Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 666

Cùng lúc đó, ở trên đỉnh Hoa Sơn!

"Thần Vương đại nhân, ngài chỉ vì một tên tiểu tử thế tục mà tốn công tốn sức như thế, khó tránh khỏi có chút chuyện bé xé ra to a?"

Nói chuyện là một người đàn ông trung niên da trắng trên người mặc trang phục phong cách thời Trung Cổ.

Mà Thần Vương đại nhân trong miệng hắn bỗng nhiên chính là chúa tể của Thần giới.

Người đàn ông trung niên kia vừa mới mở miệng thì những người Thần giới còn lại cũng chen nhau nói:

"Đúng vậy! Chúng ta đã đạt được sự đồng thuận cùng với ba giới khác, sao không tập hợp cao thủ bốn giới trực tiếp giết tới, cho dù tiểu tử kia có thực lực cảnh giới Hóa Thần trở lên cũng không thể nào địch lại được bốn giới chúng ta!"

"Mười mấy tên cường giả Thần giới chúng ta tốn thời gian ròng rã tới một tuần mới bố trí được cái Thí Thần đại trận này dùng để đối phó chỉ là một tên thiếu niên thế tục, khó tránh khỏi có chút chuyện bé xé ra to!"

Đối mặt với dị nghị của mọi người, Thần Vương lại cười nhạt một tiếng, nói:

"Các ngươi thì biết cái gì? Tập hợp lực lượng của bốn giới, đối phó chỉ là một thiếu niên thế tục, tự nhiên không còn là vấn đề nữa, thế nhưng đó không làm nổi bật lên được sự lợi hại của Thần giới chúng ta? "

"Chưa kể, trong thời gian vừa qua các ngươi cũng đều thấy được, trong bốn giới vẫn luôn có sự nghi kỵ lẫn nhau, căn bản không có khả năng tin tưởng lẫn nhau, muốn trông cậy vào việc hợp tác với bọn họ thì quả thực khó hơn lên trời!"

Thần Vương nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó hít sâu một hơi mới nói tiếp:

"Tiểu tử kia trước sau ở Yêu, Ma, Tiên ba giới tùy ý làm bậy, để ba giới kia mất hết mặt mũi, chúng ta nếu có thể một lần hành động tiêu diệt kẻ này đi, vậy từ nay về sau, Thần giới chúng ta chính là danh chính ngôn thuận đứng đầu trong bốn giới! Ba giới khác còn dám khiêu chiến với chúng ta sao? Kiệt kiệt kiệt!"

Sau khi nói xong lời cuối cùng, Thần Vương nhịn không được mà cười lên ha hả.

Những người còn lại cũng thi nhau hiện ra vẻ vui mừng.

Theo suy nghĩ của bọn hắn, chỉ cần dẫn Diệp Trần vào bên trong Thí Thần đại trận thì khẳng định hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Mọi người đang nghị luận thì có một cô gái có vẻ mặt xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, lắc lư vòng eo quyến rũ, chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, "Khởi bẩm Thần Vương đại nhân, chuyện đã làm thỏa đáng, không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu tử họ Diệp kia ngày mai sẽ tới đây!"

Vẻ mặt Thần Vương lập tức hiện lên sự vui mừng, "Rất tốt! Đại Lệ Ti, ngươi quả nhiên không làm cho bản Thần Vương phải thất vọng! Tất cả mọi ngươi chuẩn bị cho cẩn thận vào, ngày mai nhất định phải một lần hành động tiêu diệt kẻ này!"

...

Diệp Trần tuy đoán được có ngươi có ý muốn mưu hại hắn, nhưng cũng không có vì vậy mà lùi bước.

Bởi vì hắn hiểu rõ, chính mình trước sau đắc tội Thần, Tiên, Yêu, Ma bốn giới, đối đầu với bọn hắn chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đối phương đã chủ động đưa tới cửa, ngược lại giúp hắn đỡ phải tìm cách xâm nhập.

Dù sao, Hoa Hạ quốc có thể được coi là địa bàn của hắn.

Đêm đó, bảy đại quân khu của Hoa Hạ quốc, trọn vẹn mấy chục vạn quân phân biệt từ bốn phương tám hướng lặng lẽ chạy tới gần Hoa Sơn, hình thành xu thế bao vây.

Phải biết, Diệp Trần bây giờ thế nhưng là vị Nguyên soái duy nhất của Hoa Hạ quốc, điều động quân đội tự nhiên không thành vấn đề.

Thậm chí, sau khi cao tầng Hoa Hạ biết được tin tức này thì ngay trong đêm tổ chức hội nghị, cuối cùng nhất trí quyết định, nếu như rơi vào tình thế nguy cấp không loại bỏ sử dụng bom nguyên tử cỡ lớn!

...

Ngày hôm sau, trên trăm tên sinh viên khoa Công nghệ sinh học của trường đại học Thiên Hải, từ trường học bắt đầu xuất phát.

Mọi người ngồi trên chiếc xe lớn đi thẳng tới phương hướng núi Hoa Sơn mà đi, hồn nhiên không biết mình đã quấn vào bên trong một trận thảm họa sắp xảy ra.

Nơi đây chính là vào mùa rét đậm, hơn nữa sớm đã tiến vào khu vực phía bắc, nhiệt độ tự nhiên càng thêm rét lạnh, bầu trời mơ hồ đã có tuyết bay nhẹ nhàng, quả nhiên là phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

"Sớm đã nghe nói, cảnh tuyết ở Hoa Sơn, đẹp nhất thiên hạ, không nghĩ tới hôm nay lại có duyên được nhìn thấy!"

