Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 375

Thiên Chiếu thần cung, nơi này chẳng những là tổng bộ của Tinh Quốc xã của Đảo quốc mà cũng có thể nói đây là thánh địa trong lòng người của Đảo quốc!

Chỉ có điều, người bình thường của Đảo quốc chỉ có thể đi lại tại các điểm tham quan bên ngoài thần cung, căn bản không có tư cách tiến vào trong đó, người tiến vào nơi này chẳng những phải có thân phận và địa vị hiển hách, mà nhất định phải thông báo trước, sau khi được cho phép thì mới có thể đi vào, cho dù là Thủ tướng của Đảo quốc cũng không ngoại lệ!

Chỉnh bởi nguyên nhân này, bình thường ở nơi này có cực ít người đến cho nên rất thanh tịnh.

Tuy nhiên hôm nay lại là một cái ngoại lệ.

Chẳng những Quy Điền Tam Lang Thủ tướng Đảo quốc tới, ngay cả người cầm lái của tứ đại tập đoàn của Đảo quốc, gia chủ của tam đại thế gia võ đạo và toàn bộ mấy vị võ đạo cường giả và Âm Dương đại sư của Đảo quốc đều có mặt.

Thậm chí ngay cả Liễu Sinh Chính Bình người dòng chính duy nhất may mắn còn sống sốt của gia tộc Liễu Sinh rõ ràng cũng tới.

Mà xung quanh thần cung càng là điều động rất nhiều bộ đội đặc công bao vây lại ba tầng trong ba tầng ngoài, thậm chí toàn bộ danh lam thắng cảnh đều bị phong tỏa, cấm chế đối ngoại mở ra.

Còn về mục đích của những đại nhân vật này của Đảo quốc, không cần hỏi tự nhiên tất cả đều là bởi vì người thiếu niên đáng sợ kia.

...

"Tiểu thư Tuyết Cơ, làm phiền tiểu thư lại đi thông báo một chút đi! Chuyện này quan hệ tới an nguy của toàn bộ Đảo quốc, nếu như Vũ Hạc đại tiên lại không ra tay, Đảo quốc ta chỉ sợ cũng phải bị Diệp Cuồng Tiên kia quấy cho thiên hạ đại loạn!"

Quy Điên Tam Lang Thủ tướng của Đảo quốc, hướng về phía một cô gái xinh đẹp trên dưới hai mươi tuổi, khúm núm mở miệng khẩn cầu.

Nếu như để người bình thường của Đảo quốc thấy cảnh này, khẳng định sẽ rất chấn kinh và không cách nào tưởng tượng được thủ tướng đại nhân của bọn họ vậy mà tất cung tất kính đối với một cô gái còn trẻ tuổi như thế, đây quả thực là làm cho người khó tin!

Thế nhưng người cầm lái của tứ đại tập đoàn ở xung quanh, nhóm gia chủ tam đại thế gia võ đạo thì không có bất kỳ một ai là cảm thấy kỳ quái, ngược lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, thậm chí ngay cả bọn họ thì tất cả cũng đều một mực phải cung kính đứng ở một bên, trên mặt không dám tỏ ra chút bất kính nào.

Hóa ra, cô gái trẻ tuổi tên gọi là Tuyết Cơ này chính là quan môn đệ tử của Vũ Hạc đại tiên, đồng thời cũng là đệ tử được sủng ái nhất, chuyên môn phụ trách truyền lời của Vũ Hạc đại tiên với người ngoài.

Vũ Hạc đại tiên ở Đảo quốc có địa vị cực kỳ tôn sùng, tuy nhiên từ mấy chục năm trước đó không còn thấy công khai lộ mặt ra gặp người ngoài, vẫn luôn thông qua đệ tử tiến hành truyền lời với người ngoài, theo khoảng bảy tám năm trước người truyền lời đổi thành vị tiểu thư Tuyết Cơ bây giờ này.

