Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 419

Ba!

Lưu Thiên Hỉ đưa tay lên chính là một cái tát, tát vợ của mình suýt chút nữa thì bay ra ngoài.

Đây là tình huống gì?

Ngay lập tức toàn bộ mọi người ở xung quanh cảm thấy choáng váng!

Lưu phu nhân bị chồng của mình tát cho một cái, tát cho đầu óc choáng váng, cũng may vốn bà ta rất béo, chỉ quay một vòng thì hai chân đã đứng vững lại, lập tức che mặt lại, không thể tưởng tượng được mà nhìn lấy chồng của mình rồi rống to, "Lưu Thiên Hỉ! Anh bị thần kinh rồi sao? Lại dám đánh tôi! Anh có uống nhầm thuốc không đó!"

Lưu Thiên Hỉ trừng hai mắt một cái, "Đánh cô còn nhẹ, tôi còn muốn giết cô ngay bây giờ!"

Nói xong lời này, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người thì Lưu Thiên Hỉ bỗng nhiên "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống dưới đất, rồi mới như là con chó xù, quỳ hướng về ghế salon sau đó bò qua, "Diệp tiên sinh! Thực sự thật xin lỗi! Là tôi không biết cách quản giáo, cầu ngài...cầu ngài bỏ qua cho tôi lần này đi!"

Lưu Thiên Hỉ bò tới trước mặt Diệp Trần thì bắt đầu liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương hiệu trưởng choáng váng, Lưu chủ nhiệm choáng váng, Lưu phu nhân thì càng choáng vàng, những tên tùy tùng cao thủ ở phía sau kia cũng có vẻ mặt kinh ngạc không hiểu gì.

Lưu Thiên Hỉ chủ tịch tập đoàn Lưu thị có tiếng tăm lừng lẫy vậy mà ở trước mặt một tên học sinh lại biểu hiện khúm núm tới như vậy.

Chẳng lẽ...Lưu Thiên Hỉ này thật đúng là uống nhầm thuốc hay sao?

Cảnh tượng xảy ra trước mắt này đã hoàn toàn lật đổ suy nghĩ của bọn hắn, cảm thấy giống như là đang nằm mơ.

"Lưu Thiên Hỉ! Anh đang làm cái gì thế? Hắn chẳng qua chỉ là một tên học sinh...

Không đợi Lưu phu nhân nói xong, Lưu Thiên Hỉ ngay lập tức quay đầu quát to, trong đôi mắt lộ ra vẻ hung ác, dường như muốn giết người, cô câm miệng lại cho tôi! Cũng dám vô lễ với Diệp tiên sinh như vậy, chẳng nhẽ cô không muốn sống nữa sao?

Lưu phu nhân bị chồng của mình răn dạy một trận, thì lập tức toàn thân khẽ run lên bởi vì cô ta cảm nhận được trên người của chồng mình một dòng sát ý lạnh lẽo.

"Diệp... Diệp tiên sinh? Chẳng lẽ là vị kia..."

Sau khi Lưu phu nhân trải qua giây lát ngốc trệ thì cuối cùng mới phản ứng lại.

Những câu chuyện liên quan tới Vân Châu Diệp tiên sinh, người bình thường thì có lẽ không thể nào biết được, thế nhưng bà ta là vợ của Lưu Thiên Hỉ thì làm sao lại không biết?

"Phù phù!"

Sau khi Lưu phu nhân kịp phản ứng thì ngay lập tức không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.

Phải biết, theo như những câu truyện về vị Diệp tiên sinh này, thế nhưng trước sau diệt đi tứ đại gia tộc Vũ, Liễu, Lục Mạc!

So với những gia tộc trên thì Lưu gia bà ta tính là cái thứ gì chứ!

Vừa nghĩ tới biểu hiện trước đó của chính mình đối với vị Diệp tiên sinh này thì Lưu phu nhân cảm thấy vô cùng hối hận.

"Diệp, Diệp tiên sinh... Thật, thật xin lỗi!"

Lưu Tiểu Bảo ở một bên nhìn thấy cha mẹ của mình tất cả đều quỳ ở trên mặt đất thì lập tức cũng bị dọa cho choáng vàng, vội vàng nằm rạp trên mặt đất bắt đầu dập đầu như giã tỏi.

Vương hiệu trưởng và Lưu chủ nhiệm ở một bên, tuy rằng đến bây giờ hai người còn chưa hiểu chuyện này là như thế nào, thế nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì coi như thằng ngu đều có thể đoán được, thiếu niên vô cùng quỷ dị ở trước mắt này thế mà có thể khiến Lưu Thiên Hỉ sợ hãi như vậy thì tuyệt đối là một người có bối cảnh cực kỳ cường đại!

Chẳng lẽ là công tử của một gia tộc siêu lớn nào sao?

Hai người nghĩ tới thái độ của chính mình trước đó cũng lập tức không nhịn được mà thi nhau run lẩy bẩy.

Sau một lúc lâu, Diệp Trần ngồi ở trên ghế salon, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:

"Thôi! Cũng không phải chuyện lớn gì, lần này không truy cứu!"

Nghe được điều này thì Lưu Thiên Hỉ lập tức thở phào nhẹ nhõm lại vội vàng liên tục dập đầu cảm ơn, "Đa tạ Diệp tiên sinh tha mạng!"

Tuy nhiên, Diệp Trần bỗng nhiên xoay chuyển câu chuyện một cái, "Tuy nhiên! Hôm nay ta ở đây nói cho các ngươi biết, từ hôm nay về sau Vũ Y nhà chúng ta ở trong trường học, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu để cho ta biết, cô bé chịu một chút ủy khuất nào thì Lưu gia các người, còn có cả trường trung học số một Vân Châu này nữa cũng không cần thiết phải tồn tại!"

