Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 24

Edit: Dĩm Dĩm

◇◇

Vị thú nhân kia cầm linh quả không buông tay, gã trước kia đã nhiều lần tới cửa hàng này mua linh quả, hiện giờ nhìn thấy trong tiệm có người mới tới, lúc này mới lấy chuyện cửa hàng cách vách ra nói, hy vọng có thể mua được linh quả tiện nghi một chút. Giờ phút này, nghe nhân viên cửa hàng mang mặt hệ thống nói xong lời này, lập tức liền minh bạch đối phương cũng không tính toán bán hàng.

“Còn không buông tay.” Bạch Lão Đầu từ phía sau đi lại đây, liền nhìn thấy một vị khách quen trong tay cầm một viên linh quả, “Không mua, vậy từ cửa chính đi ra ngoài.”

Vị thú nhân này nhìn thấy Bạch lão một chút cũng không kinh ngạc, Bạch Lão Đầu cũng không phải lần đầu tiên nói ra lời như vậy, “Liền viên này.”

Tuy rằng bên này không có giảm giá, nhưng giá cả so với cách vách mà nói vẫn thấp hơn một chút, vị thú nhân này không muốn chọc Bạch Lão Đầu không cao hứng, bằng không lần sau lại mua linh quả thì rất khó khăn, không chừng Bạch Lão Đầu còn tăng giá cho một mình gã.

“Còn nhìn cái gì, mau ghi chép!” Bạch Lão Đầu đột nhiên chụp bả vai Dung An.

“Anh ta không phải chụp trực tiếp trên mạng sao?” Dung An nghi hoặc, thời đại tinh tế khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy, chỗ nào cần mình động thủ ghi chép.

“Ai bảo cậu ghi chép cái này.” Bạch Lão Đầu xem thường, “Ghi nhớ cậu gặp được cái dạng khách hàng gì, về sau cũng biết làm thế nào để ứng phó, là dạng khách nhân gì thì nói theo dạng đó. Gặp được một người ngu ngốc, cậu giả ngu; gặp được khôn khéo, cậu liền phúc hắc lên.”

Đứng ở một bên thú nhân sau khi nghe được Bạch Lão Đầu nói, đồng tình và tiếc hận liếc liếc mắt nhìn Dung An một cái, sau đó bình tĩnh rời đi, Bạch Lão Đầu lại bắt đầu dạy dỗ người mới.

Dung An tự nhiên minh bạch với người nào thì phải dùng cái thái độ đó, chỉ là việc này còn có chút khó khăn, bởi vì cậu không để bụng những người này, cũng không muốn làm một người hướng dẫn mua thật sự, càng không nghĩ đến việc cứ ngốc lại trong tiệm này. Đơn thuần chỉ tới bên này học tập tri thức về linh quả, Dung An thất thần.

“Nghĩ cái gì đâu?” Bạch Lão Đầu trừng mắt Dung An, “Làm một hàng ái một hàng, hiểu không, thu hồi những cái tâm địa gian xảo giảo hoạt kia. Nếu cậu đã vào trong tiệm của ta, vậy cậu nhất định phải tuân thủ quy củ mà ta nói.”

“Được.” Dung An lên tiếng.

Nói là hướng dẫn mua, trên thực tế Dung An cũng không cần dẫn đường chỉ cho thú nhân mua, mấy vị thú nhân nếu nhìn trúng tự nhiên chụp luôn, nhiều lắm là hỏi một chút chuyện nhỏ. Từ việc bán một ít linh quả, Dung An đại khái có thể nhìn ra bề ngoài da linh quả bất đồng, cấp bậc cũng bất đồng. Nhưng có linh quả theo cấp bậc tăng lên biến hóa trên da cũng chỉ có một chút xíu, mắt thường rất khó phân ra cấp bậc linh quả.

Chờ đến khi làm việc đã gần 11 giờ, Bạch Lão Đầu mới để Dung An tan tầm. Sau khi hạ tuyến, Dung An rửa mặt rồi trực tiếp đi nghỉ ngơi, cũng không tiếp tục tra cứu tìm kiếm tư liệu khác.