Bởi vì cái gọi là, trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm, đối với một vị như vậy, mọi người tự nhiên không dám đắc tội.

Tuyết Cơ nghe được lời này của Quy Điền Tam Lang thì đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, vậy mà trực tiếp đối với vị Thủ tướng của Đảo quốc này lạnh giọng trách mắng:

"Có phải lời nói vừa rồi của ta còn không đủ hiểu rõ hay không? Việc này sư phụ lão nhân gia ông ta tự có phán đoán suy luận, các ngươi không cần nhiều lời! Mời trở về đi!"

Quy Điền Tam Lang nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhìn qua gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng trước mắt kia, trong lòng tức giận đên hàm răng nghiến chặt, thật hận không thể lập tức đè nữ nhân trước mặt này xuống sau đó hung hăng trà đạp một phen, đáng tiếc hắn không có cái lá gan này, chỉ có thể nén giận.

Thấy không thể thực hiện được ý định thông qua con đường của Tuyết Cơ này, Quy Điễn Tam Lang quay đầu lại hướng về phía Liễu Sinh Chính Bình nháy mắt một cái, Liễu Sinh Chính Bình lập tức hiểu ý lao đi lên, "Phù phù" một tiếng, quỳ rạp xuống trước cửa đại điện bắt đầu lớn tiếng la lên, "Đại tiên cứu mạng a! Ta chính là Liễu Sinh Chính Bình người của gia tộc Liễu Sinh! Anh của ta Liễu Sinh Chính Long là đệ tử của ngài! Anh ta phụng lệnh của ngài tiến về Hoa Hạ chấp hành nhiệm vụ thì lại bị Diệp Cuồng Tiên sát hại tàn nhẫn, bây giờ kẻ gây ra chuyện này lại truy sát tới Kinh Đô, Liễu Sinh gia chúng ta cũng bị hắn tàn ác diệt môn! Liễu Sinh gia chỉ còn lại có một mình ta, mời đại tiênxem trên thể diện anh của ta làm chủ cho Liễu Sinh gia chúng ta a! "

Liễu Sinh Chính Bình nói xong lời cuối cùng thì than thở khóc lóc, cũng coi là bộc lộ rất chân tình.

Hắn thật sự là rất sợ hãi, nếu như Vũ Hạc đại tiên không xuất thủ, một khi hắn bị Diệp Cuồng Tiên tìm tới, khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này để liều một phen.

"Lớn mật!"

Tuyết Cơ thấy thế thì gương mặt xinh đẹp lập tức phát ra vẻ lạnh lùng, đang chuẩn bị trực tiếp đuổi Liễu Sinh Chính Bình đang lớn tiếng gào thét này ra khỏi Thiên Chiếu thần cung thì không nghĩ tới ngay vào lúc này, ở sâu trong thần cung lại truyền tới một giọng nói già nua, "Diệp Cuồng Tiên kia giết chết Long đồ nhi kia của ta có phải là thật không?"

Giọng nói tuy rằng già nua nhưng khí thế vẫn hào hùng, mọi người ngay lập tức cảm thấy lỗ tai của mình vang lên ong ong một lúc, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Mà Liễu Sinh Chính Bình nghe thấy Vũ Hạc đại tiên thế mà đáp lại với mình thì rất vui mừng và ngay lập tức bật khóc:

"Thưa đại tiên! Tuy rằng tới bây giờ còn chưa thể tìm ra được thi thể của anh trai ta, thế nhưng theo đứa cháu của ta cùng đi với anh ta đã có thể xác định bị người giết hại, mà anh trai của ta thì một mực không rõ tung tích, đoán chừng cũng đã dữ nhiều lành ít!"

"Mà phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, người có thể giết anh trai ta, ngoài Diệp Cuồng Tiên kia thì còn có thể là ai?"

