Trong Lục Hợp điện của Nam Hoa, Lạc Âm Phàm cho các đệ tử lui ra bên ngoài rồi chậm rãi nói quyết định của mình cho Ngu Độ, Mẫn Vân Trung và Hành Huyền nghe, cả ba người đều vô cùng khiếp sợ, dường như không tin vào tai mình nổi.
“Âm Phàm, đệ đây là…”
“Con bé có ngày hôm nay, tất cả đều do đệ dựng lên, là đệ đã suy nghĩ nông cạn, không còn mặt mũi nào để nhận chức Thủ tọa Tiên môn này nữa.”
Thấy hắn tự trách như thế, Mẫn Vân Trung bèn an ủi: “Con bé trời sinh sát khí, nhất định sẽ nhập Ma, đó đã là số mệnh của nó rồi, chúng ta cũng không thể chống lại ý trời được, việc này không liên quan gì con cả, con không cần phải tự trách mình như thế.”
Hành Huyền cũng gật đầu: “Lời sư thúc nói hoàn toàn là sự thật, việc con bé nhập Ma đã là ý trời rồi, trên dưới Tiên môn không ai trách đệ đâu, sao đệ phải làm vậy.”
Lạc Âm Phàm không trả lời, chỉ âm thầm cười khổ trong lòng.
Cái gì mà là ý trời chứ, tất cả đều là lỗi của hắn, hắn thân là sư phụ của con bé, nếu hắn có thể vứt bỏ những kiêng kị của mình về sát khí trời sinh của con bé, đứng ra bảo vệ cho con bé, nhất định con bé sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay, đó chính là cái sai thứ nhất. Cái sai thứ hai là, hắn biết rõ rằng con bé có chấp niệm, nhưng hắn lại cứ tự tin là mình nhìn thấu tất cả, không thèm để ý đến tác dụng của Dục độc trên người mình, để rồi cứ thế biến thành mối quan hệ không thầy trò cũng chẳng đồ đệ, việc như thế hỏi làm sao hắn có thể nói ra miệng nổi đây? Nhưng bất luận như thế nào, hắn cũng không thể để mặc con bé cứ thế ở lại Ma cung được.
Một đứa trẻ như vậy, vốn không nên thành ma. Thế mà chỉ vì là con gái Nghịch Luân, Thiên Chi Tà lại nhất định phải ép con bé nhập ma, vì chỉ có con bé mới có thể giải được phong ấn nơi Thiên Ma lệnh, chỉ con bé mới có thể triệu hồi được vạn ma nơi Hư Thiên. Vậy mà đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì khác, có lẽ là con bé chưa thành thiên ma, nguyên nhân chắc hẳn là do sát khí chưa đủ mạnh. Còn kẻ tên Cửu U kia thì tâm cơ thâm sâu, không trừ khả năng là đang lợi dụng con bé. Đã có một Mộng Cơ được sủng ái như thế rồi, vậy mà còn cấp cho con bé ngôi vị hoàng hậu, rõ ràng là để lung lạc lý trí của con bé, một khi y đã đạt được mục đích, kết cục của con bé không thể nói được sẽ tốt hay xấu.
Cửu U Hoàng hậu, nghĩ đến bốn chữ này, tay Lạc Âm Phàm không tự chủ được nắm chặt lại trong tay áo, kiềm chế sự tức giận cứ chực chờ bùng lên.
Nghiệp chướng này thật không biết phải trái gì, con bé chỉ nghĩ Cửu U đối xử tốt với mình là đã bằng lòng theo y rồi, làm sao mà biết được nội tình hung hiểm thế nào! Con bé dám rời bỏ kẻ làm sư phụ như hắn đây, mà tin tưởng vào cái tên Cửu U kia vậy sao!
Hắn quyết không thể để con bé ở lại Ma cung được! Ngay cả khi hắn vẫn không thể nhận tình cảm của con bé đối với mình, nhưng vẫn có thể ngăn cản con bé, giúp cho con bé quay đầu, điểm này hắn tin tưởng hắn sẽ làm được, bởi vì con bé không hề khác gì so với hồi trước. Nhưng mà mặc dù hắn không để ý đến ánh mắt của người đời, nhưng tình cảm sai trái đó vẫn là sai trái, nếu truyền ra ngoài làm tổn hại đến danh dự của Nam Hoa còn chưa nói, chỉ cần khiến cho sư huynh, sư thúc bọn họ biết lý do hắn ra đi lại càng rắc rối thêm.
