59.
Ninh Ngọc có chút tò mò, “Vương đoàn trưởng?”
Chu tẩu gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là Vương đoàn trưởng mà Tiểu Tần lần trước đã cứu. Giờ anh ấy được điều lên làm trong quân khu tỉnh rồi. Sân viện này vốn là nhà của anh ấy. Con gái nhỏ của Vương đoàn trưởng sức khỏe không tốt, đầu năm nay lại mang thai, nên vợ anh Vương đã đến nhà con gái ở để tiện chăm sóc. Chị ấy vừa rời đi thì khoảng sân này bỏ trống, con mụ Ngưu Thúy Hoa mặt dày mới chạy đi xin anh Vương cho mảnh đất đó để trồng rau.”
Ninh Ngọc nghe mà ngẩn người, cô còn chẳng biết Tần Húc Đông từng cứu người, càng không biết chuyện gì về cái sân này.
Chu tẩu nói một tràng, đến lúc thấy sắc mặt Ninh Ngọc không ổn mới nhận ra.
“Tiểu Tần chưa từng kể với em sao? Haiz, cái miệng nhiều chuyện của chị… nhưng chuyện này tuy không công khai, người trong khu gia đình hầu như đều biết cả.”
Sau khi bình tĩnh lại, Ninh Ngọc lập tức nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
“Là vì Húc Đông đã cứu Vương đoàn trưởng, nên chúng em mới được phân sân viện này ạ?”
“Cũng có thể nói vậy, mấy ngày trước, không ít người trong đơn vị bị điều đi làm nhiệm vụ, tuy lão Triệu nhà tôi không nói gì, nhưng nhìn cảnh đơn vị vắng vẻ thế là biết nhiệm vụ đó quan trọng thế nào. Sau khi mọi người trở về, nhiều phó liên trưởng được thăng chức, khu nhà gia đình bên kia đã kín chỗ. Vương đoàn trưởng biết ơn Tiểu Tần cứu mạng, đúng lúc anh ấy chuyển đi, bèn xin phân cái sân và cái nhà này cho Tiểu Tần.”
“Thì ra là vậy.” Ninh Ngọc không khỏi có chút lo lắng, ngay cả đoàn trưởng mà suýt ch.ết thì nhiệm vụ đó nguy hiểm đến mức nào. Cô biết kiếp trước Tần Húc Đông rất giỏi, ba sao trên vai là minh chứng rõ ràng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến đó là kết quả từ bao lần thập tử nhất sinh của anh ấy.
Nếu được, Ninh Ngọc chỉ mong hai người sống những ngày yên bình, nhưng bảo vệ tổ quốc lại là lý tưởng của Tần Húc Đông, cô không thể ngăn cản anh được.
“Ninh Ninh?” Chu tẩu gọi mới kéo Ninh Ngọc về hiện thực.
“Chu tẩu, cảm ơn chị đã nói với em nhiều như vậy, em biết mình nên làm gì rồi. Đợi em sắp xếp xong nhà cửa, mời chị đến nhà ăn cơm nhé.”
Chu tẩu trò chuyện với Ninh Ngọc một lúc, thấy cô tính tình hiền lành, tuy còn trẻ nhưng cách nói chuyện và hành xử khá chững chạc, nên cũng vui vẻ kết giao, liền đồng ý ngay.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Thẩm dẫn người mang xi măng và gạch đến, nói làm là làm, cái hố đã được trát lấp hơn phân nửa.
Đúng lúc này, Ngưu Thúy Hoa bên cạnh nghe tiếng động liền bước ra sân, thấy mấy người đang trát tường liền tức giận.
“Ai cho các người làm đấy? Mau dừng lại!”
Chưa kịp nổi đóa thêm, Chu tẩu đã nói: “Tiếp tục đi, đừng để ý đến cô ta.”
Ngưu Thúy Hoa lúc này mới thấy Chu Vân cũng có mặt, khí thế lập tức yếu hẳn.
Dù cả hai đều là vợ doanh trưởng, nhưng Chu Vân có mối quan hệ thân thiết với vợ đoàn trưởng, bản thân lại là người không dễ bị bắt nạt, mấy lần trước Ngưu Thúy Hoa đều thiệt thòi khi đối đầu với chị ấy, nên cũng không dám gây hấn quá mức.
“Ngưu Thúy Hoa, đây là doanh trại quân đội chứ không phải nhà cô, làm gì cũng phải theo quy củ. Chúng ta đều là gia đình quân nhân, cô đừng có làm chuyện bắt nạt người khác khiến chồng cô mất mặt.”
Ngưu Thúy Hoa nghe vậy biết không nói lại được, chỉ hừ mạnh một tiếng rồi quay về phòng.
Sau khi chứng kiến cuộc đối đầu, Ninh Ngọc cũng hiểu được sau này nên đối phó với Ngưu Thúy Hoa như thế nào.
Không còn ai cản trở, cái hố rất nhanh đã được lấp xong. Chu tẩu và Tiểu Thẩm thấy việc đã xong cũng không ở lại lâu, rời khỏi sân nhỏ của Ninh Ngọc.
60.
Tối hôm đó, Tần Húc Đông mang cơm từ nhà ăn về, Ninh Ngọc kể chuyện xảy ra với Ngưu Thúy Hoa cho anh nghe.