Trong hoàng cung đại đế lén lút mong chờ đến ngày mai, đêm nay không đi đón tiểu vương hậu lại đây, đó là vì ngày mai là cuối tuần, bọn họ sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau.

Ngày hôm sau, Dung An ngủ đến khuya mới tỉnh, cuối tuần không có đặt đồng hồ báo thức, tối hôm qua lại ở trên mạng ngốc lâu thiệt lâu, lúc này mới ngủ đến tương đối trầm, hơn nữa lại không có người kêu cậu rời giường, không tỉnh muộn mới kỳ quái.

Đang lúc Dung An tính toán tiếp tục lên mạng cùng Bạch Lão Đầu học tập, lại nghe thấy tiếng đập cửa. Vốn tưởng rằng tổ mỗ cách vách lại tìm mình, lại không nghĩ đến là Mặc Sĩ Phong.

“Chuẩn bị lên mạng?” Mặc Sĩ Phong mấy ngày nay từ trên mạng hiểu biết thêm được một cái từ ngữ ‘trạch nam’, hắn lại tưởng tượng vương hậu tình nguyện lên mạng cùng người xa lạ chơi đùa, cũng không muốn cùng hắn nói chuyện tình, “Luôn ngốc trên mạng đối với thân thể không tốt, không bằng đi ra ngoài chơi một chút.”

Cúi đầu nhìn Mặc Sĩ Phong lôi kéo cổ tay mình, Dung An rất muốn trực tiếp chụp quăng tay đối phương, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, cậu đánh không lại đại đế a.

“Thời tiết hôm nay hình như không tốt lắm.” Dung An không muốn cùng Mặc Sĩ Phong đi ra ngoài.

“Nhiều mây rất đẹp.” Mặc Sĩ Phong mỗi ngày đều sẽ xem dự báo thời tiết, Dung An tìm cái cớ căn bản không phải cái cớ. Liền tính bên ngoài trời mưa, bọn họ cũng có thể ở trong nhà hoạt động, “Cuối tuần, vừa lúc có thể đến nhà của chúng ta nhìn xem, sớm làm quen.”

Đại đế luôn trực tiếp như vậy, làm Dung An không biết nói như thế nào mới tốt, rất muốn chét bùn lên mặt đối phương, “Nơi này chính là nhà của tôi, đại đế, ngài muốn ngồi ngồi không?”

“Được.” Mặc Sĩ Phong thẳng đi vào phòng ngủ của Dung An, ngồi xuống sô pha, đánh giá quanh phòng, gian phòng này tương đối đơn điệu, nhưng có thể thấy được người Dung gia dùng một phen tâm tư bố trí, “Giường đệm hoàng cung còn lớn hơn nữa.”

Giường đệm đủ lớn, mới có thể không kiêng nể gì mà lăn qua lăn lại ở trên đó, đại đế ảo tưởng tình cảnh tương lai nghênh thú tiểu vương hậu.

“Ân.” Dung An ngay sau đó liền hiểu đại đế đang nói cái gì, biểu tình nhộn nhạo như vậy, mình muốn không biết cũng rất khó, “Kia ngài có thể về hoàng cung trước.”

“Hoàng cung không có em.” Đại đế u oán, “Như thế nào, cùng ta trở về ở hai ngày?”

Đại đế ngồi ở đây, Dung An cũng không thể vào lúc này chạy lên mạng, cũng không có biện pháp đến cách vách gọi người. Phu thê Dung lão gia tử ở cách vách đã đi ra ngoài công viên, cũng không thể kêu những người khác lại đây. Mình từng này tuổi nếu đặt ở địa cầu, sớm đã thành niên, là thành niên đó.

“Vừa lúc có thể đi nhìn xem cơ giáp của em.” Mặc Sĩ Phong lại nói, mặt mang mỉm cười, hắn biết Dung An hiện tại rất muốn nhìn thấy cơ giáp, “Nếu có chỗ nào không thích hợp, lại sửa.”

Cơ giáp? Dung An có chút động tâm, “Không đem ra được?”