“Ý đệ đã quyết.” Hắn xoay người đi: “Tử Trúc Phong từ nay về sau sẽ rất nhàn rỗi, đệ cũng không có việc gì mà phải ở lại đây nữa cả.”
Nghe hàm ý trong lời này của Lạc Âm Phàm, thì đúng là hắn không muốn ở lại Nam Hoa nữa, ba người Ngu Độ nhìn nhau.
Ngu Độ có vẻ trầm ngâm: “Sư đệ đã quyết ra đi, ta cũng không thể ngăn đệ được, nhưng mà trước khi sư phụ lâm chung đã truyền lại chức Thủ tọa Tiên môn này cho đệ, đem Tiên môn phó thác vào tay đệ, đệ đi như thế, ai có thể thay đệ đây?”
Chỉ ngắn ngủi có mười năm thôi, hắn phong ấn được Phượng Thần, chém đầu Tam Thi vương, tu bổ Lò Chân Quân, mới đây còn lấp kín thành công con đường hầm dưới đáy biển nối đến Thiên trì ở Thiên Sơn, đưa mắt nhìn khắp Tiên giới, bất luận là thành tích hay thuật pháp, uy tín, ai có thể thay thế được vị trí của hắn?
Lạc Âm Phàm nói: “Đệ đã có sắp xếp cả rồi, vị trí Thủ tọa Tiên môn xin sư huynh tạm giữ giúp đệ.”
Mẫn Vân Trung tức giận vỗ rầm lên mặt bàn rồi đứng dậy quát: “Ngươi có biết đang nói gì không! Chỉ là một nghiệp chướng, mà lại đáng cho ngươi có thể bỏ đi chí tiến thủ như vậy sao! Thủ tọa Tiên môn, nói không làm là không làm sao, di huấn của sư phụ phó thác cho ngươi, ngươi đã quên hết rồi sao?”
Ngu Độ nháy mắt ngăn Mẫn Vân Trung lại, vị sư đệ này của y đã quyết định thế nào thì sẽ làm y như vậy, cho dù lấy di huấn của sư phụ ra nói cũng vô dụng thôi.
Nghĩ nghĩ một hồi lâu, y thử dò hỏi: “Không phải là sư đệ có dự tính gì khác chứ?”
“Đệ bế quan.”
“Đệ bế quan ở đâu?”
Lạc Âm Phàm giống như không muốn trả lời câu hỏi này.
Ngu Độ nói: “Lúc này mà sư đệ lại quyết định rút lui như thế, sợ không phải là thời điểm thích hợp. Ma cung đang ngày càng lớn mạnh, Tiên môn thì đang trong thời buổi rối ren. Con bé đã nhập Ma rồi, nếu đến một ngày nó tu thành Thiên Ma, chắc chắn đọa kiếp sẽ xảy ra lần nữa, đệ đi như thế, chúng ta làm sao mà ứng phó được? Trên dưới Tiên giới chỉ có đệ là có pháp lực cao nhất, huống chi đệ đã từng là sư phụ của con bé, đệ ở lại đây là có thể lưu lại cho chúng ta vài phần hy vọng thắng, sao lại có thể để mọi việc như này mà đi như vậy được?” Vị sư đệ này của y trước giờ đều điềm đạm, thờ ơ với mọi chuyện, thứ có khả năng giữ chân hắn lại, chỉ có thể là trách nhiệm mà thôi.
Lạc Âm Phàm quả nhiên im lặng không nói gì, sau một hồi lâu mới mở miệng: “Sẽ không có ngày con bé thành Thiên Ma đâu.”
Ba người nhìn nhau, càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc.
Lạc Âm Phàm không nói thêm nữa, bước ra phía cửa, rời đi.
Mẫn Vân Trung lắc đầu, ngồi xuống, tức giận đập bàn: “Đây là đạo lý gì chứ, hay thật, nói đi thì đi, ngay cả lý do cũng không thèm nói, lần này nó lại dám làm cái việc càn quấy này! Quả thực là….”
“Sư thúc!” Ngu Độ nâng tay lên ý bảo y ngừng lại, ánh mắt đảo qua cửa điện: “Diệu Nguyên?”
Tư Mã Diệu Nguyên đi vào cửa, thi lễ với ba người, rồi giải thích: “Mới vừa rồi Diệu Nguyên đi ngang qua ngoài điện, vô tình nghe được …..” Rồi dừng lại.
