Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 4

Edit: Dĩm Dĩm

◇◇

Nga, con trai là Kỳ Lân. A, con trai là Kỳ Lân? Khi Dung nhị thiếu biết được chân tướng, hắn thiếu chút nữa không nhịn được nước tiểu, tiểu bạch cẩu lại biến thành Kỳ Lân.

“Ngu xuẩn!” Dung lão gia tử lại mắng Dung nhị thiếu một câu. Sau đó sắc mặt nhu hòa mà nhìn nhìn giỏ tre Dung lão phu nhân cầm trên tay, Dung An đang nằm ở trong giỏ nhỏ đó.

Đáy của giỏ tre lót một cái chăn bông cực kỳ mềm mại, Dung An ngủ vô cùng thoải mái, trong chốc lát lại ôm cái đuôi cuốn tròn lại.

“Tiểu bảo bối của gia gia.” Dung lão gia tử nhẹ giọng nói, đại gia tộc Dung gia bọn họ cuối cùng cũng có giống cái, xem sau này bọn người kia còn ai dám nói Dung gia bọn họ sinh không ra giống cái không!

Dung nhị thiếu muốn chạm vào con trai mình, Dung lão gia tử lập tức dùng lực chụp lấy tay Dung nhị thiếu.

“Tiểu An giao cho ta.” Dung lão phu nhân nói với Dung nhị thiếu, đứa con trai này thật ngu, cháu trai bé bỏng vẫn do mình dưỡng mới có thể trắng trẻo mập mạp.

Dung nhị phu nhân vừa mới từ bên ngoài mua sắm về biết được trượng phu tới phòng y tế, vội chạy lại, không nghĩ đến lại thấy Dung lão phu nhân xách một cái giỏ tre nhỏ, ngủ ở trong giỏ tre nghiễm nhiên là con trai của mình.

“Đây là……”

“Tiểu An về sau giao cho dâu cả cùng ta chiếu cố.” Không phải Dung lão phu nhân bất mãn với nhị phu nhân, mà là con dâu hai với con thứ hai không đáng tin cậy y như nhau, nếu không một đôi phu phu này cũng không xem Kỳ Lân như thú nhân dưỡng nhiều năm như vậy, “Ngài……”

“Nó là thú nhân.” Dung nhị phu nhân được thương mà kinh hãi, vội nói, “Việc này không tốt lắm đâu?”

“Có cái gì không tốt?” Dung lão gia tử xụ mặt, nhịn không được nói.

Đúng lúc này, Dung An nằm trong giỏ tre lật người một cái, thiếu chút nữa trực tiếp từ giỏ tre lăn ra ngoài.

“Trở về.” Dung lão phu nhân nhẹ nhàng đắp chăn lại cho Dung An.

Dung nhị phu nhân chỉ có thể nhìn Dung lão phu nhân mang con trai rời đi, chợt xoay người nhìn về phía trượng phu mình.

“Vậy giao cho bọn họ dưỡng đi.” Dung nhị thiếu trong lúc nhất thời cũng không muốn giải thích thân phận của con trai cho thê tử, “Đại tẩu là chuyên gia.”

“Đại tẩu không phải nghiên cứu Kỳ Lân sao?” Dung nhị phu nhân nhíu mày, làm người nghiên cứu Kỳ Lân thật sự có thể dưỡng thú nhân chứ? Thú nhân không phải là phụ thân dạy sao?

“Tiểu An chính là vậy.” Dung nhị thiếu ngẩng đầu nhìn trần nhà, hắn cảm thấy mình chính là một cái ngốc b, vậy mà không phát hiện con trai là Kỳ Lân, con trai cũng ngốc, ăn không hết thịt dị thú thì không ăn, nói với bọn họ vài lần, bọn họ cũng sẽ không cưỡng bách con trai ăn.

Dung nhị phu nhân thiếu chút nữa đứng không vững, không nghe được cái gì, “Lặp lại lần nữa.”