“Việc này cần bản nhân em đi thí nghiệm.” Mặc Sĩ Phong nói, “Sau khi hoàn thành hết thảy, em lại đi lấy.”

“Được.” Dung An gật đầu.

“Vậy đi thôi.” Tuy rằng rất muốn ở phòng ngủ của tiểu vương hậu ngốc trong chốc lát, nhưng hiện tại quan trọng nhất không phải cái này, Mặc Sĩ Phong đứng dậy, “Vừa lúc đại sư cũng rảnh.”

Đơn độc cùng đại đế ngốc cùng nhau rất có áp lực, bởi vậy, khi Dung An nghe được còn có thêm người khác, quyết đoán theo đại đế rời đi.

Đi đến dưới lầu, hai người gặp được Dung nhị thiếu, Dung nhị thiếu nhìn thấy hai người kia ngốc cùng một nơi, theo bản năng liền nghĩ: Con trai, con sao có thể ở cùng với một thú nhân, có còn muốn cưới giống cái hay không.

Dung nhị thiếu đang cân nhắc có cần tiến lên tách hai người ra hay không, trong chốc lát, hắn lại nghĩ tới con trai không phải thú nhân mà là Kỳ Lân. Kỳ Lân ở cùng thú nhân mới bình thường, còn tốt, hắn không trực tiếp từ xông lên kéo hai người ra, nếu không lại bị khinh bỉ.

“Đi hoàng cung?” Dung nhị thiếu vỗ nhẹ cái trán, lúc này mới cười lên, “Tiểu An, muốn phụ thân bồi con hay không?”

-_-||| Dung An lần đầu tiên nghe được Dung nhị thiếu nói với mình ôn hòa như vậy, nhưng cậu vẫn quyết đoán cự tuyệt, “Không cần!”

“Nhạc phụ đại nhân tương lai, thỉnh ngài đem An giao cho ta.” Mặc Sĩ Phong cung kính đối Dung nhị thiếu nói, “Nhất định đưa em ấy bình an trở về.”

Sau khi Dung nhị thiếu cùng Dung An nghe được lời Mặc Sĩ Phong nói, hai người đều nghĩ: Đại đế da mặt thật dày.

“Này sao mà tốt, Tiểu An nó……”

“Hai mươi năm qua.” Mặc Sĩ Phong sâu kín nói, “Căn cứ 《 Kỳ Lân bảo hộ pháp 》……”

“Tiểu An liền giao cho ngài!” Không chờ Mặc Sĩ Phong nói xong, Dung nhị thiếu lập tức nghiêm mặt nói, “Có thể được đại đế che chở, đó là vinh hạnh của Tiểu An.”

“Phụ thân……” Phụ thân vẫn là bộ dáng kia, người khác cường ngạnh một cái, phụ thân liền yếu đi, Dung An không biết nên nói gì, bởi vì chính cậu cũng là như vậy. Thoáng nhìn phụ thân, Dung An vội nói, “Con cùng đại đế đi trước.”

“Gọi đại đế gì chứ.” Dung nhị thiếu cố ý trừng mắt nhìn Dung An một cái, “Rất xa cách.”

Vị Dung nhị thiếu này thật sự là phụ thân của mình sao, Dung An thật sâu mà hoài nghi, “Đi thôi.”

Dung nhị thiếu cứ như vậy yên lặng mà nhìn đại đế dắt con trai nhà mình đi, đợi người đi rồi, lúc này mới xoay người, lại nhìn thấy cháu trai lớn đứng ở đó.

“Nhị thúc.” Dung Khải hướng Dung nhị thiếu gật đầu.

Một tiếng nhị thúc này làm thể xác và tinh thần Dung nhị thiếu đều có chút lạnh, “Vừa mới đó là……”

“Ngài tự nhiên.” Dung Khải không nói thêm lời gì khác, bưng ly nước rời đi.

