Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 656

Báo ca kia sớm đã bị một cái tát này của Trịnh Đồng Vũ làm cho choáng váng, "Vũ thiếu, ngài..."

"Quỳ xuống!"

Trịnh Đồng Vũ lại quát lớn một tiếng nữa, giọng điệu không thể nghi ngờ.

Người bình thường có lẽ không rõ ràng, thế nhưng hắn thân là con ông cháu cha, há lại sẽ không biết Vân Châu Diệp tiên sinh là tồn tại kinh khủng cỡ nào!

Chính là ngày trước, lúc hắn mới biết được thân phận của Diệp Trần thì đã đứng hàng Thiếu tướng, ngay cả Quân lão nhân vật cấp bá chủ trong quân đội cũng phải tự mình tới sân bay để nghênh đón.

Chứ đừng nói đến bây giờ, nghe nói người này đã đứng hàng Nguyên soái, là người duy nhất từ mấy chục năm trước đến nay của Hoa Hạ lấy được vinh hạnh đặc biệt này trong thời đại hòa bình.

Còn về phần một năm qua, hành động của người này càng có thể nói là từ trước đến nay không bao giờ có để mà hình dung.

Trước sau giẫm từng quốc gia Cao Ly, Đảo quốc, Mỹ quốc dưới chân, trước đó không lâu càng là lấy lực lượng một người, tiêu diệt Giáp Đình phương Tây, bây giờ đã danh chính ngôn thuận là đệ nhất nhân toàn cầu.

Nhân vật bậc này, đừng nói là hắn, coi như cha của hắn đi so sánh với người này cũng lộ ra vẻ không đáng nhắc tới.

Tuy nhiên, Báo ca rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái không hiểu gì, mặt mũi đầy vẻ không cam lòng và không thể tin nổi, "Vũ thiếu! Ngài cái này....đến cùng là vì cái gì a!"

Cũng khó trách Báo ca không nghĩ ra, lấy thân phận và địa vị của Trịnh Đồng Vũ, cho dù đối phương có là công tử của những cái gia tộc siêu lớn kia cũng không thể để cho hắn sợ hãi đến trình độ như vậy a!

Trịnh Đồng Vũ thấy hắn ngu xuẩn mất khôn như thế thì lập tức nóng nảy suýt chút nữa thì thổ huyết, quát khẽ nói:

"Nếu như ngươi không muốn chết thì tranh thủ thời gian quỳ xuống cho ta, thỉnh cầu Diệp tiên sinh tha thứ!"

Báo ca cảm nhận được sát khí trên người Trịnh Đồng Vũ, ngay lập tức dọa đến toàn thân run rẩy lên, cũng không dám tiếp tục dông dài, lập tức thành thành thật thật quỳ ở trên mặt đất, cắn răng, một mặt không cam lòng nói:

"Diệp tiên sinh, thật xin lỗi!"

Diệp Trần lại như thể không nghe thấy, nâng chén rượu trong tay lên lại chậm rãi thưởng thức một ngụm mới cúi đầu liếc qua Báo ca kia, chậm rãi nói:

"Vừa rồi ngươi khiêu khích với ta như thế, lại xúc phạm huynh đệ của ta như vậy, một câu xin lỗi thì xong rồi sao?"

Trong lòng Báo ca vốn rất không cam lòng, quỳ xuống dập đầu xin lỗi cũng hoàn toàn là bị Trịnh Đồng Vũ bắt buộc, cũng không phải là xuất phát từ tự nguyện, đây đã cảm thấy được sự nhục nhã quá lớn, bây giờ nghe được lời này của Diệp Trần nữa thì làm sao còn có thể nhịn được, lập tức tức giận nói:

"Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, trong đôi mắt hiện lên vẻ sắc bén, lạnh lùng nói:

"Người xúc phạm ta, chết!"

Oanh!

Đợi đến từ "Chết" được Diệp Trần nói ra thì cùng lúc đó toàn thân Báo ca lập tức run lên, cảm thấy chính mình giống như ngay lập tức rơi vào trong tu la địa ngục, một cỗ cảm giác sợ hãi làm người hoảng hốt dâng lên từ trong nội tâm của hắn.

"A!!!"

Báo ca bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng, đồng thời hai mắt trợn lên thật lớn, như thể thấy được chuyện kinh khủng nhất trên đời này, sau đó thân thể bỗng nhiên ưỡn lên một cái, sau đó mềm nhũn ngã ở trên mặt đất.

"A!!"

Mọi người ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng quỷ di như vậy, lập tức tất cả bị dọa đến thi nhau lùi lại, tất cả đều không biết đang có chuyện gì xảy ra.

"Tình huống như thế nào?"

"Báo ca giống như...chết rồi?"

"Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng không có người nào động thủ với hắn a!"

...

Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu, duy chỉ có Trịnh Đồng Vũ ở một bên, dường như nghĩ tới điều gì, trong hai con ngươi lập tức lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi, toàn thân không bình tĩnh nổi mà run lẩy bẩy, "Diệp, Diệp tiên sinh...người này bất kính đối với ngài, chết chưa hết tội, nhưng không có gì liên quan tới ta, còn xin ngài..."

Trịnh Đồng Vũ sớm đã nghe nói qua thủ đoạn của Vân Châu Diệp tiên sinh, bây giờ được nhìn thấy tận mắt, sớm đã bị dọa đến té đái ra quân, vội vàng rũ sạch quan hệ với chính mình, sợ rơi vào kết quả giống như Báo ca.

Không đợi Trịnh Đồng Vũ nói xong, Diệp Trần nhẹ nhàng cười một tiếng, "Trịnh công tử lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, là ta hại chết hắn?"

