Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 212

Diệp Trần vừa mới đi ra từ trong phòng khách, Tào Khôn và Đường Nghiệp lập tức đi tới.

"Đường lão gia tử, Tào Tứ Gia, không phải các ngươi ở chỗ này là cố ý chờ ta chứ?"

Diệp Trần nhìn thấy hai người, không thể không mỉm cười tò mò hỏi.

Không nghĩ tới, vẻ mặt Tào Khôn không cam lòng nói:

"Diệp tiên sinh, có một chuyện ta phải báo cáo với ngài! Ta gửi thiệp mơi tới đại lão các phương tới đây chúc mừng, Lục gia và Liễu gia ở Thiên Hải với Từ Báo ở Hải Châu, Hà Tiến ở Lam Châu lại dám từ chối không đến, quả thực rất đáng giận!"

"Ồ?"

Diệp Trần nghe được tin tức này, lông mày cũng không thể không nhíu lại.

Tuy rằng chuyện này hắn chưa từng hỏi, tất cả đều là một tay Tào Khôn xử lý, nhưng nếu là đặt tại trước kia, những người này đang rất muốn nịnh nọt mình, nhất là Từ Báo ở Hải Châu và Hà Tiến ở Lâm Châu, hai người kia bởi vì lúc trước có một chút va chạm với Diệp Trần, cho dù không có Tào Khôn mời chỉ sợ cũng sẽ vội vàng chạy tới.

Mà bây giờ, trong trường hợp được Tào Khôn gửi tới lời mời rõ ràng, thế mà còn dám can đảm từ chối không đến thì điều này có hơi bất thường.

Lúc này, Đường Nghiệp ở một bên mở miệng, "Diệp tiên sinh, ta nghe lão Mạnh nói, ba ngày sau, ngài phải quyết đấu với lão tổ Tần gia ở Kinh Đô, không biết việc này là thật hay là giả?"

Nghe được điều này, Tào Khôn ở một bên cũng hiện ra vẻ khẩn trương.

Chuyện Diệp Trần ước chiến với Tần Đạp Thiên ở trên sông Thiên Giang, tuy rằng đã truyền khắp giới võ đạo của Hoa Hạ, nhưng người bình thường biết được tin tức này cũng không nhiều.

Mạnh Huyền Lễ của Đường gia, ở đoạn thời gian trước được Diệp Trần tùy tiện chỉ điểm một chút, bây giờ đã bước vào hàng ngũ tông sư Hóa Kình, bây giờ ở trong giới võ đạo Hoa Hạ cũng đã được tính là đại nhân vật có trọng lượng nhất định, tự nhiên cũng được nghe nói về tin tức này.

Diệp Trần nhẹ gật đầu, cười lạnh nói:

"Có vẻ như những người này nghĩ rằng ta sẽ thua Tần Đạp Thiên cho nên sớm đã bắt đầu có sự lựa chọn!"

Nghe được lời này của Diệp Trần, Đường Nghiệp và Tào Khôn không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều hiện ra vẻ lo lắng.

Cuối cùng, Đường Nghiệp vẫn là không nhịn được nói:

"Diệp tiên sinh, ta nghe nói Tần Đạp Thiên này là một đại cao thủ của cao cấp nhất của một môn phái ẩn thế, không biết..."

Diệp Trần hiểu rõ, hai người bất luận là bởi vì lo lắng cho sự an nguy của hắn hay là vì gia tộc của mình thì khẳng định đều có chút bất an, thế là trực tiếp khoát tay áo nói:

"Hai vị yên tâm, ba ngày sau, ta chắc chắn chém đầu Tần Đạp Thiên ở trên sông Thiên Giang!"

"Sau khi ta giết Tần Đạp Thiên, thế lực mấy nhà này đều do nhà hai người các ngươi chia đều đi thôi!"

Đường Nghiệp và Tào Khôn vội vàng cảm ơn, hai người họ đều thể hiện ra sự vui mừng.

...

Sau khi hai người rời khỏi, Diệp Trần tính toán thời gian một chút, cảm thấy cũng đã đến lúc chạy tới nơi chuẩn bị quyết đấu này xem một chút.

Thiên Giang là con sông lớn nhất Hoa Hạ, nhưng không có đi qua cảnh nội Vân Châu, mà là ở trong cảnh nội thành phố Thiên Hải.

Sở dĩ Diệp Trần muốn lựa chọn một chỗ như vậy để quyết đấu với Tần Đạp Thiên cũng có nhiều cân nhắc, thứ nhất, đạt tới cấp bậc như hai người, chiến đấu tất nhiên sẽ kinh thiên động địa, nhất định phải tìm một nơi vắng vẻ và rộng rãi mới được, nếu không như vậy thì ngay cả quốc gia cũng sẽ không đồng ý.

Mà dân số ở thành phố Thiên Nam rất đông, ngoài con sông lớn kia, chỉ sợ cũng không tìm ra một nơi thích hợp nào khác.

Còn vấn đề thứ hai thì cuộc quyết đấu giữa hắn và Tần Đạp Thiên này, nói cho cùng cũng bởi vì Vũ gia ở Thiên Hải mà ra, tự nhiên cũng phải giải quyết ở Thiên Hải.

Chào hỏi với Tô Lam và Sở Phi Yên một tiếng, nói mình phải đi xa nhà một chuyến ba ngày sau mới trở về.

Tô Lam cũng biết Diệp Trần bây giờ có địa vị xưa đâu bằng nay nên cô ấy cũng không có hỏi nhiều.

...