Lại mất mặt, Dung nhị thiếu vuốt cằm, cân nhắc mình phải làm thế nào mới có thể trước mặt người trẻ tuổi cứu vớt bản thân một ít, một đám khí thế đều mạnh như vậy. Sau đó vội tăng nhanh bước chân tiến lên, “Uy, Dung Khải, thúc cháu chúng ta hảo hảo nói chuyện một lát, đừng đi a.”

Mang theo Dung An ra khỏi Dung gia, đại đế nhắc nhở mình phải cùng tức phụ hảo hảo thân cận thân cận, tìm chút đề tài, “Nhạc phụ này tính cách…… Rất đặc biệt.”

“Đúng vậy, ở Dung gia có hẳn một ngọn cờ riêng.” Dung An cũng không biết rõ phụ thân nhà mình không đáng tin cậy như thế nào đặc biệt ra sao, Dung lão gia tử mấy ngày nay đều nói thầm phụ thân nhà mình không đáng tin cậy, đáng thương phụ thân bị làm lơ rất nhiều lần. Nhưng mà phụ thân một chút cảm giác cũng không có, nên làm gì thì làm cái đó, rõ ràng đã sớm quen thái độ của Dung lão gia tử.

“Như vậy cũng tốt.” Mặc Sĩ Phong vốn định khen Dung nhị thiếu một chút, trong đầu băn khoăn một lần sự tích huy hoàng của Dung nhị thiếu, phát hiện căn bản không có cách nào để khen, hơn nữa tiểu vương hậu cũng không tiếp thu, lập tức liền chọc phá, “Sinh hoạt rộng rãi một chút, lạc quan một chút, không cần tự hỏi quá nhiều, đây cũng là một loại…… Một loại cường đại.”

“Đúng là rất cường đại.” Dung An gật đầu, “Tôi vẫn rất tôn trọng phụ thân.”

Kia chính là phụ thân của mình, có thể không tôn trọng sao, Dung An tỏ vẻ liền tính người ngoài lại cho rằng phụ thân không đáng tin cậy, kia…… Ha hả, bọn họ liền cho rằng như vậy đi. Giải thích chính là che dấu, vì không để người khác cho rằng mình đang che dấu, vậy thì cái gì cũng không nói chính là một loại tôn trọng đối với phụ thân.

Mặc Sĩ Phong tâm đau, tiểu vương hậu không cần thiết nghiêm trang mà trả lời mình như thế, cái này làm cho mình biết nói tiếp như thế nào đây, “Ân, cho dù chúng ta còn chưa có kết hôn, ta cũng sẽ tôn trọng hắn, nhạc phụ.”

“Phụ thân không ở nơi này, hắn không nghe được.” Cho nên đại đế ngài hiện tại nói lời lấy lòng này Dung nhị thiếu cũng không nghe được, Dung An yên lặng cho mình cái like, hơi hơi lé mắt, thứ này lại bắt lấy tay mình. Rõ ràng đã lên xe, còn bắt lấy, cậu lại không phải đồ ăn.

“Không quan hệ, vương ta đây là cho em thấy trung tâm của mình.” Mặc Sĩ Phong nhìn sườn mặt Dung An, lại nghĩ có thể hôn một cái hay không, ân, đây là vương hậu của mình, có cái gì không thể hôn. Cúi đầu, nhanh chóng thân một cái, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía phía trước, “Đối với em chuyên tình, chỉ cần một mình em, cũng chỉ có một người nhạc phụ như vậy.”

Dung An vươn tay chạm lên mặt mình, vương càng ngày càng thích động tay động chân, nga, không, nói chuyện.

“Tôi đây hẳn là phải cám ơn ngài.” Lấy ra khăn giấy xoa xoa mặt, trong đầu Dung An hiện lên hình ảnh đại đế chảy nước miếng chạm vào mặt mình, trên mặt ẩn ẩn cảm giác có chút ướt át. Đưa tay chà chà, biết rõ kia chỉ là ảo giác của mình, Dung An vẫn lau lau, một người nam nhân bị một người nam nhân khác hôn, cảm giác này vẫn có chút kỳ quái, nhưng cũng không làm cậu kháng cự cho lắm.
Bình Luận (0)
Comment