Ở chỗ sâu trong cung điện, sau một lát trầm mặc, giọng nói tràn ngập sự tức giận của Vũ Hạc đại tiên vang lên lần nữa, "Khá lắm Diệp Cuồng Tiên a! Lão phu vốn coi hắn là tiểu bối, không muốn chấp nhặt với hắn, không nghĩ tới hắn lại dám hại đồ nhi của ta, đoạt Thần khí của ta, còn tùy ý làm bậy ở Đảo quốc ta!"

"Lão phu nếu lại cứ tiếp tục dung túng cho hắn thì hắn đúng thật coi là Đảo quốc chúng ta không còn ai có thể trị được hắn sao!"

Mấy người Quy Điền Tam Lang nghe được điều này thì lập tức tinh thần thi nhau trở nên phấn chấn, "Đại tiên nói có lý! Trước mắt cũng chỉ có ngài xuất mã mới có thể áp chế được người này thôi a!"

"Khẩn cầu đại tiên xuất thủ, để cho Đảo quốc chúng ta được bình yên!"

"Nhất định phải nghiêm trị kẻ này! Quyết không thể để cho hắn còn sống mà rời khỏi Đảo quốc!"

...

Mọi người thi nhau cao giọng hô hào.

"Thần cung thánh địa! Há có thể để cho các ngươi ồn ào lớn tiếng ở chỗ này sao? Tất cả ngậm miệng lại cho ta!"

Tuyết Cơ ở trên bậc thang ngay lập tức lạnh lùng nói.

Mọi người nhất thời có vẻ mặt ngượng ngùng mà ngậm miệng lại.

Mọi người ở đây, tất cả đều là nhân vật đứng đầu các giới ở Đảo quốc, thế nhưng lại bị một cô bé răn dạy như vậy, lại sửng sốt một chút nóng nảy cũng không có.

Trong thần cung, sau khi trầm mặc được chốc lát, giọng nói già nua của Vũ Hạc đại tiên lại chậm rãi vang lên lần nữa,

"Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, cần phải dẫn Diệp tiểu tử kia tới Thiên Chiếu thần cung!"

"Chỉ cần hắn dám đến, lão phu nắm chắc có thể triệt để tiêu diệt hắn!"

Mấy người Quy Điền Tam Lang nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, sau đó hai mặt nhìn nhau, thi nhau lộ ra vẻ bị làm khó.

Lấy bọn họ hiểu rõ đối với tính cách của Diệp Cuồng Tiên thì người này rất cuồng ngạo, hơn nữa làm việc không kiêng nể gì cả thì làm sao có thể bị người khác dẫn dụ được dễ dàng như vậy?

Tuy rằng bọn họ đều rất hiếu kỳ, vì sao Vũ Hạc tiên nhân cứ nhất định phải quyết đấu với Diệp Cuồng Tiên ở đây thì mới ra tay, thế nhưng loại vấn đề này lại không có ai dám tùy tiện đứng ra để hỏi.

Vào lúc mọi người ở đây đang vô cùng khó xử, Thiên Chiếu thần cung bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười lớn.

"Vũ Hạc lão nhi! Ngươi thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng! Diệp Cuồng Tiên ở đây, ta hôm nay muốn nhìn xem xem ngươi có bản lĩnh gì!"

Giọng nói rơi xuống đồng thời mọi người đã thấy được một đạo thân ảnh gầy yếu đột nhiên xuất hiện ở phía trước, đã từ phía cổng đang từ từ đi tới phía bên này của bọn họ.

Thân ảnh kia cứ mỗi một bước bước ra, thân thể như thuấn di tiến lên mấy chục mét, sau khi bước ra được mấy bước thì người cũng đã đi tới trước cung điện, đồng thời giọng nói nhưng tiếng sấm nổ, đã vang lên lần nữa, "Vũ Hạc lão nhi, cút ra đây nhận lấy cái chết!!"

P/S: Ta thích nào....Kim Phiếu...Kim Phiếu, zô zô Kim phiếu zo zô Kim phiếu a....mại dô mại dô. Chương thứ 2
Bình Luận (0)
Comment