Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 661

"Ngươi dám.....đối với ta như thế! Dương gia sẽ không bỏ qua ngươi!"

Dương Chi Phàm ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, hai con ngươi gần như muốn phun ra lửa.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này cũng là trợn mắt há hốc mồm.

Dương Chi Phàm là người như thế nào? Đây chính là thiếu chủ Dương gia tỉnh Đông Giang a!

Lấy thế lực của Dương gia bây giờ, cho dù là ở toàn bộ Hoa Hạ cũng có thể đưa thân vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất.

Đối phương vậy mà nói phế liền phế, hơn nữa thủ đoạn cường thế bá đạo như vậy!

Diệp Trần lạnh lùng liếc qua Dương Chi Phàm ở trên đất, "Nếu không phải xem ngươi là bạn học cùng lớp, ta sớm đã một chưởng diệt ngươi, còn chưa cút!"

"Ngươi... "

Hận ý trong lòng Dương Chi Phàm ngập trời, thế nhưng đối mặt với Diệp Trần đang hung hăng như vậy, nơi nào còn dám nhiều lời, được thủ hạ xung quanh đỡ lấy hốt hoảng chạy đi.

Sau khi mọi người hốt hoảng rời đi, ba người Đường Uy lập tức đi lên phía trước, mặt mũi tất cả đều đầy vẻ lo lắng, "Trần ca, ngươi, ngươi giết người...phải làm sao mới được đây?"

Bọn họ dù sao vẫn là sinh viên, đã có lúc nào nhìn thấy cảnh tượng này đâu, tự nhiên sợ muốn chết.

Diệp Trần thì lại một mặt lạnh nhạt, trực tiếp cong ngón búng ra, một đạo Tam Muội chân hỏa bắn tới trên người của Hà Khôn Sơn.

Oanh!

Ngọn lửa dâng lên, gần như thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, thi thể Hà Khôn Sơn đã hóa thành một sợi khói xanh, giống như xưa nay chưa từng tồn tại ở trên thế gian.

"Cái này..."

Ngay lập tức ba người trợn mắt há hốc mồm thêm lần nữa, không thể không hung hăng dụi dụi con mắt, thậm chí cũng hoài nghi chính mình có xuất hiện ảo ác hay không.

"Trần ca, ngươi...ngươi rốt cuộc là ai a?"

Sau khi bốn người rời khỏi câu lạc bộ võ đạo, trên đường trở về ký túc xá, Lý Hổ thực sự kìm nén không nổi tò mò trong lòng, nhịn không đươc tiến đến trước mặt Diệp Trần, thận trọng mở miệng hỏi.

Đường Uy và Trần Đông cũng thi nhau nhìn về phía Diệp Trần, tất cả đều một mặt mong đợi lắng nghe.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta chính là ta a, là bạn cùng phòng của các ngươi, huynh đệ!"

Nghe được lời này của Diệp Trần, ba người đầu tiên là thất vọng, sau đó lại thi nhau lộ ra một vệt vui mừng.

Đúng nha, mặc kệ Diệp Trần có thân phận gì, mãi mãi cũng vẫn là bạn cùng phòng của bọn họ, như vậy đã là đủ rồi.

"Trần ca, vừa rồi ngươi làm cho Dương Chi Phàm phải chịu nhục nhã như thế, còn làm cho hắn bị trọng thương, chỉ sợ hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!"

Đường Uy bỗng nhiên một mặt ngưng trọng nói.

Lý Hổ cũng nói theo:

"Đúng nha! Dương gia ở tỉnh Đông Giang bây giờ đã mơ hồ có xu thế trở thành đại gia tộc đệ nhất, mà Dương Chi Phàm này lại là Thiếu chủ của Dương gia, chỉ sợ không dễ chọc!"

Nói đến đây, Lý Hổ dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Tuy nhiên, Trần ca, nếu như ngươi có thể mời Đường gia giúp một tay thì việc này chắc là còn có đường lùi."

