Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 17

Edit: Dĩm Dĩm

◇◇

Chờ sau khi tới hoàng cung, Dung An mới nghĩ mình không phải nên về Dung gia sao, như thế nào lại đến hoàng cung, việc này không đúng nha. Mà quản gia còn trưng ra vẻ mặt vui mừng nhìn mình, Dung An nghiêm trọng hoài nghi đối phương có phải đang muốn rơi lệ hay không.

Mặc Sĩ Phong là một đế vương đủ tư cách, nhưng lại không biết làm thế nào để theo đuổi giống cái. Chỉ đơn giản tham khảo các tin tức liên quan từ trên mạng, chính là sủng người trong lòng, vẫn là sủng người trong lòng, đem người trong lòng sủng thành hư, như vậy thì không có người nào cùng mình tranh, bởi vì không có người nào chịu được tính khí của người trong lòng mình nữa rồi.

Nhìn Dung An cẩn thận dò xét khắp nơi xung quanh, Mặc Sĩ Phong tự hỏi mình phải làm như thế nào đem đối phương sủng thành hư, mua quần áo sang quý cho đối phương? Các loại hàng xa xỉ? Nhưng Dung An có vẻ không phải người như vậy, kia từng chút từng chút dẫn đối phương sa đọa? Phi, dẫn đối phương vào trong lòng ngực của mình.

Dung An không biết Mặc Sĩ Phong suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy biểu tình đối phương rất nghiêm túc, có lẽ có người ngoại tinh xâm lấn tinh hệ của bọn họ cũng không chừng. Sau khi đi vào thế giới này, cậu cũng nghe qua mấy chuyện không ít lần người ngoại tinh đến xâm lấn, các thú nhân cũng không phải ăn chay, mỗi lần đều đem họ đánh cho tơi bời phải rút về.

Hiện giờ, mấy người ở tinh hệ lớn đều đã ký kết hiệp nghị hoà bình, Dung An không lo lắng đột nhiên tiến vào kỳ loạn thế, khoa học kỹ thuật càng phát triển thì càng khó phát sinh chiến tranh, hai bên đều lo lắng đối phương chỉ cần dùng một giây đã diệt xong tinh cầu của họ, cùng lắm thì hai bên đồng thời cùng bị diệt sạch.

Người ngoại tinh lên chiến trường đều là kẻ điên, thú nhân cũng vậy, Dung An luôn cho rằng người địa cầu kỳ thực rất ôn nhu, bởi vì không ai muốn diệt tinh cầu của người ta, hủy nơi cư trú của người ta.

Cơm chiều đã an bài xong, quản gia thấy đại đế chậm chạp không mang theo tiểu vương hậu lại đây, dứt khoát đến phòng khách nhắc nhở hai vị. Quản gia là một vị quản gia tốt, không nói nhiều, chỉ nhắc nhở bọn họ một câu liền thối lui.

Mặc Sĩ Phong ho nhẹ một tiếng, “Ăn cơm trước.”

Đại đế thật sự rất kỳ quái, hết đưa đến trường học, lại đón mình đến hoàng cung ăn cơm, Dung An rất khó để cho rằng đối phương cũng chỉ xem mình là em trai của một người bạn. Không khỏi nghĩ đến đối phương đã từng kêu mình là vương hậu, sau khi gian nan cơm nước xong, Dung An mới nói, “Tôi cần phải về.”

“Ngồi thêm chút nữa.” Gấp gáp trở về làm gì, không hiểu nên ở chung với bạn lữ mệnh định như thế nào Mặc Sĩ Phong chỉ có thể lôi kéo người ngốc lại trong hoàng cung, “Đã quen với Đế Tinh chưa?”

“Tàm tạm.” Hai chữ này dễ dàng giải quyết vấn đề, Dung An không chuẩn bị cùng đại đế nói chuyện nhiều.

“Ở chung với đồng học tốt không?” Mặc Sĩ Phong lại hỏi.

“Tàm tạm.” Như cũ vẫn là hai chữ này, Dung An bình tĩnh.

“……” Mặc Sĩ Phong phát hiện tiểu vương hậu tương lai nói chuyện thật sự rất ngắn gọn, dựa theo trên tư liệu ghi chép tiểu vương hậu cũng không phải là người ít lời, ngược lại rất hoạt bát.

