Trọng Sinh Yêu Lạc Ân Ân

Chương 41

Biệt thự Vương gia

Thư phòng

- Nó không giúp được đúng không? Ta nói rồi, nó là đứa vô dụng.

Vương Dĩ Minh hừ lạnh nói, ông biết chắc Lạc Ân Ân chẳng giúp gì được.

Lúc hai người đang trầm tư thì thư ký của Vương Dĩ Minh hốt hoảng chạy vào

- Chủ tịch, không xong rồi.

- Chuyện gì mà cậu hốt hoảng như vậy?

- Công ty chúng ta đầu tư đó là công ty ma...

- Cái gì????

Ông và Vương Minh Hạo cùng lên tiếng, bất ngờ đứng bật dậy. Sao mọi thứ lại ra nông nỗi này.

Ông tức giận quát

- Cút, cút hết ra ngoài cho ta.

- Ba...

- Đi.

Vương Minh Hạo với thư ký mang theo tâm trạng lo lắng đi ra ngoài.

Cũng đúng lúc này, màn hình tinh thể lỏng trong thư phòng ông ta đột nhiên bật sáng, sau đó hiện rõ khuôn mặt từng góc anh của Phong Duật. Anh cười lạnh nhìn khuôn mặt trắng bệch của ông nói

- Món quà tôi tặng ông thích không hả?

- Mày...Phong Duật... tao là ba vợ của mày.

- Ba vợ? Ha ha ha...nghe thật buồn cười, từ khi nào tôi có ba vợ là ông đây?

- Mày....mày...

Vương Dĩ Minh tức đến ói máu, quát lên nhưng cả ngày lại không thốt ra được chữ gì ngoài chữ "mày".

Phong Duật nhếch môi, chậm rãi nói

- Báo cho ông một tin, Ân Nhi không phải con gái ruột của ông, những gì ông đã làm với cô ấy nên trả lại rồi.

Cuộc nói chuyện này, chỉ có ba người biết, anh, Vương Dĩ Minh mà thôi. Ông gần như tuyệt vọng, nói đúng hơn là không còn tia hi vọng nào cả.

Phong Duật trở về phòng ngủ vừa lúc thấy cảnh Lạc Ân Ân đưa tay qua bên cạnh, sờ soạng chỗ anh, mày cô nhíu chặt lại.

Anh bước nhanh lại nằm xuống giường, đưa tay kéo cô vào lòng. Tìm được hơi ấm quen thuộc, mày Lạc Ân Ân giãn ra theo thói quen đưa tay ôm chặt lấy anh.

Phong Duật ánh mặt dịu dàng nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, tay vuốt mái tóc hơi rối của Lạc Ân Ân. Yên ổn nằm bên cạnh cô.

Trong một buổi chiều, các cổ đông rút hết vốn đầu tư ra khỏi Vương Thị, ngân hàng đến đòi nợ, Tập đoàn bị niêm phong. Vương Thị chính thức tuyên bố phá sản, kể từ giờ phút này Vương Thị không còn tồn tại trên đời.

Vương Dĩ Minh bị cảnh sát bắt giữ vì nghi ngờ ông buôn bán hàng trái phép. Vương Minh Hạo tinh thần xuống dốc nghiêm trọng vì sự việc này mà danh tiếng của hắn giảm xuống đáng kể. Hắn nghiến răng, Phong Duật đáng hận, Lạc Ân Ân, em là kẻ vô tâm, tôi yêu thương em như vậy bây giờ em lại quay lưng cắn tôi một nhát hủy hoại tất cả. Hắn hận tất cả, cô và anh đều là những kẻ đáng chết...

Vương Minh Hạo cũng nghĩ được có vậy, ngàn nghĩ vạn nghĩ hắn không hề nghĩ đến Lạc Ân Ân đã bảo Phong Duật hủy đi hết chứng cứ phạm tội của Vương Dĩ Minh, bán rẻ căn biệt thự phía Tây cho ông ta, để ông có thể an hưởng tuổi già trong quãng đời còn lại. Nhưng Vương Minh Hạo làm sao biết được và hắn vĩnh viễn không biết chuyện này.