Thấy trong lời Diệu Nguyên có ý gì đó, trong lòng Ngu Độ nảy lên, nhỏ nhẹ hỏi: “Chuyện vừa rồi của Tôn giả, con biết nội tình sao?”
Thì ra Tư Mã Diệu Nguyên sau khi ở đảo hoang ba năm xong trở lại Nam Hoa, sư phụ của ả lại trở thành Ma cung hộ pháp danh vang khắp nơi, làm cho ả vô cùng khiếp sợ. Nhưng mà Mộ Ngọc ngày thường đối xử với Trọng Tử rất tốt, thầy trò hai người ả vốn tình cảm cũng không sâu nặng gì, y vừa đi thì Tư Mã Diêu Nguyên liền tìm người khác để bái sư. Thấy Lạc Âm Phàm bây giờ không còn đồ đệ nào, có ý muốn cầu hắn. Ngày ấy vô tình gặp được tại Thanh Hoa cung, bèn đuổi theo hắn để cầu xin, ai ngờ lại vừa vặn thấy được cảnh tượng giữa hắn cùng với Trọng Tử, nhưng chưa kịp nghe thấy gì đã bị Lạc Âm Phàm che kín ý thức lại, trong lòng đầy rẫy hoài nghi, sau đó lại bị Vong Nguyệt bắt đi. Trong lòng nghĩ rằng phen này khó có thể thoát được sự trả thù của Trọng Tử, nhưng không ngờ khi tỉnh lại thì lại nhìn thấy Lạc Âm Phàm. Bây giờ Lạc Âm Phàm lại từ bỏ đi chức Thủ tọa Tiên môn, xâu chuỗi những sự việc này lại, thấy có vẻ kỳ quái, bèn đem hết tất cả mọi chuyện ả biết kể cho mọi người nghe, tỉ mỉ từng việc một.
Ngu Độ nhíu mày lại, còn sắc mặt Mẫn Vân Trung khó coi đến cực điểm.
Tư Mã Diệu Nguyên lặng lẽ quan sát vẻ mặt của cả ba người, sau đó mới nói: “Lúc ấy Tôn giả đã che kín ý thức của con, nhưng mà Diêụ Nguyên tự phỏng đoán rằng, lần này Tôn giả đi như thế, hình như là…..có liên quan đến việc đó? Người luôn luôn che chở cho Trọng Tử, có khi nào….”
Ngu Độ mỉm cười gật đầu: “Thầy trò tình thâm, cũng khó trách Tôn giả lại như thế, nếu ngay cả con cũng không biết bọn họ nói về chuyện gì, thì việc này cũng không cần phải lan truyền ra ngoài, để tránh cho người đời dị nghị, Tôn giả từ trước tới giờ vốn khống thích nhiều lời, làm đệ tử phải biết giữ gìn danh tiếng cho người mới là đệ tử tốt.”
Tư Mã Diệu Nguyên hoảng sợ, vội nói: “Chưởng giáo đã giáo huấn như vậy, Diệu Nguyên cũng không dám nhiều lời.”
Ngu Độ trấn an ả vài câu, sau đó cho ả lui xuống, thấy vẻ mặt của ba người ai cũng kỳ lạ, Tư Mã Diệu Nguyên cảm thấy rất kinh ngạc, âm thầm lui ra.
Chờ ả đi xa rồi Mẫn Vân Trung mới hừ một tiếng, nói: “Cái gì mà không làm Thủ tọa Tiên môn nữa chứ, ta nghĩ là chắc nó muốn áp chế chúng ta, bảo vệ cho nghiệp chướng kia!”
Hành Huyền nói: “Đã là thầy trò bao năm rồi, đệ ấy không mềm lòng mới là lạ.”
Ngu Độ nâng tay thiết lập kết giới, sau đó mới lắc đầu nói: “Sư đệ từ trước đến giờ làm việc gì cũng không cần phải để ý tới người khác nghĩ gì, ta thấy việc này không đơn giản chỉ là mềm lòng đâu, ta chỉ sợ rằng đệ ấy muốn dẫn con bé đi.”
Mẫn Vân Trung nói ngay: “Không có khả năng xảy ra chuyện đó được! Nó biết rõ là nghiệp chướng kia……Không biết tôn ti trật tự, làm tổn hại đến luân thường đạo lý, tình cảm thầy trò cũng không thể nào thương con bé đến thế, nó chắc chắn không hồ đồ đến mức ấy!”