Ra khỏi nhà hàng, lúc này Diệp Trần mới nhớ tới mình không có xe để lái, đang định quay lại mượn xe của Sở Phi Yên, thì ngay vào lúc này một cô gái rất xinh đẹp có vóc người nóng bỏng gợi cảm, ở một bên bước nhanh tới, nét mặt tươi cười như hoa nói:

"Diệp thiếu, anh để cho tôi chờ đợi thật vất vả a!"

Diệp Trần quay đầu nhìn lại, hóa ra đó là ngôi sao lớn Trang Phỉ Phỉ!

"Chờ tôi? Cô chờ tôi có việc gì?"

Mặc dù có thể nói đối phương là một đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, hơn nữa còn là ngôi sao lớn tuyến một, đáng tiếc ở trong mắt Diệp Trần chẳng qua chỉ là một người qua đường có dáng xấp xinh đẹp một chút mà thôi, hắn nơi nào sẽ để ở trong lòng?

Trang Phỉ Phỉ thấy thái độ của Diệp Trần đối với cô lạnh nhạt như vậy, trong lòng nhất thời tức giận một trận, vẻ mặt có chút u oán nói:

"Không có việc gì chẳng lẽ không thể tới tìm anh sao?"

Khoan hãi nói, Trang Phỉ Phỉ này vốn là một đại mỹ nữ cấp bậc yêu nghiệt, hơn nữa trên người còn có một loại khí chất quyến rũ trời xinh, trong một nụ cười một cái chíu mày, giống như có thể làm cho một anh chàng nào đó hồn xiêu phách lạc.

Nhừng người đàn ông bình thường thấy được bộ dáng nhìn mà yêu của cô ta, đoán chừng sớm đã không dời nổi bước chân, cũng khó trách Trần Tu Minh trước đó sẽ làm phiền cô ta.

Đáng tiếc cô ta đối mặt lại chính là Diệp Trần, Cuồng Đế của Tu Chân giới đã sống tới tám trăm năm, thấy rất nhiều tiên nữ thần nữ, để mà so sánh thì Trang Phỉ Phỉ có xinh đẹp hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.

"Tôi rất nhiều việc, không có việc gì thì mời trở về đi!"

Diệp Trần cứng rắn đáp lại một câu, dứt khoát không trở về nhà hàng mà đi thẳng lên đường lớn.

Dù sao cách thời điểm quyết chiến với Tần Đạp Thiên còn có ba ngày, hắn vẫn còn nhàn rỗi và hắn không cần thiết phải vội vàng, tốt hơn là nên đến nhà ga và ngồi tàu lửa.

Trang Phỉ Phỉ thấy Diệp Trần muốn đi, lập tức cuống lên, vội vàng đuổi theo, "Ơ, Diệp thiếu, đừng có vội vàng đi như vậy, thật ra thì ta muốn cảm ơn ngươi, cám ơn ngươi trước đó thay ta ra mặt giáo huấn Trần Tu Minh kia..."

Dưới chân Diệp Trần bước chân vẫn không ngừng, thản nhiên nói:

"Tôi giáo huấn hắn là bởi vì hắn gây chuyện ở nhà hàng, không có liên quan gì tới cô!"

Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, lập tức suýt chút nữa thì tức giận đến phun máu, nhớ từ lúc cô thành danh cho tới bây giờ, người đàn ông nào thấy cô ta, đều lôi ra các loại thủ đoạn để lấy lòng, ngay cả những người nổi tiếng trong xã hội cũng sẽ cho cô ấy một chút tình mọn, thế nhưng người thiếu niên ở trước mắt này, lại chỉ mong sao có thể phân rõ giới hạn với cô ta, điều này để cho cô ta làm sao có thể chấp nhận?

Dưới cơn tức giận, Trang Phỉ Phỉ lập tức bước nhanh đi về phía trước ngăn Diệp Trần lại, ngẩng lên cái cằm xinh đẹp kia của cô ta, nói:

"Tôi không cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà anh cứu tôi, nhưng con người của tôi có ân tất báo, anh đã giúp tôi vậy nên tôi nhất định phải cảm ơn anh!"

Diệp Trần cũng không nghĩ tới cô gái này lại cố chấp như vậy, lập tức cảm thấy thú vị, không thể không mỉm cười nói:

"Ngôi sao lớn a, cô có thực sự muốn cảm ơn tôi không?"

Trang Phỉ Phỉ nghe được điều này, lại thêm bộ biểu tình này của Diệp Trần, trong lòng không khỏi máy động, ngầm nói một tiếng hỏng bét!

"Không tốt! Cái tên này sẽ không phải là thừa cơ đưa ra cái yêu cầu gì quá phận đó chứ?"

Ngay vào lúc cô ta đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Diệp Trần vang lên lần nữa, "Cô có xe không?"

Trang Phỉ Phỉ lập tức sững sờ, hiển nhiên là không hiểu, đối phương vì sao đột nhiên lại hỏi câu này, tuy nhiên vẫn lập tức chỉ vào một chiếc Maybach ở ngã tư, nói:

"Đó chính là xe của tôi!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, trực tiếp nhanh chân đi về phía xe, đồng thời lần nữa nhàn nhạt mở miệng nói:

"Lấy xe của cô đưa tôi tới nhà ga a, coi như là cô cảm ơn tôi đi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần căn bản không cần biết là Trang Phỉ Phỉ có đồng ý hay không đã mở cửa xe ra, chui vào...

P/S: hôm nay bận cả ngày cố gắng dịch cho các đạo hữu, ngày mai ta dịch thông cả một ngày luôn, chắc là cũng kha khá chương ít thì 10 trở lên....Đề nghị ủng hộ cho tuyên bố hùng hồn này của tôi a, Kim phiếu Tử Linh Thạch càng nhiều càng ít a....
Bình Luận (0)
Comment