“Dung An chính là Kỳ Lân, mà chúng ta nghĩ nó là tiểu bạch cẩu.” Dung nhị thiếu thở dài, “Cứ như vậy đi, để bọn họ dưỡng.”

“Kỳ……” Dung nhị phu nhân nhất thời nói lắp, cũng nói không nên lời.

Mà Dung An giờ phút này ngủ thật sự an ổn, không chịu ảnh hưởng ngoại giới, trong mộng mơ thấy mình dọn ra Dung gia, không bao giờ lo lắng răng bị nát nữa.

Tạm thời an bài tốt cho Dung An, Dung đại phu nhân với Dung lão gia tử cùng đi bẩm báo với đại đế chuyện vương hậu mệnh trung chú định, không có biện pháp, ai bảo con Kỳ Lân kia là tiểu thú nhân nhà bọn họ trước kia.

Làm gia chủ đại gia tộc của đế quốc, Dung lão gia tử tất nhiên hy vọng đại đế nhanh tìm được bạn lữ sinh hạ người thừa kế, nhưng cháu trai bé bỏng nhà mình nhỏ như vậy, Kỳ Lân hai mươi tuổi còn chưa có thành niên đâu. Vì thế bàn với Dung đại phu nhân trước tiên không cần đăng báo, ngày mai còn phải liên hệ trường học giúp Dung An đổi chuyên nghiệp, một giống cái Kỳ Lân đi học cách đấu cái gì, tiết tấu này là một giây muốn chết đó có được hay không.

Xét thấy cháu trai bé bỏng xác thật rất nhỏ, Dung đại phu nhân đồng ý chuyện Dung lão gia tử nói, tạm thời không đăng báo.

Nửa đêm, Dung An tỉnh, sau khi tỉnh lại phát hiện mình ngủ bên trong một cái giỏ tre nhỏ, ngọa tào, đại đường ca nhất định là cố ý.

Nhìn trái lại nhìn phải, Dung An thật cẩn thận mà bò ra khỏi giỏ tre, lúc này mới biến về hình người. May mắn đã khôi phục, bằng không cũng không biết làm thế nào mở cửa rời đi. Nhìn xung quanh, Dung An phát hiện mình ngủ trong phòng tổ mỗ, duy nhất đáng được ăn mừng là tổ phụ không ở đây, cậu có thể vui sướng mà chuồn êm.

Sau khi chuồn ra, Dung An vội về phòng mình, đại đường ca thật là đáng sợ, vậy mà đem mình giao cho tổ mỗ, này rõ là tiết tấu một giây muốn chọc tổ phụ tức giận, thế giới này chiếm hữu dục của thú nhân rất cường, không có thú nhân nào hy vọng

thê tử của mình làm bạn với một người khác.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Dung An đã chạy tới trường, không thuê được nhà thì ở trường học đi. Còn không phải tiện hơn sao, không có gì, tất cả mọi người đều là thú nhân.

Dung lão phu nhân tỉnh lại, vốn định nhìn xem cháu trai bảo bối lại phát hiện không thấy Dung An đâu, vì thế lại chạy qua phòng Dung An, nhưng cũng không thấy người đâu. Này còn phải nói, vội tìm Dung lão gia tử.

Hai vị lão nhân chịu kinh hách, Σ(°△°|||)︴, không phải có người đem Kỳ Lân của bọn họ ôm đi đi?

Mà Dung Khải lại bình tĩnh gõ dãy số của Dung An, “Ở đâu?”

Dung An vốn định cắt đứt, nhưng nghĩ đến Dung Khải* mặt lạnh băng, biểu tình nghiêm túc, cậu vội tiếp máy, ra vẻ trấn định, không phải chỉ bị ném tới chỗ tổ mỗ một buổi tối sao, không có gì, so với răng nát cũng tốt hơn nhiều, “Học…… Trường học.”

(*) Trong bản raw tác giả để là Dung An, nhưng toi thấy không hợp hoàn cảnh nên tự đổi lại

Thân thể mất tự nhiên phát run, đây là do bị dọa, Dung An tỏ vẻ mình vẫn không có mạnh mẽ như thú nhân dân bản xứ.