Ngu Độ: “Đệ ấy cố gắng muốn mang con bé kia đi khỏi Ma cung, tìm một nơi an tĩnh để luyện Kính Tâm Thuật. Nhưng mà dựa vào tính tình của đệ ấy, ngay cả sống chết cũng xem nhẹ, nay lại vì con bé mà làm nhiều việc lạ lùng như vậy, muốn nói là do đệ ấy áy náy với con bé cũng hơi quá mức.”
Mẫn Vân Trung và Hành Huyền nghe xong lời này đều sửng sốt.
“Đệ ấy đã muốn bảo vệ nghiệp chướng kia như vậy, ai có thể ngăn cản? Cùng lắm chỉ bị gọi là bao che khuyết điểm thôi.” Ngu Độ nói tiếp: “Sư đệ trước giờ làm bất cứ việc gì cũng luôn lấy Tiên giới làm trọng, vậy mà đột nhiên lại vì con bé mà lui về ở ẩn như thế, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, rốt cục là có chuyện gì khiến cho đệ ấy phải áy náy tới mức này?”
Mẫn Vân Trung lúc này mới hoàn hồn: “Lời này của con có hàm ý gì?”
Ngu Độ cân nhắc hồi lâu, kín đáo nói: “Sư đệ gần đây rất ít trở về Tử Trúc Phong, Diệu Nguyên cũng đã xác nhận, hai thầy trò họ đúng là đã gặp nhau, con bé đó vốn đã có tâm loạn luân, không phải là đã xảy ra chuyện gì ….”
Mẫn Vân Trung trầm mặt xuống, quát: “ Nói bậy không! Âm Phàm không phải là người không biết đúng mực như vậy!”
“Sư thúc đừng tức giận, con cũng chỉ đang lo lắng cho đệ ấy thôi.” Ngu Độ cười khổ: “ Sư đệ là người hiểu chuyện, đương nhiên là sẽ không làm ra những chuyện như vậy, nhưng mà gần đây đệ ấy đuổi giết Mộng Cơ như thế, thật là kỳ quái. Sở trường của Mộng Cơ là Mộng Yểm Thuật, thì liên quan gì đến đệ ấy? Tất cả đều phải có lý do của nó, nếu không phải trong chuyện này có nội tình, làm sao đệ ấy lại khó ở miệng nói ra như thế?”
Mẫn Vân Trung cũng không phản bác lại được, nghĩ đến phen này Nam Hoa nhất định sẽ phải hứng chịu gièm pha, khuôn mặt già nua bỗng nhiên xanh mét, sau một lúc lâu mới nói nổi: “Nếu quả thật là như thế, thì chắc là Âm Phàm đã bị người ta gài bẫy!”
“Con cũng có ý nghĩ này, dù sao cũng đã là thầy trò bao năm, con bé kia làm cái gì, đệ ấy cũng không đề phòng, việc này không phải là đệ ấy sai, dù có làm cho ra lẽ cũng không thể biết thêm được gì.” Ngu Độ nghĩ nghĩ một hồi, nói: “Ta chỉ sợ đệ ấy quá xem trọng con bé kia, không thể tự mình nhận biết được trắng đen phải trái. Sư thúc, người nghĩ lại đi, cho dù đệ ấy là sư phụ của con bé, nhưng mà bao lâu nay làm nhiều việc như thế là vì cái gì?”
Mẫn Vân Trung nghiến răng, thở dài nói: “Ta đã sớm nói rằng thể nào nghiệp chướng kia cũng sẽ liên lụy tới nó mà!”
Hành Huyền cũng suy nghĩ một hồi: “Việc quan trọng trước mắt là phải làm cho đệ ấy bỏ những ý niệm trong đầu đó đi, còn về chuyện đó … cùng lắm chỉ là phỏng đoán của sư huynh thôi, chưa hẳn đã là sự thật…”
Ngu Độ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Là thật hay là giả, ta đã có biện pháp để xác minh rồi.”
…………….
Ở Ma cung này, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Trọng Tử nằm trong lòng Thiên Chi Tà nghỉ ngơi, khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi, mang máng nghe được tiếng nhạc vang lên ở đằng xa xa, xác nhận đúng là Ma chúng ở bên đó uống rượu tìm vui. Thấy Trọng Tử tỉnh lại, Thiên Chi Tà lập tức buông nàng ra, đứng dậy đi ra ngoài xử lý công việc.
Trong điện trống trải chỉ còn một mình Trọng Tử, nàng ngước nhìn đỉnh điện đến ngẩn người.
Trước giường không biết từ khi nào xuất hiện một bóng đen, lặng im không một tiếng động hiện lên, như là một âm hồn.