Tần Húc Đông vỗ tay cô an ủi: “ Chu tẩu là người tốt, nghe chị ấy thì không sai đâu. Nếu em không giải quyết được, cứ nói với anh, nếu thật sự không được, anh sẽ tìm tiểu Mã doanh trưởng.”
Ninh Ngọc đỏ mặt rút tay ra, rồi gắp nửa phần cơm thức ăn cho Tần Húc Đông, nhẹ giọng đáp: “Em biết rồi.”
Tần Húc Đông mỉm cười: “Ăn có chút xíu vậy à?”
“Đủ rồi mà, em đâu có làm việc nặng, ăn nhiều cũng phí.”
Nói đến chuyện ăn uống, Ninh Ngọc nhớ ra một việc quan trọng, “Trong nhà không có bếp, em làm cơm thế nào?”
“Có thể ăn ở nhà ăn đơn vị, nếu em muốn tự nấu thì anh sẽ lo cho em cái bếp, nhưng đơn vị không cho xây bếp riêng đâu.”
Bữa tối này là cơm mang về từ nhà ăn, Ninh Ngọc thấy hương vị và món ăn cũng ổn, nhưng trong nhà không nấu nướng cảm giác vẫn thiếu thiếu. Nhất là khi thời tiết lạnh, nhu cầu nước nóng sẽ tăng, cứ đi lấy nước nóng cũng bất tiện.
Nên việc có bếp là điều nhất định phải làm.
Sáng hôm sau, khi Ninh Ngọc dậy thì Tần Húc Đông đã luyện tập buổi sáng xong, còn mang về một cái bếp, một cái chảo sắt và một ấm đun nước.
Ninh Ngọc mừng rỡ, không ngờ Tần Húc Đông hành động nhanh như vậy.
“Chút nữa Tiểu Thẩm sẽ đem than tổ ong tới, ấm nước anh đã đổ đầy rồi, dùng xong thì đun tiếp nhé.”
Ninh Ngọc dậy cũng không muộn, mới hơn 7 giờ, nhưng so với mọi người trong doanh trại thì đã là khá trễ.
Ăn xong bữa sáng, Tần Húc Đông lại đi huấn luyện.
Chu tẩu đến nhà.
“Ninh Ninh, nghỉ ngơi khỏe hơn chưa?”
Ninh Ngọc cười ngại ngùng: “Em nghỉ được rồi, chỉ là dậy muộn thôi.”
Chu tẩu khoát tay: “Hôm qua em vừa xuống tàu, lại dọn dẹp cả ngày, ngủ thêm là chuyện bình thường. Chị đến hỏi xem em có muốn cùng chị đi xe hậu cần ra ngoài mua đồ không?”
Mắt Ninh Ngọc sáng rỡ: “Muốn ạ, hôm qua em cũng đang hỏi xem chỗ nào mua đồ được.”
“Vậy em lấy tiền và tem phiếu đi, 7 giờ rưỡi xe khởi hành, ta tranh thủ đi luôn.”
Xe hậu cần là một chiếc bán tải, ngoài ghế lái chỉ có thêm ghế phụ.
Vì vậy, Ninh Ngọc và Chu tẩu không giành ghế, hai người lấy tấm bìa cứng ngồi ở thùng xe phía sau.
Xe chạy nửa tiếng mới đến một thị trấn nhỏ gần đó.
Đến nơi, Ninh Ngọc và Chu tẩu xuống xe tự đi mua sắm, hẹn một tiếng sau quay lại tập hợp với xe hậu cần.
Cửa hàng cung tiêu ở đây khá giống với quê Ninh Ngọc, cô mua mấy món không có ở tiệm nhỏ doanh trại rồi cũng không còn hứng thú đi tiếp.
Chu tẩu thấy Ninh Ngọc hơi chán, liền ghé tai nói nhỏ: “Đi theo chị.”
Ninh Ngọc thấy chị có vẻ thần bí nên tò mò đi theo.
Chẳng bao lâu, hai người đến đầu một con hẻm nhỏ, có người đang ngồi xổm nơi góc tường, thấy có người đến thì cảnh giác ngẩng đầu nhìn.
Chu tẩu nắm tay Ninh Ngọc, nói với người kia: “Đổi đồ.”
Người kia nghe xong liền thả lỏng, nhìn hai người một cái rồi lại ngồi xổm xuống.
Chu tẩu kéo Ninh Ngọc đi sâu vào hẻm.
Ninh Ngọc thì thầm hỏi: “Chị, đây là chợ đen ạ?”
Chu tẩu hơi bất ngờ: “Ninh Ninh, em biết chợ đen sao?”
Ninh Ngọc gật nhẹ: “Em có nghe nói, nhưng chưa từng đến bao giờ.”
“Em biết rồi thì chị khỏi phải giải thích, mình đi thử vận may, biết đâu đổi được vài thứ tốt.”
Vào hẻm rồi, Ninh Ngọc thấy không ít người cầm rổ, thúng đứng dựa tường, nhưng đều lấy vải che lại nên không thấy bên trong là gì.
Cũng có nhiều người đến mua, tới gần hỏi món gì, nếu hứng thú thì trả giá, không thì đi người khác.
“Hôm nay đến hơi trễ, người không đông.” Chu tẩu đánh giá một vòng.
Ninh Ngọc thì bất ngờ, như vậy mà còn gọi là ít người sao?
Hai người không nói thêm, nhanh chóng nhập cuộc.