“Chờ.” Dung Khải cắt đứt điện thoại, quay đầu nhìn về phía Dung lão phu nhân, “Con đi đón nó về.”

“Ta đi cùng con.” Dung lão phu nhân không yên tâm.

“Không cần.” Dung Khải phản bác, “Người bên ngoài còn chưa biết.”

Dung lão gia tử đồng ý với cháu trai lớn, giữ chặt thê tử, “Để cho nó đi.”

Dung An ngốc trước cửa phòng học yên lặng nhìn quang não thông tin bị cắt đứt, không phải chỉ tìm đại đường ca mượn chút tiền thôi sao, thế nào lại gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Khi Dung Khải tới trường, Dung An đã vào tiết học, vì thế nên Dung Khải trực tiếp bước vào phòng học đem người lôi ra, làm cho lão sư đang dạy cũng kinh ngạc, nhưng lão sư không ngăn cản, họ đã sớm quen với người đại gia tộc nên phải mở một con mắt nhắm một con mắt.

Đi trên đường trong vườn trường, Dung An thật cẩn thận mà quan sát biểu tình Dung Khải, tùy thời làm tốt chuẩn bị chạy trốn, “Khải ca”

“Đi về trước.” Cảm thấy Dung An sợ hãi, Dung Khải không khỏi hoài nghi có phải vì biểu tình của mình quá mức lạnh lùng hay không, vì thế đối mặt Dung An lộ ra vẻ tươi cười.

Nhìn thấy một mạt tươi cười giống như phẫn nộ kia của Dung Khải, Dung An thiếu chút nữa té cấm đầu.

“Cẩn thận.” Dung Khải giữ chặt Dung An, “Quá yếu.”

Ý Dung Khải là tiểu đường đệ quá mức nhu nhược, phải bồi bổ thật tốt, nhưng biểu tình của hắn nhìn qua lại như ghét bỏ Dung An không đủ cường đại.

“Ách.” quả nhiên lại bị đại đường ca xem thường, Dung An nếu sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nhất định không tìm đại đường ca vay tiền, “Không dọn ra ngoài, em trọ ở trường.”

Dung An vội giải thích, trọ trong trường học có thể dùng tích phân đổi, cũng không cần hao phí nhiều điểm thông dụng như vậy. Lại còn có có thể cho đại đường ca cảm nhận được mình đối với học tập nhiệt tình yêu thương, không chừng đối phương cao hứng sẽ cho mình vay tiền.

Nghe nói như thế, Dung Khải dừng chân lại, nhìn thoáng qua Dung An, cuối cùng vẫn quyết định chờ về nhà lại nói những cái đó.

Chỉ là bọn hắn vừa mới đi tới cửa thì thấy một người từ ngoài đi vào, Dung An liếc nhìn người nọ một cái, ngọa tào, người nọ còn không phải là người ngày hôm qua nhặt mình đem về nhà sao.

Dung An chột dạ, quay đầu, không dám nhìn người nọ, sợ bị người khác biết hình thú của mình chỉ có một nắm, một chút uy vũ khí phách cũng không có.

Mặc Sĩ Phong lạnh lùng nhìn Dung Khải đứng đó rồi gật gật đầu với Dung Khải, sau đó đi thẳng vào trường học, phảng phất như không phát hiện Dung An đứng sau Dung Khải. Trùng hợp, khi Mặc Sĩ Phong quay đầu nhìn về phía Dung Khải, Dung An cũng quay đầu nhìn về một bên khác, hai người mới không đối mắt. Nhưng Mặc Sĩ Phong đi vài bước rồi lại quay đầu lại, lúc này, Dung An đã theo Dung Khải ngồi trên xe huyền phù.

“Vương, hiệu trưởng đang đợi ngài.” Người đi theo nhắc nhở Mặc Sĩ Phong.

Mặc Sĩ Phong gật đầu, hắn lần này tới học viện để nhìn tư liệu của tân sinh, có lẽ tiểu vương hậu của hắn đang học ở đây.
Bình Luận (0)
Comment