***

Biệt thự Lạc Viên

Thư phòng

Lạc Đình siết chặt sắp tài liệu trên tay, mọi thứ quá rõ ràng. Cô nhỏ của hắn...

"Cốc...cốc..."

- Tổng tài, tôi mang tài liệu đến cho ngài.

Vân Nguyệt bên ngoài gõ cửa nói vọng vào cắt đi dòng suy nghĩ Lạc Đình.

- Vào đi.

Hắn hơi nhíu mày nói. Vân Nguyệt ôm tài liệu đi vào bỏ lên bàn cho hắn.

Lạc Đình nhìn Vân Nguyệt không vui nói

- Không phải tôi nói em vào thư phòng tôi không cần gõ cửa?

- Nhưng...

- Lại đây.

Hắn nói, Vân Nguyệt không thể không nghe theo nhích từng bước lại chỗ hắn. Khi còn cách một bước, hắn đưa tay kéo cô ngồi vào lòng. Vân Nguyệt giật mình hét lên một tiếng

- Aaaa...

Cô định đẩy ra, nhưng thấy hắn đưa tay ôm chặt lấy cô. Hôm nay Lạc Đình hơi khác thường...

- Tổng tài.

- Nguyệt, gọi tên anh.

Hắn thì thầm vào tai cô, cô hơi kinh ngạc mắt mở lớn nhìn Lạc Đình

- Tổng tài, ngài...

- Gọi tên anh.

Anh cắt ngang lời nói của Vân Nguyệt, ánh mắt ôn nhu cùng mong chờ nhìn cô.

Vân Nguyệt định từ chối, thế nhưng lời muốn nói như mắc nghẹn trong cổ họng, cuối cùng thỏa hiệp gọi tên anh

- Đình.

- Anh đây.

- Có chuyện gì xảy ra sao...ưm ~

Chưa nói xong, môi cô đã bị hắn chiếm đóng. Vân Nguyệt mở to mắt nhìn vào khuôn mặt phóng đại trước mặt mình.

Lạc Đình đưa tay vuốt ve mặt cô, nhẹ nhàng nói

- Nguyệt, nhắm mắt lại đi em.

Nói xong, lưỡi hắn thâm nhập vào khoang miệng cô.

- Ưm...

Vân Nguyệt rên lên một tiếng hai mắt khép hờ, tay được Lạc Đình cầm đặt lên vai hắn.

Một lúc sau, Lạc Đình mới buông cô ra, môi nhếch lên tà tứ hỏi

- Thích không?

Vân Nguyệt từ chối trả lời, từ ngày cô bệnh đến nay Lạc Đình liền đổi tính cứ thích ôm ấp, rồi lại hôn cô. Đặc biệt không cho cô về nhà. Anh đây là muốn bao nuôi cô?

Cô biết anh chỉ cảm thấy mới mẻ, chơi chán rồi quẳng sang một bên thôi. Mỗi lần nghĩ vậy tim Vân Nguyệt như bị xé nát, cô yêu hắn đã là điều sai trái. Lạc Đình có thân phận gì, cô có thân phận gì chứ? Tình yêu của cô có thể bộc lộ sao, dĩ nhiên là không...

Lạc Đình thấy cô không để ý đến mình liền cắn nhẹ vào môi cô, đủ để cô la lên

- Đau, anh cầm tinh con chó sao?

- Hửm, Nguyệt...gan của em ngày càng lớn, dám nói ông chủ mình là cẩu?

Lời nói của hắn như có gì đó đánh thức tâm trí của cô, cô vội đẩy hắn ra đứng bật dậy

- Xin...xin lỗi, tôi...tôi có việc, đi trước đây.

Song liền chạy một mạch không quay đầu lại, Lạc Đình ngã người ra đằng sau môi lẩm bẩm

- Khi nào em mới nói thật lòng mình đây?

Vân Nguyệt yêu hắn, hắn biết chỉ là không nói ra mà thôi. Nhưng với tình hình này, không nói là không được. Nếu không hắn sẽ mất vợ a.

Nghĩ vậy, Lạc Đình nhếch môi cười

- Bảo bối, em chuẩn bị làm phu nhân tổng tài đi.
Bình Luận (0)
Comment