Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu

Chương 36


Một ngày mới lại bắt đầu, sương còn đọng trên lá, cả thành phố yên tĩnh trở mình bằng làn khói bếp của những tiệm ăn sáng, tiếng các ông các bác chào nhau sáng sớm và tiếng gõ cửa phòng của A Huy báo hiệu một buổi sáng an lành.
"A Huy cậu nói xem, bình thường thì chơi game đến khuya nhưng chưa đến sáu giờ sáng đã gõ cửa phòng bọn tớ, cậu là con người hay người máy AI đó?" Minh Nhật vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài.
"Hôm nay là ngày đầu tiên nhận lớp, chúng ta mà đến trể thì ấn tượng giáo viên chủ nhiệm không tốt, có khi bị đì cả năm đấy, tớ nói đúng không An Thiên." A Huy đúng là một cậu bé hiểu thế thái nhân tình vô cùng.
An Thiên vì cả đêm chỉ nghĩ đến Đỗ Minh không biết có bị tình thân che mắt mà hành động hồ đồ hay không, nếu mà vậy thì mười năm kia của anh ta xem như đổ sông đổ biển rồi.
"An Thiên, cậu sao thế, còn ngáy ngủ hả?" A Huy vỗ vai An Thiên làm cậu làm giật mình về với thực tại.
"À..


chắc tớ ngủ chưa đủ giấc." An Thiên lại nhớ thêm chuyện hôm qua lại càng tự trách mình sao lại quan tâm chứ, anh ta còn định đánh cậu nữa cơ đấy.
Đến quán cháo lòng quen thuộc, nhờ công A Huy nên còn nữa tiếng nữa mới đến giờ vào lớp, ba cậu thiếu niên thư thả mà chia muỗng, nặng chanh, húp ăn bát cháo ngon lành rồi tình tang đến trường, các cậu giờ là học sinh lớp mười một rồi.
Trường trung học của An Thiên theo học không phải là trường điểm của thành phố, các học sinh giỏi, học vượt hay có điều kiện sẽ làm hỗ sơ chuyển đến trường điểm hoặc trường chuyên, nên năm lớp mười có bốn lớp thì hiện tại được gom lại làm ba lớp.
"May quá chúng ta vẫn chung lớp." Minh Nhật vui vẻ ngồi cạnh An Thiên còn A Huy ngồi cạnh lớp trưởng phía sau An Thiên.
"Gia đình cậu không có ý định chuyển cậu về trường điểm gì sao?, cứ ở đây học hoài thế." A Huy không hiểu nổi nhà Minh Nhật rõ là trâm anh thế phiệt mà vẫn cho cậu ta học ở đâu, không thể hiểu nổi.
"Xời, Mẹ và Cha tớ thấy tớ có thể học tốt ở đây nên không đổi đấy, cậu không biết khi tớ mang giấy khen học sinh khá về Cha Mẹ tớ mừng rơi nước mắt luôn." Minh Nhật vỗ vay tự hào.
"Người giàu khó hiểu thật." A Huy cũng cạn lời.
Lát nữa chúng mình ghé nhà sách trước nhé, phải mua thêm sách và dụng cụ học tập như thầy nói.

"An Thiên thở phào một hơi, mới đó cậu lại học lớp mười một rồi, cậu lại nhớ về Tề Nam, tại ngôi trường này một năm sau nữa là cuộc gặp mặt đầu tiên ở kiếp trước của hai người, dù trọng sinh lại có nhiều yếu tố thay đổi nhưng cậu tin chắc rằng, người quan trọng với mình ở kiếp trước như Tề Nam nhất định sẽ phải gặp nhiều lần nữa.
Tại nhà lớn Đỗ gia thì không có cảnh người đông đúc, cũng không có bạn bạn tôi tôi mà chỉ có không khí âm u, mây giăng tứ lối.
" An Thiên không hề tức giận gì ạ, cậu ấy hôm nay nhận lớp nên đến trường thôi ạ, thật sự không cố ý tránh mặt gì cậu chủ đâu.

"Dì Lâm khúm núm nhìn đồ ăn sáng nằm dưới sàn, ở trên là gương mặt vô cùng không tốt của Đỗ Minh khi cho rằng An Thiên cố tình tránh gặp mặt anh, từ sáng sớm dì đã biết thân biết phận nói trước với anh là An Thiên có nhờ dì xin nghỉ hay ngày để chuẩn bị nhập học thế mà anh ta lại không tin cho rằng hôm qua đã làm cậu sợ mà tránh gặp mặt anh, cứ nhắc đến An Thiên không có ý đó là anh ta lại nói chắc chắn là vậy.


(đồ cứng đầu)
Cũng may khi lát sau bên phía công ty cho người mang văn kiện và trao đổi công việc rồi tiếp theo đó khoảng thời gian làm không ngừng nghĩ của Đỗ Minh làm dì Lâm mừng rỡ, coi như thoát được một trận.
Bên trong nhà sách, ba bạn thiếu niên đang lựa chọn dụng cụ học tập, đây có lẽ là trải nghiệm mới rất vui vẻ của An Thiên, ở kiếp trước của cậu, việc này vô cùng xa xỉ, cậu sẽ dùng lại đỗ cũ của Dì xin người ta ở quê, ba lô cậu giặt sờn màu từ năm lớp bảy vẫn còn theo đến lớp mười một thậm chí là lớp mười hai, lúc đó cậu còn khen nó là đồ hiệu thật xịn, dùng bao năm vẫn bền.
An Thiên lướt nhẹ ngón tay qua từng hàng sách, khuôn miệng vô tư cười tươi, cũng may hiện tại cậu đã dành dụm tiền học đến đại học, chuyện sau này không biết được nhưng tiền trong thẻ chắc chắn cậu sẽ dùng nó thật tiết kiệm, một kiếp cũng chỉ vì không có tiền mà bao chuyện, may mắn được sống lại phải biết trân trọng.
" An Thiên, cậu vui vẻ thật đấy, chỉ lựa sách thôi cũng đủ làm cậu vui vậy sao? "A Huy tinh mắt nhìn biểu cảm mãn nguyện vui tươi của An Thiên.
" Tớ thật sự rất thích những lúc thế này.

"An Thiên cứ chạy qua bên này xem, rồi lại qua bên kia lựa món, đời này của cậu nhất định phải hạnh phúc.
Sau khi cả nhóm về nhà thì trước đường vào nhà trọ có một chiếc xế hộp trong hơi quen mắt.

" Là Anh họ, là..

là anh họ, An Thiên có phải hôm qua cậu làm anh ấy nổi giận thật rồi phải không? "Minh Nhật xanh mặt, hôm qua An Thiên tâm trạng không tốt còn nói gì mà Đỗ Minh không vui, đây là đến để trừng phạt rồi chứ làm gì mà phải đích thân đến đây.
" Tớ..

tớ cũng cảm thấy không khí có phần hơi ngột ngạt thì phải."An Thiên lui về sau vài bước, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy nếu anh ta ầm ầm sát khí xuất hiện..

Bình Luận (0)
Comment