Trọng Tử giật mình, ngồi bật dậy: “Thánh quân sao lại ở đây?”
“Tẩm điện Hoàng hậu của ta, chẳng lẽ ta lại không thể tới sao.”
Không kịp thấy rõ hành động của Vong Nguyệt, Trọng Tử chỉ chợt cảm thấy cằm của nàng giống như bị hai ngón tay lạnh lẽo giữ chặt, Trọng Tử không phản ứng lại, cứ để mặc như thế, chỉ nhìn y. Y vẫn như trước, cả người bao kín bởi tấm áo choàng đen bước đến phía trước giường, cũng không hề gây ra lấy một tiếng động, khóe môi y đã muốn cong lên.
Ra tay thật nhanh, người này quả thật là sâu không lường được! Trọng Tử vừa sợ hãi vừa tức giận: “Thánh quân muốn làm gì vậy?”
Vong Nguyệt hiển nhiên xem nhẹ lời nói của nàng: “ Nàng hối hận vì chuyện ngày hôm nay sao? Hay là trách ta đã vắng vẻ Hòang hậu của ta đây nhỉ?”
Trọng Tử cố gắng giữ bình tĩnh: “Đêm đã khuya rồi, Thánh quân nếu đã không có gì phân phó cho ta, xin mời trở về điện của ngài.”
Vong Nguyệt cười nói: “Nàng cho rằng bản thân có đủ năng lực để mời ta đi sao?”
Trọng Tử kinh hãi, không tự chủ được mà lui lại phía sau.
“Nàng có thể không tin, nhưng mà hiện tại ngay chính ta cũng không rõ năng lực của ta mạnh đến mức nào.” Vong Nguyệt nhếch cái cằm tao nhã của mình lên, lộ ra khí chất của một vị quý tộc: “Hoàng hậu của ta à, nàng làm cho ta thất vọng quá đấy.”
Vừa dứt lời, bóng đen trước giường liền biến mất, rồi như một Qủy Hồn xuất hiện sau lưng nàng.
“Ta đã cho nàng địa vị và quyền lực như nàng muốn, nàng lấy gì để báo đáp ta đây?”
Y không hề động đậy dù chỉ một ngón tay, thế nhưng Trọng Tử có thể cảm thấy được, hơi thở lạnh lẽo của y đang phả vào mặt nàng, khoảng cách giữa nàng và y là cực kỳ nguy hiểm. Nàng lập tức di chuyển sang một góc khác, cách y thật xa, rồi lạnh lùng nói: “Lúc trước là do ngươi cố ý làm cho ta phải đi sai đường, đến Nam Hoa chậm trễ, vì vậy mới gặp sư phụ. Ngươi sắp đặt chuẩn lắm, biết rằng sư phụ nhất định sẽ bỏ mặc ta, biết bọn họ sẽ bức ta, sau đó ngươi như một vị cứu tinh dẫn dắt ta nhập Ma, làm cho ta hận bọn họ, để lợi dụng ta giải trừ phong ấn của Thiên Ma, ngươi sắp đặt bẫy khắp nơi cho ta rơi vào, ta còn phải cảm kích ngươi sao!”
Bị nàng vạch trần như thế, Vong Nguyệt cũng không tức giận, ngược lại vuốt cằm nói: “Nhưng mà bây giờ chỉ có ta mới có thể che chở cho nàng mà thôi.”
‘Tương lai ngươi cũng sẽ loại bỏ ta thôi’, Trọng Tử cũng không nói gì nữa.
Vong Nguyệt vừa cười vừa nói: “Nàng sợ ta tương lai sẽ lấy mạng của nàng sao?”
‘Kẻ này như đi guốc trong bụng nàng vậy’, Trọng Tử có chút bất ngờ: “Chứ chẳng lẽ lúc đó ngươi còn lưu ta lại sao?”
“Ta thề trước Ma thần sẽ không làm hại nàng.”
“Mỗi lần ngươi thề đều rất dễ.”
“Bởi vì nàng là hoàng hậu của ta, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ trao bản thân nàng cho ta.” Không một tiếng động, Vong Nguyệt đã đến bên cạnh nàng, lại đưa tay ra vuốt ve mặt nàng, thật chậm: “Không ai dám lừa gạt Ma thần đâu, nàng có thể an tâm.”
Tay y lạnh như băng vậy, nhưng chiếc nhẫn trong suốt kia như muốn hút lấy ánh mắt của nàng, Trọng Tử theo bản năng lùi về phía sau để tránh, may mắn sao y rất nhanh liền thả tay ra, lui về chỗ cũ.