Vương hiệu trưởng và Lưu chủ nhiệm nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trắng bệch, nhưng mà lại không dám có bất kỳ dị nghị gì, ngay cả vợ chồng Lưu Thiên Hải cũng chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì bọn họ nào dám phản bác.

Vợ chồng Lưu Thiên Hỉ thì rất sầu não, chỉ cần vị tiểu tổ tông này không vui thì Lưu gia bọn họ phải đi đời nhà ma, cái này thì cần phải tìm ai để nói rõ lý lẽ đây?

Nhưng là, đối mặt với Diệp tiên sinh vị giống như thần linh ở trên chín tầng trời này, bọn họ nào dám nói nửa chữ không?

Sau khi vứt xuống một câu cảnh cáo bình thản, Diệp Trần cũng lười nhiều lời nói nhảm với một bầy kiến hôi này, trực tiếp kéo tay Lâm Vũ Y rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Diệp Trần vừa đi, vợ chồng Lưu Thiên Hỉ gần như cùng một lúc đặt mông ngồi xuống trên sàn nhà, thở hồng hộc, hiển nhiên lúc ở trước mặt Diệp Trần trong lòng phải chịu áp lực rất lớn!

Nhất là Lưu Thiên Hỉ, hắn nhưng là đã từng nhìn thấy tận mắt, một chưởng của Diệp Trần đánh bại Vu Thành Hùng, một đao chém lão tổ Mạc gia thành hai khúc!

Bởi vì vừa rồi tại lúc đối mặt với Diệp Trần hắn bị dọa đến mức đã có lúc hắn suýt nữa thì không kiềm chế được mà tiểu tiện và đại tiện cũng bài tiết đi ra!

"Cha, vì sao lại như vậy? Hắn chẳng qua chỉ là một tên học sinh, tại sao cha mẹ lại sợ hắn như thế?"

Sau khi Lưu Tiểu Bảo từ dưới đất bò dậy, nhớ tới cảnh tượng bị làm cho nhục nhã trước đó, lập tức nhịn không được đặt câu hỏi.

Ba!

Đáp lại hắn chính là một cái tát như trời giáng vang dội.

Nguyên bản Lưu Tiểu Bảo bị Lâm Vũ Y đánh cho thành đầu heo, bây giờ lại bị tát phát nữa khiến mặt càng sưng to hơn, quả thực là vô cùng thê thảm.

"Tiểu súc sinh! Ngươi có biết chính mình trêu chọc vào người nào không? Ngươi có biết hay không, toàn bộ Lưu gia chúng ta đều suýt chút nửa bởi vì hành vi ngu xuẩn của ngươi mà phải chôn cùng không hả?"

Lưu Tiểu Bảo che mặt lại, vẻ mặt ngu ngơ, thế nhưng đối mặt với sát khí bừng bừng của Lưu Thiên Hỉ, hắn làm sao dám đứng ra phản bác?

"Lưu Tiểu Bảo, ngươi nghe kỹ cho ta! Từ hôm nay trở đi, ngươi phải coi cô gái vừa rồi như là tổ tông của mình, coi như cô ta muốn đánh ngươi, ngươi cũng phải thật vui vẻ để cho cô ta đánh, nếu như ngươi còn dám chọc giận làm cô ta không vui, cẩn thận lão tử lột da của ngươi ra!"

Mọi người nghe được lời nói này của Lưu Thiên Hỉ thì lập tức lại ngạc nhiên thêm lần nữa.

Ngay cả Lưu phu nhân cũng cảm thấy có chút khó nghe, không thể không cau mày, nói:

"Chồng, lời này của anh có chút quá mức a? Coi như hắn là vị kia, ngươi cũng không thể..."

Ba!

Không đợi Lưu phu nhân nói xong, Lưu Thiên Hỉ lại giơ tay một cái tát, trực tiếp cắt ngang lời nói phía sau của bà ta, "Cô thì biết cái gì, phụ đạo nhân gia! Tiểu súc sinh này chính là bị cô làm cho hư rồi!"

"Nếu như lần này không phải có vận khí tốt, những người như chúng ta sớm đã mất mạng rồi!"

Mọi người nhất thời hoảng sợ thêm lần nữa.

...

Sau khi Diệp Trần đưa Lâm Vũ Y trở về phòng học thì trực tiếp rời khỏi trường học. Trở lại biệt thự.

"Chủ nhân, ngài trở về!"

Tuyết Cơ toàn thân mặc áo trắng hơn tuyết, lập tức bước nhanh tiến lên đón, vẻ mặt mừng rỡ.

Diệp Trần nhẹ gật đầu "Những ngày vừa qua ta không có ở đây, trong nhà có chuyện gì xảy ra không?"

Tuyết Cơ nói:

"Thưa chủ nhân, mọi chuyện đều bình thường! Tuy nhiên..."

Nói đến đây, Tuyết Cơ dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Hôm qua Sở tiểu thư có tới đây một lần, dường như có chuyện gì quan trọng muốn tìm chủ nhân, biết chủ nhân không có ở đây thì rất là thất vọng a!"

"Ồ? Phi Yên tới tìm ta?"

Lông mày Diệp Trần không thể không hơi nhíu lại, "Chẳng lẽ là chuyện lần trước ta bảo cô ấy đi làm gặp phải rắc rối gì sao?"

P/S: Ta thích nào.....Chương 1 2h sáng đến nơi r haizz
Bình Luận (0)
Comment