“Nếu ngài không có việc gì, tôi cần phải về.” Dung An thiệt tình không muốn ngốc lại trong hoàng cung, phỏng chừng cũng không có người thường nào nguyện ý luôn luôn đối mặt với người lãnh đạo tinh hệ, cũng không phải gặp đại sự gì, “Cám ơn ngài chiêu đãi, phụ thân cũng không hy vọng tôi ở bên ngoài quá lâu.”

Tìm không được cớ, liền cầm phụ thân ra nói chuyện, Dung An nghĩ dù sao phụ thân cũng nói không ít lời, còn nói qua một ít quy củ chủ trạch Dung gia, tuy rằng mình không có nhớ kỹ, nhưng ngẫu nhiên lấy ra làm cớ vẫn có thể đó.

Thần sắc Mặc Sĩ Phong biến đổi, Dung nhị thiếu kia rất thích nói bậy, làm việc cũng không đáng tin cậy. Nhưng Dung nhị thiếu vẫn là phụ thân của Dung An, mà mình lại không thể nói trưởng bối không phải.

“Ngày mai gọi cho Khải ca tới là được.” Dung An ở sau khi Mặc Sĩ Phong chịu một kích, lại bổ sung, “Tôi vừa tới Đế Tinh không lâu, nên cùng người thân ngốc cùng nhau để bồi dưỡng cảm tình.”

Trong chốc lát này, Dung An nói ra cũng thật nhiều, nhưng nội dung rõ ràng không phải mong muốn của Mặc Sĩ Phong. Các em muốn bồi dưỡng cảm tình, chẳng lẽ chúng ta không cần bồi dưỡng cảm tình sao?

Trong đầu Mặc Sĩ Phong thoáng hiện lên hiệp nghị trước hôn nhân đã xem được trên mạng, mình vốn còn tính toán nghiên cứu một chút, giống cái, á thú nhân vì sao lại thích viết hiệp nghị trước hôn nhân. Yên lặng mở ra quang não, chỉnh sửa một chút hiệp nghị trước hôn nhân, sau đó Mặc Sĩ Phong đem văn kiện gửi cho Dung An.

Trong ánh nhìn chăm chú của Mặc Sĩ Phong, Dung An mở ra quang não, phát hiện đối phương gửi cho mình là hiệp nghị trước hôn nhân, khiếp sợ, “Ngài có phải truyền sai rồi hay không?”

“Vì tinh hệ, xin kết hôn với ta.” Mặc Sĩ Phong nói, “Bởi vì em mới hai mươi tuổi, vẫn chưa đến độ tuổi thành niên, chúng ta có thể đính hôn trước.”

Đầu ngón tay của Dung An run rẩy, bởi vì cậu nhìn thấy trong nội dung hiệp nghị trước hôn nhân, mỗi một cái đều rất có lợi với mình, tỷ như con trai của mình có thể đạp Mặc Sĩ Phong xuống rồi lên thượng vị, tỷ như mình có thể được phân hơn phân nửa tài sản của đối phương, lại tỷ như đối phương mỗi năm đều sẽ mang mình ra ngoài du lịch, hưởng thụ các loại phúc lợi.

Chỉ là hiệp nghị trước hôn nhân này thấy thế nào cũng thực quỷ dị, đại đế sẽ không sợ mình sinh con trai cho hắn, sau đó thật sự đạp đối phương xuống, rồi làm thái hậu sao! Đương nhiên cái này không phải quan trọng nhất, quan trọng là mình vì sao lại phải kết hôn với đối phương, mình lại không thiếu tiền, cũng không muốn làm thái hậu. Gì mà vì tinh hệ, ha hả, đó là cái quỷ gì.

“Phệ Thiên Mãng chỉ có thể cùng bạn lữ mệnh định ở bên nhau.” Mặc Sĩ Phong nhìn chằm chằm Dung An, phảng phất như đối phương nếu dám cự tuyệt mình, hắn lập tức nhào lên đem đối phương buộc chặt lại, “Trước mắt tinh hệ này Phệ Thiên Mãng đồng lứa cũng chỉ có ta kế thừa vương vị, có lẽ còn có người khác, nhưng hiện tại không có thấy chút bóng dáng.”