“Âm Thủy Tiên đến cầu xin Trường Sinh thảo?”
“Nàng ta vì một người phàm mà cầu xin, ta không thể đáp ứng, Thánh quân đến đây là muốn hỏi tội ta sao?”
“Nàng sẽ cho thôi.”
“Đương nhiên là ta sẽ cho nàng ta, thế nhưng ta làm như vậy chỉ muốn nhắc nhở nàng ta, không đáng vì một thế thân mà liên tiếp phá hư chuyện lớn.”
“Làm sao nàng biết đó chỉ là thế thân?”
Trọng Tử nghe vậy hoảng sợ, thất thanh: “Ý của ngươi là….hồn phách của Tuyết Lăng tan biến hết, chẳng lẽ còn chuyển thế được sao?”
Vong Nguyệt nói: “Nàng cho rằng Âm Thủy Tiên vì sao lại nhập Ma, vì sao lại trung thành hết mực với ta như thế?”
Trọng Tử không thể tin nổi: “Ngươi có năng lực đó sao?”
“Ta không có năng lực lớn đến vậy, nhưng ta biết cách.” Vong Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Tuyết Lăng là đệ tử đầu tiên khiến phái Thiên Sơn hãnh diện với Tiên giới, năm đó việc tu hành của y không tệ, xem như là được một nửa Kim Tiêm, tuy nói rằng hồn phách của y đã bị tan rã, nhưng mà vẫn còn một mảnh tàn hồn bị thân thể giữ lại, vậy nên Âm Thủy Tiên mới trộm cái xác đó đi.”
“Thân thể Tuyết Lăng biến mất như thế, người trong phái Thiên Sơn chẳng lẽ không phát hiện ra sao?” Trọng Tử ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.
“Việc Âm Thủy Tiên đem lòng yêu thương sư phụ của mình, không ai không biết. Lam chưởng lão chỉ cảm thấy mất mặt, lại gặp chuyện cơ thể của Tuyết Lăng bị đánh cắp, sợ Âm Thủy Tiên sẽ làm ra việc gì đó tổn hại danh tiếng Thiên Sơn hơn nữa, nên tất nhiên không dám để lộ ra thôi.”
Trọng Tử không nói gì nữa.
Tuy rằng Tuyết Lăng sống lại, nhưng không thể nhớ lại kiếp trước, Âm Thủy Tiên sao lại lựa thừa cơ làm ra những chuyện như thế này chứ? Y là người cao cao tại thượng trong Tiên môn, người khác nghĩ đến chuyện này ắt hẳn chịu không nổi.
“Thân thể Tuyết Lăng lúc đầu khi đưa về vốn không sao, đáng tiếc khi chữa trị hồn phách bị hao tổn, nên mới đầu thai thành người phàm, Âm Thủy Tiên lấy tu vi của bản thân mà luyện thành linh châu, kéo dài tuổi thọ cho y, nguyên khí của nàng ta đã hao tổn rất nhiều, nên mới tìm đến nàng cầu xin Trường Sinh thảo.”
Vẫn là người đó, đáng tiếc đã quên hết tất cả về nàng ta, nàng ta lại hao tâm tốn sức ngăn cản y chyển thế, chỉ vì không muốn y lại quên mất nàng ta lần nữa.
Trọng Tử im lặng.
Vong Nguyệt nói: “Ta biết Hoàng hậu nói là sẽ làm, đợi nàng ta lập công rồi ban cho nàng ta cũng tốt. Tháng sau tại Đông Hải có mở cửa cho Bách Nhãn Ma ra ngoài, làm phiền nàng tự mình đi một chuyến, nếu nàng muốn, đương nhiên có thể dẫn theo nàng ta.”
………......
Được ngâm trong nước biển Giao Trì (*), tẩy sạch bởi nước của trời, thêm Kim Tiên phong ấn hết sức bảo vệ, hấp thụ lấy linh khí của đất, của trời, của mặt trời, mặt trăng, cây trượng nhỏ bé rốt cục cũng đã hồi sinh, thân trượng sáng bóng, nhìn không có gì khác biệt, dường như không khác xưa nhiều lắm. Khi nắm trong tay, có thể cảm thấy hình như có một luồng sức sống trong đó, như là một đứa bé mới chào đời.
