, lập tức đẩy trả tôi, thẹn thùng nói:
"Lưu Lỗi đáng chết, Lưu Lỗi đại sắc lang, tại sao anh lại mang nó đến trường học!""Chẳng phải là vì sợ ban ngày em muốn, nên anh cố ý chuẩn bị. Nếu không chúng ta có thể đến phòng vệ sinh..."Tôi cười dâm nói nói.
"Đáng ghét, em không muốn, sau này em cũng không muốn nữa, anh tự dùng một mình đi."Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG"Vậy được, anh đàng phải đi tìm người khác để dùng!"Tôi ra vẻ tiếc hận nói.
"Cái gì! ? Anh dám! Anh mà đi tìm người khác thì em liền… em liền..."Triệu Nhan Nghiên nói tới đây, nhất thời cứng họng, cuối cùng thở dài, sâu kín nói:
"Em ủng hộ anh chứ còn biết sao nữa..."Nghe thấy Triệu Nhan Nghiên nói câu đó, tôi không biết nói gì cho phải, ai mà chẳng có bình dấm chua, nhưng nàng không ghen, đó mới là chuyện ngoài dự tính của tôi.
Tôi còn đang trầm tư, bỗng nhiên có 1 bàn tay duỗi tới, đoạt lấy cái hộp nhỏ trong tay của tôi.
"Ai vậy?!"Tôi không vui ngẩng đầu, đang muốn phát tác, phát hiện người đó lại là chủ nhiệm lớp Diệp Tiêu Tiêu.
"Theo cô lên phòng làm việc!"Diệp Tiêu Tiêu lạnh mặt nói.
Diệp Tiêu Tiêu dùng ánh mắt nhìn sang Triệu Nhan Nghiên ở bên cạnh, tiểu nha đầu lập tức đỏ mặt gục ở trên bàn không dám nhìn chúng tôi.
Đây chẳng phải giấu đầu lòi đuôi hay sao? Ai! Xem ra chuyện này không cần giải thích nữa rồi.
Tôi bất đắc dĩ đứng lên, đi theo Diệp Tiêu Tiêu lên phòng làm việc,đây là lần thứ mấy nàng tìm tôi rồi? Lần thứ ba?
Nhìn nàng đang nghiến răng nín cười, bộ mặt thì đỏ rần, lại còn cố tỏ ra mình đang bất mãn.
Chuyện như vậy đã tạo thành một cục diện kỳ quái, một cô giáo cầm hộp bao cao su mặt đỏ rần đi trước, một học sinh lẽo đẽo theo sau, không ai nói với ai lời nào.
Rất may là ở hành lang cũng không có nhiều người lắm, nếu không sẽ phát hiện ra chúng tôi đang làm gi mất.
Bản thân tôi thì chắc chắn không có gì, nhưng Diệp Tiêu Tiêu thì đúng là có chuyện.
"Đi vào!"Diệp Tiêu Tiêu mở cửa phòng làm việc, đứng sang một bên, để cho tôi đi vào trước.
Tôi đi vào phòng làm việc quen thuộc, việc đầu tiên là ngồi vào ghế của Diệp Tiêu Tiêu, vắt chéo 2 chân. Nếu như bây giờ châm 1 điếu thuốc hút, thì đúng là đẹp trai ngây người!
Diệp Tiêu Tiêu đóng cửa, nhìn thấy tôi đang ngồi trên ghế của nàng, do có tiền lệ từ trước, nên không có phát tác. Mà lấy 1 cái ghế khác, ngồi ở bên cạnh của tôi.
"Cái này dùng để làm gì?"Diệp Tiêu Tiêu ném cái bao cao su lên bàn làm việc.
"Cái này còn có công dụng khác sao?"Tôi không có trực tiếp trả lời, mà lại hỏi ngược lại.
"Em…!"Diệp Tiêu Tiêu không nghĩ tôi lại trả lời như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
"Cô Diệp, cô chưa từng dùng qua cái này hay sao?"Tôi nở nụ cười giễu cợt.
"Cô… Cô.. ai nói cô chưa bao giờ dùng!"Diệp Tiêu Tiêu giận đến mức cắn môi, dậm chân nói.
"A? Thì ra là cô Diệp đã dùng qua, vậy sao cô còn hỏi em cái này dùng làm gì."Tôi cười nói.
"Lưu Lỗi! Em thật là quá đáng!"Diệp Tiêu Tiêu nói.
"Quá đáng? Em làm chuyện gì quá đáng?"Tôi kỳ quái nói. Nói thật, tôi chẳng có cảm giác gì quá đáng cả?
"Em mới bao nhiêu tuổi, sao lại dùng thứ này!"Diệp Tiêu Tiêu hít 2 hơi thật sâu, rồi mới nói.
"Cô Diệp cũng đâu có lớn!"Tôi dùng 1 giọng điệu khàn khàn nói.
"Cô chưa bao giờ dùng nó cả."Diệp Tiêu Tiêu không biết tại sao, đột nhiên lại nói thật với tôi.
"A?"Thái độ quay ngoắt 180 độ của Diệp Tiêu Tiêu làm tôi không thích ứng kịp.
"Dùng với Triệu Nhan Nghiên hay sao?"Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi nói.
Tôi theo bản năng gật đầu.
"Chuẩn bị dùng hay đã dùng rồi?"Diệp Tiêu Tiêu ép sát tôi hỏi.
"Có quan trọng lắm không?"Tôi hỏi ngược lại. Dùng hay chưa thì có quan hệ gì với nàng.
"Khụ… khụ…! Cô vừa là cô giáo, vừa là bằng hữu cho nên mới quan tâm hỏi một chút!"Diệp Tiêu Tiêu nói.
Tôi ngất đây, cô Diệp nghiêm nghị của tôi đổi tính lúc nào vậy? Tại sao lại trở nên ôn nhu như thế.
"Trước kia đã dùng rồi."Thấy thái độ của Diệp Tiêu Tiêu, tôi cũng không giấu diếm nàng nữa
"A!"Diệp Tiêu Tiêu gật đầu, im lặng không nói.
Một lúc sau, tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu vẫn không nói, nên tôi hỏi:
"Em có thể trở về không?"Diệp Tiêu Tiêu gật đầu, ý bảo tôi có thể đi. Nhưng khi tôi vừa mới xoay người, Diệp Tiêu Tiêu lại nói:
"Chờ một chút, em cần cái này về đi, cô… có cầm nó cũng vô dụng, lần sau đừng mang nó tới trường học nữa."Diệp Tiêu Tiêu đỏ mặt đặt cái hộp vào trong tay tôi.
Tôi lắc đầu xoay người rời đi. Là tôi đang mơ hay Diệp Tiêu Tiêu chưa tỉnh ngủ? Tại sao lại như vậy?
Diệp Tiêu Tiêu đỏ mặt ngồi trở lại vị trí của mình, trên miệng nở một nụ cười, thì ra tiểu tử này thích mềm không thích cứng.
Nhưng vừa nghĩ tới cái hộp kia, rồi lại nghĩ tới câu
"Trước kia đã dùng rồi" làm cho trong lòng Diệp Tiêu Tiêu trở nên chua xót.
Nhưng Diệp Tiêu Tiêu lập tức đánh bay ý tưởng này, hắn chỉ là một học sinh của mình, thì mình nghĩ nhiều như vậy làm gì!
Lòng mình chua xót chỉ vì học sinh của mình phạm sai lầm mà thôi, Diệp Tiêu Tiêu tự mình khuyên mình nói.