Tiêu Nhược Hi mặc vào một một bộ áo lông màu trắng, sau khi từ trên xe nhảy xuống, ngửa đầu nhìn qua cảnh tuyết trên núi, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ thích thú.

Lý Hổ ở một bên thì mặt mày ủ rũ nói:

"Phong cảnh ở nơi này quả thật không tệ, nhưng ở dưới đống tuyết lớn như vậy còn phải leo núi! Ai u, cái eo của ta!"

Trần Đông cũng nói theo:

"Đúng vậy, cũng không biết Đào lớp trưởng kia của chúng ta là nghĩ như thế nào, giữa mùa động chạy tới Hơn Sơn này để du lịch, Hoa Sơn vẫn luôn biết đến là hiểm trở khó đi, nếu thật sự có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra thì làm sao đây?"

Đường Uy lại cười ha ha một tiếng, "Ta ngược lại thật ra cảm thấy rất tốt, các ngươi đừng có yếu ớt như vậy! Lại nói còn có Trần ca ở đây, còn sợ không bảo vệ được sự an toàn của chúng ta sao?"

Mấy người cùng kêu lên nói phải, thi nhau nhìn về phía Diệp Trần, đã thấy vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt của Diệp Trần

Tiêu Nhược Hi đã nhận ra có gì đó khác thường, không thể không kéo cánh tay của Diệp Trần, "Thế nào? Có chuyện gì vậy? Có gì không đúng sao?"

Diệp Trần ngẩng đầu nhìn phương hướng trên đỉnh núi Hoa Sơn một cái, mới lộ ra nụ cười mỉm, lắc đầu, nói:

"Không có gì, đợi chút nữa, các ngươi nhớ kỹ, nhất định phải theo sát ta, không nên tùy ý chạy loạn!"

Mọi người thấy Diệp Trần không giống như đang nói đùa, lập tức thi nhau gật đầu đồng ý.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân tuyết rơi, người tới Hoa Sơn du lịch cũng không nhiều, cho nên tất cả mọi người đã kiểm tra vé xong rất nhanh, chính thức đặt chân vào bên trong danh lam thắng cảnh.

Đợi mọi người chân chính đi tới dưới chân Hoa Sơn, trên đường đi Đào Uyển Thanh đều không nói một lời nào bỗng nhiên mở miệng, "Hoa Sơn hiểm trở, bây giờ lại có tuyết rơi, leo núi thì nguy hiểm quá lớn, người nào tự nhận không đủ năng lực thì có thể lựa chọn đi cáp treo lên núi!"

Nói xong lời này, Đảo Uyển Thanh không biết là vô tình hay cố ý nhìn về phía Diệp Trần một cái.

Lý Hổ nghe được điều này thì nhịn không được cười nói:

"Trần ca, ta thấy ngồi trên cáp treo cũng rất tốt, nếu không..."

Không đợi hắn nói xong, Đường Uy ở bên cạnh ngay lập tức đập vào đầu của hắn một cái, tức giận nói:

"Lão tứ, nếu ngươi không ngại mất mặt, chính ngươi đi đi cũng đừng kéo theo chúng ta!"

Đường Uy nói xong, trực tiếp tung người nhảy lên vượt qua mấy bâc thang, người đã đớn hơn mười mét.

Lý Hổ thở dài một hơi, đành phải một mặt u oán đi theo.

"Chúng ta cũng leo lên thôi!"

Diệp Trần nắm lấy cổ tay trắng như ngọc của Tiêu Nhược Hi cũng từ từ đi hướng về phía đỉnh núi leo lên.

Mà đổi sang một bên khác, Đào Uyển Thành nhìn thấy Diệp Trần đi đường núi thì khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, ngược lại đi vào cửa vào đường cáp treo ở bên cạnh.

...

Chỉ chốc lát, Diệp Trần dẫn theo mọi người đi tới giữa sườn núi, "Chúng ta đi bên này!"

Diệp Trần bỗng nhiên chỉ vào một cái đường hẹp quanh co, bỗng nhiên mở miệng nói, sau đó không nói lời nào dẫn theo Tiêu Nhược Hi đi qua luôn.

Ba người Lý Hổ, Đường Uy và Trần Đông cũng không có nghĩ nhiều lập tức cũng đi theo.

Mà những người khác thấy con đường kia gập ghềnh thì không có đi theo.

Chỉ chốc lát, Diệp Trần mang theo bốn người, càng đi càng lệch và họ hoàn toàn lệch khỏi con đường chính.

Mà lúc này, ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, đám người Thần giới rốt cuộc đã nhận ra khác thường, "Không đúng! Tiểu tử này dường như đã phát hiện ra điều gì, vậy mà cố ý tránh ra khỏi Thí Thần đại trận của chúng ta! Thần Vương đại nhân, bây giờ nên làm thế nào cho phải?"

Hai mắt Thần Vương khẽ híp lại một cái, nhìn qua năm đạo thân ảnh nhỏ bé giữa sườn núi phía xa kia, trong đôi mắt hiện lên một vệt hàn ý, "Xem ra chúng ta đã xem nhẹ người này! Tra Nhĩ Tư, ngươi đi chiếu cố tiểu tử này, cần phải nghĩ biện pháp dẫn hắn vào bên trong Thí Thần đại trận!"

"Rõ!"

Giọng nói của Thần Vương rơi xuống, ngay lập tức một đạo hắc ảnh xuất hiện ở trên không trung phóng thẳng về hướng đám người Diệp Trần.

P/S: Ta thích nào....chương 1... 3 con sáu, con số may mắn, cầu TLT a....:D
Bình Luận (0)
Comment