(*) Giao Trì: Nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại.Tóc dài bay tán loạn theo gió, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi, Lạc Âm Phàm đứng bên bờ Tứ Hải, nhìn Tinh Xán trong tay, ánh mắt bỗng chốc trở nên dịu dàng.
Có vui mừng, nhưng cũng có chút chua xót.
Tinh Xán đã bị hủy, hắn dốc hết sức lực tu bổ lại, cuối cùng cũng đã thành công. Thế nhưng, thầy trò hai người bọn hắn, bất luận như thế nào cũng làm sao có thể trở lại như lúc xưa.
Nhưng mà ít nhất hắn còn có thể cứu được con bé, hy vọng con bé….sẽ thích đi?
Tinh Xán biến mất trong tay áo, Lạc Âm Phàm nhìn xuống mặt dòng Tứ Hải vốn luôn tĩnh lặng bỗng hiện ra một thân ảnh, một đệ tử ngự kiếm đứng ở trước Tử Trúc Phong, cung kính thi lễ.
Lạc Âm Phàm cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hắn đã đợi mấy ngày nay, cuối cùng cũng đã tới. Sư huynh là người cẩn thận, cho nên hắn mới an tâm giao chức vị Thủ tọa Tiên môn này cho y, lần này hắn đột nhiên quyết định ra đi, sư huynh nếu không có chút nghi ngờ nào, ngược lại mới là không bình thường.
Lạc Âm Phàm cho đệ tử kia lui ra, rồi đi vào trong điện, cất Tinh Xán vào một chiếc hộp nhỏ, rồi bay lên đỉnh Nam Hoa.Trời đã vào đêm, một mình Ngu Độ ngồi ở bên bàn, trong phòng được thắp sáng bằng những viên minh châu, trên bàn có bày một bầu rượu, hai cái chén, cùng mấy đĩa quả tiên.
Giao tình đã mấy trăm năm, Ngu Độ và Lạc Âm Phàm cũng không giống như các sư huynh đệ khác, thấy hắn đến, Ngu Độ cũng không đứng dậy, chỉ mỉm cười, nâng tay ý bảo hắn ngồi xuống.
Lạc Âm Phàm nhìn bầu rượu, nhíu mày: “Sư huynh còn chưa hiểu rõ đệ sao?”
“Chuyện đệ quyết định làm, sư huynh không đồng ý, nhưng cũng biết rằng không thể miễn cưỡng đệ.” Ngu Độ cười, nói luôn: “Việc tu Kính Tâm Thuật chưa thành, thì đệ cũng chưa thể an tâm ở lại Tiên giới, huynh biết. Ngày mai huynh sẽ đi Côn Luân một chuyến, chắc là tháng sau mới có thể trở về, chỉ sợ không thể nói lời chia tay với đệ, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, huynh mời đệ làm tiệc chia tay trước vậy.”
“Đã để sư huynh phải lo lắng rồi.”
“Chuyện liên quan đến Tiên giới, đệ cần phải suy nghĩ kỹ càng trước khi làm.”
“Đệ hiểu.” Lạc Âm Phàm gật nhẹ, dùng ý niệm di chuyển hai cái chén ra trước mặt, chén dời tới nơi, thì bầu rượu cũng tự nâng lên rót đầy hai chén.
“Tất cả mọi việc đệ sẽ nói rõ ràng với mọi người.” Lạc Âm Phàm đưa tay nâng chén rượu đưa đến trước mặt Ngu Độ, thản nhiên nói: “Đệ và huynh đã là huynh đệ bao năm rồi, không cần phải khách khí như vậy, có tấm lòng là được rồi, uống nhiều cũng không hay, một ly là đủ rồi.”
Ngu Độ mỉm cười, cũng không trách móc gì, không một chút do dự nâng chén uống cạn: “Chúng ta cùng là sư huynh đệ chung một phái. Ngày xưa có mười mấy sư đệ, bây giờ chỉ còn có đệ và Hành Huyền. Đệ vẫn luôn là người mà huynh yên tâm nhất, cho nên người làm sư huynh như ta cũng không lo lắng gì nhiều được cho đệ, chuyện của con bé…. Là do chúng ta đã quá phận, đệ có thể mang con bé đi, nhưng mà tương lai khi đã thanh lọc sát khí của nó xong rồi, thì hãy nhớ trở về.”
Lạc Âm Phàm nhìn chén rượu, không nói gì.
Sư huynh đệ trong lúc đối ẩm thân thiết như thế, mà hắn lại có ý nghi ngờ, thì thật là có lòng tiểu nhân, nhưng mà việc này nhất định không thể xảy ra một chút sai sót nào, hắn nhất định phải mang con bé đi cho bằng được.