“Ngài đã thành niên, có thể tìm người kết hôn tương ứng.” Sắp một trăm tuổi rồi nha đại đế so với mình lớn hơn không ít, nếu đặt ở hiện đại, độ tuổi này không những có thể làm gia gia của mình, không chừng còn có thể làm thái gia gia luôn đó, không phải Dung An ghét bỏ đối phương tuổi tác lớn, mà là thấy thế nào bọn họ cũng không đăng đối*.

(*) Đầy đủ là môn đăng hộ đối

Đây là muốn đem mình quăng cho người khác? Khóe môi Mặc Sĩ Phong co rút, hướng tới quản gia vẫn luôn yên lặng đứng ở một bên không hề có cảm giác tồn tại liếc mắt một cái.

Ước chừng năm phút đồng hồ sau, quản gia cầm một quyển sách không dày nhưng cũng mỏng chạy lại đây.

Mặc Sĩ Phong gọi quản gia đem đưa cho Dung An, “Mở ra trang thứ 63, trên đó ghi lại tin tức quan trọng liên quan đến tồn vong của tinh hệ.”

Trang thứ 63 cũng chỉ có mấy chữ, không giống với mấy trang khác, mấy chữ này là bản phóng đại. Dung An nghĩ người hoàng thất là lo lắng người khác cận thị thấy không rõ, hay là cho rằng cái này rất quan trọng, nên mới muốn phóng đại?

Dung An nhìn kỹ, đại thể ý tứ trong đây chính là Phệ Thiên Mãng cần thiết cùng bạn lữ mệnh định ở bên nhau, nếu không sẽ cô đơn cả đời, cũng không có hậu đại, mà một ngày Phệ Thiên Mãng biến mất kia, chính là một ngày tinh hệ của bọn họ diệt vong.

Nhìn thoáng qua trang sách, lại nhìn thoáng qua Mặc Sĩ Phong, Dung An không cho rằng việc này cùng mình có cái quan hệ gì, sẽ không phải là bạn lữ mệnh định của Mặc Sĩ Phong là mình đi.

“Không có cảm tình phu phu Phệ Thiên Mãng không sinh được hậu đại ưu tú.” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, tiểu vương hậu hiện giờ đều nghĩ không vào hoàng cung không thấy mình, nếu không áp dụng một chút thủ đoạn cường ngạnh, kia làm thế nào mới có thể mỗi ngày đều thấy vương hậu.

“Ống nghiệm trẻ con a.” Dung An nghĩ thầm, cũng nói ra miệng.

“Gien quá bá đạo.” Mặc Sĩ Phong sắc mặt nghiêm túc, “Không thành công.”

Đã từng có người nghiên cứu giúp cho hoàng tộc, bởi vì lúc ấy Phệ Thiên Mãng cũng chỉ có hai con, trong đó một cái là bạn lữ mệnh định Định đã qua đời, một cái còn chưa thành niên, những người đó lo lắng Phệ Thiên Mãng bị diệt sạch, vì thế để cho Phệ Thiên Mãng thành niên kia cung cấp tinh tử, ý đồ làm ống nghiệm trẻ con, kết quả thất bại, thực nghiệm bao nhiêu lần thất bại bấy nhiêu lần. Những người đó không thể không cảm thán Phệ Thiên Mãng bá đạo cùng chuyên nhất, thế cho nên những người ở hội trưởng lão một khi biết được bạn lữ mệnh định của Phệ Thiên Mãng là ai, họ liền muốn trực tiếp đem người nọ trói đến trước mặt Phệ Thiên Mãng, từ đây quân vương bất tảo triều cũng không có vấn đề gì, chỉ cần sinh ra tiểu Phệ Thiên Mãng cho bọn họ là được.

Dung An bỗng nhiên cảm thấy biểu tình đại đế thật ủy khuất, nima, này là do mình phá sao a, “Ngài thọ mệnh còn có rất dài.”

“Bồi dưỡng cảm tình cần có thời gian, sinh hạ Phệ Thiên Mãng, còn phải bồi dưỡng nó thành tài.” Mặc Sĩ Phong nhíu mày, “Tính tính cái này, ít nhất cũng cần thời gian một hai trăm năm. Dung An, em nên biết gần nhất mấy năm nay không yên ổn, người ngoại tinh thường thường tấn công tinh hệ ta, nếu như cần thiết, ta cũng phải lên chiến trường.”