Diệp Trần mỉm cười, "Việc này các ngươi không cần lo lắng, chỉ là một cái Dương gia mà thôi, còn không làm được gì ta!"

...

Sau mấy tiếng, Bệnh viện hạng nhất Thiên Hải, "Là ai! Là ai to gan như vậy, cũng dám đánh con trai Dương Quốc Cường ta thành cái dạng này!"

Dương Quốc Cường gia chủ của Dương gia nhìn qua hai chân của Dương Chi Phàm bị phế nằm trên giường bệnh, không thể không gầm thét một trận, bác sĩ, y tá và hơn mười tên hộ vệ áo đen ở xung quanh trong lúc nhát thời không dám lên tiếng.

Phải biết, nửa năm gần đây, thực lực của Dương gia ở Đông Giang tăng vọt, Dương Quốc Cường càng là nhảy lên trở thành bá chủ mới trong giới kinh doanh của Hoa Hạ, liên tục được xuất hiện ở các kênh tin tức trên TV, cho dù là ở thành phố Thiên Hải cũng đã là không ai không biết.

Dương Chi Phàm nhìn thấy cha của mình tới, lập tức khóc như mưa, kéo cánh tay cha của mình lại, bắt đầu lên án:

"Cha! Cha nhất định phải, nhất định phải báo thù cho con a!"

Hai mắt Dương Quốc Cường trừng một cái:

"Con trai, con yên tâm! Dám khi dễ tới trên đầu Dương gia chúng ta, cha nhất định sẽ để cho hắn phải trả giá bằng máu!"

"Trước tiên con cẩn thận kể lại chuyện này cho cha nghe một lần, đến cùng là thằng nào ăn gan hùm mât gấu, thậm chí ngay cả Dương gia tỉnh Đông Giang chúng ta cũng không để vào mắt!"

Dương Chi Phàm lau nước mắt ở trên mặt, trong đôi mắt bắn ra một cái ánh mắt ngập tràn thù hận, một mặt oán hận nói:

"Cha, người đả thương ta tên là Diệp Trần, là sinh viên khoa Công nghệ sinh học chúng ta, võ công của cái tên này rất cao, chỉ sợ ít nhát cũng có thực lực tông sư Hóa Kình trở lên..."

Sau khi nghe Dương Chi Phàm kể lại, Dương Quốc Cường lập tức chau mày, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, "Tông sư Hóa Kình còn chưa tới hai mươi tuổi? Hơn nữa còn là họ Diệp?"

Trong đầu Dương Quốc Cường bỗng nhiên nhảy ra một đạo thân ảnh thon gầy, tuy nhiên rất nhanh lại lắc đầu, ngay lập tức liền quên hết đi đạo suy nghĩ kia.

Giống như Dương Chi Phàm, Dương Quốc Cường cũng không thể tin được, Vân Châu Diệp tiên nhân danh chấn toàn cầu, đi tới một cái trường học nho nhỏ như đại học Thiên Hải này để học tập, đây quả thực quá hoang đường!

Hơn nữa những tu vi của Diệp tiên nhân đó xa xa không chỉ là tông sư Hóa Kình.

Ngay vòa lúc Dương Quốc Cường đang suy nghĩ thì ở sau lưng bỗng nhiên có một ông lão mặc quần áo cổ trang đi lên phía trước cười ha hả nói:

"Tông sư Hóa Kình không đến hai mươi tuổi sao? Xem ra từ khi Vân Châu Diệp tiên nhân một trận chiến thành danh thì thế nhân đối với chuyện này mà đối với võ đạo tạo thành trào lưu, bây giờ thiên tài võ đạo xuất hiện lớp lớp a!"

Dương Chi Phàm nhìn này ông lão mặc quần áo cổ trang này thì hai mắt lập tức sáng lên, mặt mũi đầy vẻ kích động, "Hoa lão! Ngài, ngài cũng tới! Thật sự là quá tốt! Có ngài ở, ta xem tiểu tử kia còn càn rỡ như thế nào?"