Trịnh Đồng Vũ lập tức lại run rẩy một lần nữa, vội vàng khoát tay, giải thích nói:

"Không không không! Ý tứ của ta không phải như vậy...người này ngày bình thường làm nhiều việc ác, hơn phân nửa là bị oan hồn lấy mạng, cho nên mới đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như vậy, tự nhiên không có bất cứ quan hệ nào đối với Diệp tiên sinh..."

Hắn không giải thích còn tốt, nói kiểu này, mọi người ở xung quanh ngược lại càng ngày càng cảm thấy việc này quỷ dị.

Trước đó Báo ca rõ ràng còn bình yên vô sự, sau khi Diệp Trần nói ra chữ chết thì không hiểu ra sau cả đã chết thật rồi, hơn nữa còn không có bất kỳ dấu hiệu nào!

Thật chẳng lẽ chính là bị thiếu niên thần bí trước mắt này giết chết?

Thế nhưng hắn rõ ràng chẳng hề làm gì cả a?

Chẳng lẽ thiếu niên này biết yêu thuật hay sao?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Trần lập tức đầy vẻ cảnh giác và sợ hãi, tất cả đều không tự chủ được thi nhau lui lại phía sau.

Ngay cả ba người Lý Hổ, Đường Uy và Trần Đông, sâu trong đôi mắt cũng lộ ra vẻ kính sợ.

"Ai!"

Diệp Trần nhìn thấy phản ứng của mọi người thì lập tức cũng có chút mất hết cả hứng, không thể không khẽ thở dài một hơi, thuận tay thả ly rượu xuống bàn, quay đầu hướng về phía ba người Lý Hổ nói:

"Thời gian cũng không còn sớm, về đi thôi!"

Nói xong, trực tiếp hướng bên ngoài quán bar mà đi, những người đứng vây xem ở xung quanh ngay lập tức thi nhau tản ra, chủ động nhường ra một cái lối đi, mà ba người Lý Hổ cũng vội vàng bước nhanh đi theo.

Trịnh Đồng Vũ nhìn thấy Diệp Trần rời đi thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

...

Sau khi bốn người rời khỏi quán bar, mới vừa đi không được bao xa thì Từ Thiến Thiến bỗng nhiên từ phái sau đuổi theo, thở không ra hơi nói:

"Lý Hổ, ngươi chò một chút, ta có lời muốn nói với ngươi!"

Tuy nhiên, Lý Hổ ngay cả quay đầu lại cũng không quay, lạnh lùng nói:

"Ngươi cũng đã nói không quen với chúng ta, còn có cái gì có thể nói?"

Ngay lập tức gương mặt của Từ Thiến Thiến đầy vẻ xấu hổ, cô ta trước đó vì bảo vệ bản thân, cho nên mới cố gắng rũ sạch quan hệ với đám người Lý Hổ, thế nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, cái tên đẹp trai kia thế mà lại có thực lực và bối cảnh cường đại như thế!

Người khác có lẽ không biết rõ thân phận của Trịnh Đồng Vũ thế nhưng cô ta lại rất rõ ràng, đây chính là tồn tại so với tam công tử của tam đại gia tộc còn muốn trâu bò hơn.

Thế nhưng là ở trước mặt Diệp Trần này lại phải khúm núm như thế, đây tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.

Trước đó cô ta sở dĩ vẫn luôn chưa xác định quan hệ rõ ràng với Lý Hổ, đó là bởi vì Lý Hổ tuy rằng cũng được coi là con nhà giàu, thế nhưng bề ngoài xấu xí, hơn nữa so với những quý công tử chân chính kia, cuối cùng thì vẫn phải kém hơn rất nhiều vì thế cho nên luôn luôn coi hắn là lốp xe dự phòng.

Thế nhưng là bây giờ không như vậy, Lý Hổ có một người bạn cùng phòng trâu bò như thế, tiền đồ trong tương lai khẳng định là không thể đo lường!

Nếu như sớm biết cái tầng quan hệ này, cô ta chắc chắn sớm đã đồng ý Lý Hổ theo đuổi mà không do dự chút nào.

"Lý Hổ, ta biết trước đó ta làm không đúng, nhưng ở tình huống lúc đó, ta căn bản không có lựa chọn nào tốt hơn! Lại nói, lúc đó ta cũng cầu tình giúp các ngươi đó chứ, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?"

Từ Thiến Thiến nói xong vậy mà chủ động tiến tới trước người Lý Hổ, vẻ mặt mê hoặc lòng người nói:

"Lý Hổ, trước đây không phải ngươi vẫn muốn để cho ta làm bạn gái của ngươi sao? Ta đồng ý với ngươi!"

Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức nhướng mày, hắn không nghĩ tới, cô gái này lại còn không biết xấu hổ mà đuổi theo, nếu như Lý Hổ bị sắc đẹp của cô ta làm cho mê hoặc, việc này hắn nhúng tay vào cũng không tốt lắm.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Diệp Trần đã nhận ra lo lắng của mình là dư thừa, chỉ thấy Lý Hổ cười lạnh, trực tiếp hất cánh tay của Từ Thiến Thiến ra, "Ngươi đồng ý nhưng ta còn chưa có đồng ý đâu! Trước đây ta có mắt như mù mới có thể coi trọng một cô gái như ngươi! Hôm nay nếu như không phải có Trần ca ở đó, vào lúc này chỉ sợ ngươi đã nằm ở trong ngực của người đàn ông khác rồi đi! Loại đàn bà lẳng lơ như ngươi, Lý Hổ ta không cần! Cút đi!"

P/S: Ta thích nào... Chương 1
Bình Luận (0)
Comment