Vậy lên a, không ai ngăn cản anh không được lên chiến trường, Dung An tỏ vẻ thú nhân sao, phải có nhiệt huyết.

“Nếu ta xảy ra chuyện, tinh hệ sẽ không có người thừa kế!” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, lại một lần chỉ ra, “Tinh hệ sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.”

Dung An chớp chớp mắt, kia thì trách tôi à.

“Em chính là bạn lữ mệnh định của ta!” Không trực tiếp nói cho đối phương, đối phương liền tính toán giả ngu, Mặc Sĩ Phong cũng mặc kệ Dung An có phải vị thành niên hay không, cũng đã hai mươi tuổi, sao có thể nghe không hiểu mình đang nói cái gì.

“Còn chưa có trưởng thành.” Sau nhiều lần đối phương trải chăn như vậy, Dung An tỏ vẻ mình nếu không biết đối phương nói vậy là có ý tứ gì thì mình thật sự rất ngu.

Mặc Sĩ Phong có thể xác định Dung An hiểu được ý tứ của mình, chỉ là biểu tình bình tĩnh kia so với trong tưởng tượng của mình khác biệt rất lớn, “Ký tên!”

“Ngài hẳn là nên tìm người giám hộ tôi.” Để nam nhân địa cầu giúp những người khác sinh con thật sự là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn, nhưng Dung An biết Mặc Sĩ Phong một khi đã nói như vậy, vậy không tính toán cho mình cơ hội cự tuyệt, vạn phần may mắn thời gian thành niên của người ở thế giới thú nhân với người ở địa cầu không giống nhau.

Tâm thật là đau, rõ ràng đã cùng bản nhân nói qua, hiện tại vẫn phải đến tìm đám người Dung gia kia. Mặc Sĩ Phong phát hiện cho dù tiểu vương hậu của mình còn nhỏ, nhưng rất thông minh, về sau con của bọn họ nhất định cũng sẽ rất thông tuệ.

Thấy Mặc Sĩ Phong không có nói gì khác, Dung An cũng không thèm nói chuyện, mà chỉ nhìn về phía bản quản gia đang đảm đương bối cảnh. Vị quản gia này chắc không phải là người máy đâu ha, nhưng lại làm người ta cảm giác y so với người máy còn người máy hơn.

Quản gia thấy Dung An nhìn y, chỉ là cung kính gật đầu mỉm cười, sau đó tiếp tục đứng.

Không ngồi bao lâu, Dung Khải đến hoàng cung, hắn tới đón Dung An.

Khi Mặc Sĩ Phong thấy Dung Khải thì thập phần khó chịu, như thế nào lại tới hoàng cung, không phải nói mình sẽ đưa tiểu vương hậu về sao, lo lắng như vậy làm như mình không tiễn người trở về!

Dung Khải đối với ánh mắt không vui Mặc Sĩ Phong, không có nửa phần sợ hãi, nghiêm túc nói, “Tiểu An cần phải trở về.”

“Hảo hảo suy xét một chút.” Mặc Sĩ Phong vẫn cảm thấy điều kiện mình viết trong hiệp nghị trước hôn nhân đối với tiểu vương hậu cực kỳ tốt, tiểu vương hậu như thế nào lại không ký tên.

“Một khi đã như vậy, kia ngài cũng phải cho Tiểu An thời gian suy xét, không cần đến đưa nó.” Dung Khải nói tiếp, “Có ta là được.”

Đầu ngón chân đau quá, Mặc Sĩ Phong cho rằng mình đang rất cần thiết tìm bạn tốt nói chuyện, nhưng không phải hôm nay. Đêm nay tạm thời không tiễn tiểu vương hậu, hôm nào làm Dung Khải không cơ hội đón, tiểu vương hậu là của mình, vì tinh hệ, họ nên đem tiểu vương hậu giao cho mình. Mặc Sĩ Phong vạn phần khẳng định, việc này không chỉ vì tư tâm của mình, càng là vì tinh hệ, ngầm biết tư tâm mình càng nặng là đủ rồi, những người khác không cần thiết phải biết.

Nhưng mà tất cả mọi người đều biết mục đích của đại đế, tư tâm của đại đế thật sự rất nặng rất nặng.
Bình Luận (0)
Comment