Hóa ra, ông lão mặc quần áo cổ trang này tên là Hoa Vân Sinh, chính là giới võ đạo người Hoa ở nước ngoài, là đại tông sư tiếng tăm lừng lẫy, một thân tu vi sâu không lường được, nghe nói đã tiếp cận Thần Cảnh.

Người này trước đó vẫn luôn ẩn cư ở nước ngoài, gần đây không biết là duyên cớ nào, đột nhiên trở về Hoa Hạ, trở thành khách quý của Dương gia.

Hoa Vân Sinh liếc qua Dương Chi Phàm đang nằm trên giường bệnh, thản nhiên nói:

"Nếu như tiểu tử kia lợi hại đúng như ngươi nói, lão phu ngược lại là muốn gặp người này một lần!"

Cha con Dương Quốc Cường nghe được điều này thì lập tức cả hai đều mừng rỡ, "Như thế vậy thì làm phiền Hoa tiền bối!"

Sau khi Dương Quốc Cường khom người hướng Hoa Vân Sinh cám ơn, ngược lại lại nhìn về phía Dương Chi Phàm trên giường, "Tiểu Phàm, con ở bệnh viện dưỡng thương thật tốt, cha sẽ phái người bắt tiểu tử kia tới!"

Không nghĩ tới, Dương Chi Phàm giãy dụa từ trên giường bệnh ngồi dậy, một mặt vẻ hưng phấn nói:

"Không! Cha, bây giờ có Hoa lão tọa trấn, chuyện này sẽ để cho con tự mình tới giải quyết đi! Con muốn tận mắt nhìn thấy tiểu tử kia quỳ trước mặt con!!"

Nghĩ tới chuyện trước đó Diệp Trần làm nhục hắn, Dương Chi Phàm liền tức giận đến phát điên, bây giờ có đại cao thủ như Hoa Vân Sinh làm chỗ dựa, hắn làm sao có thể ngồi yên, tự nhiên muốn tự mình đòi lại nhục nhã trước đó mình phải chịu, như vậy mới tính là hả giận.

...

Mà cùng lúc đó, khoa Công nghệ sinh học trường đại học Thiên Hải, lúc này chính vào thời gian tan học, Diệp Trần ngồi ở một góc bên trong lớp, tùy ý liếc nhìn một số bộ sách.

Gần đây hắn nhìn một số kiến thức lý thuyết của Công nghệ sinh học, phát hiện có chỗ qua lại với tu chân chi đạo, dẫn tới hứng thú không nhỏ cho hắn, trong lúc nhất thời càng xem càng có chút mê mẩn.

Bỗng nhiên,

Rầm rầm!

Bên ngoài lớp học bỗng nhiên truyền tới một trận âm thanh xao động, sau đó một đám tráng hán áo đen từ bên ngoài vọt vào.

Một đám học sinh chưa từng thấy qua cảnh tượng cỡ này lập tức bị dọa đến thi nhau kinh hô lên.

Ngay sau đó, một cái xe lăn được người đẩy từ ngoài cửa chậm rãi đẩy vào, mà ngồi ở trên xe lăn, bỗng nhiên chính là Dương Chi Phàm, Các bạn học, các ngươi không cần phải bối rối! Ta và bạn học Diệp Trần có chút ân oán cá nhân muốn giải quyết, những người không liên quan thì vui lòng rời khỏi đây trước!

Sau khi Dương Chi Phàm đảo qua trong đám người, rất nhanh đã khóa chặt vị trí của Diệp Trần, tuy rằng hắn bị quyển sách trong tay che khuất hơn một nửa gương mặt nhưng Dương Chi Phầm vẫn là liếc mắt một cái là đã nhận ra được hắn.

P/S: Ta thích nào....chương 1
Bình Luận (0)
Comment