Hắn đưa tay rót một chén rượu khác: “Sư huynh có thể nghĩ được như thế, đệ rất cảm kích.”
Ngu Độ gật đầu.
Lạc Âm Phàm cũng không nói thêm gì, uống rượu, rồi bước ra khỏi cửa, rời khỏi.
…………..
Theo như lời Vong Nguyệt nói, Bách Nhãn Ma sẽ được thả ra, đưa vào Ma khí của đất trời mà nhập thế, rất hữu ích cho việc tu hành của Ma tộc. Đây là chuyện lớn mấy trăm năm mới có một lần của Ma tộc, về chi tiết Trọng Tử cũng không rõ ràng hết, chỉ là y như lời y mà làm, đến ngày liền đem theo ba ngàn ma binh đi tới Đông Hải.
Đông Hải cũng không cách xa Ma cung cho lắm, ngự gió mà đi, chỉ độ nửa ngày là có thể tới nơi. Xem ra lần này Ma cung đã chuẩn bị cho việc này từ rất lâu rồi, trừ Thiên Chi Tà ra, thì Vong Nguyệt còn phái thêm Ma tăng Pháp Hoa Diệt cùng với Âm Thủy Tiên đi trước mở đường.
Những con chim biển kêu lên những âm thanh vô cùng thê lương, trời u ám, không khí đầy hơi ẩm, mang theo vị mặn của nước biển, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Trọng Tử nhìn trời: “Sợ là trời sẽ mưa.”
Thiên Chi Tà nói: “Đây là điềm báo Ma lăng sắp được mở ra, Ma khí nhập thế, có ích cho Ma tộc của chúng ta, để cho Ma thú hấp thụ linh khí đất trời mà hiện thế.”
Trọng Tử kinh ngạc: “Ma thú?”
Thiên Chi Tà bâng quơ: “Thiếu quân không cần phải lo lắng, chỉ cần người đem thánh vật của Ma tộc - mắt Ma thần ra là có thể đánh bại nó, làm cho nó thuần phục dưới chân người.”
Hèn chi mà trước khi đi đến đây, Vong Nguyệt liền giao mắt Ma thần cho nàng, thì ra là muốn dùng nó thuần phục Ma thú, Trọng Tử bây giờ mới vỡ lẽ, liền hỏi tiếp: “Liệu Tiên môn có nhúng tay vào chuyện này không?”
“Đây là chuyện lớn của Ma Tộc, tất nhiên ma tộc sẽ cảm nhận được trước nhất rồi. Nhưng một khi mà Ma lăng mở ra, Tiên môn đương nhiên sẽ phát hiện. Nơi này gần Thanh Hoa cung, Thiếu quân, người nên giải quyết nhanh chóng đi, nếu không đám người trong Tiên môn đuổi tới đây, sự tình sẽ rất phức tạp đấy.” Thiên Chi Tà ngước lên nhìn sắc trời, xoay người hạ lệnh: “ Hầm mộ Bách Nhãn Ma sắp mở, bày trận.”
Ba ngàn Ma binh đóng ở bên ngoài, bày ra trận thế sẵn sáng nghênh đón quân địch, Pháp Hoa Diệt cùng với Âm Thủy Tiên ở ngay vòng đầu tiên, cùng Thiên Chi Tà, Trọng Tử làm thành một thế trận vòng tròn vây kín.
Tầng mây càng ngày càng dày, che phủ nơi nơi, dường như không thể thấy rõ được cảnh vật bốn phía xung quanh. Đột nhiên, cuồng phong trên biển gào thét dữ dội, tiếng sấm rền vang.
Trong lúc đó trên mặt Thiên Hải lóe lên một ánh sáng ma quái màu xanh lam, mặt biển dường mở ra một cái hang, Ma khí tràn ra ồ ạt, phun thẳng lên trời.
Bỗng nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sau đó một con vật ma quái chui từ mặt biển chui lên.
Trọng Tử nhìn chăm chú, con vật kia hình dạng cực kỳ xấu xí, trên người phủ đầy những vảy đen, có hơn mười xúc tua, cái thì thật dài, cái lại ngắn củn, khóe miệng của nó dính đầy nước dãi. Kỳ lạ nhất là, thân dưới của nó đầy những vảy, mà trên mỗi vảy lại là một con mắt bé tí như sợi chỉ!
Xúc tua của nó ở trên biển, quẫy mạnh vào mặt nước gây ra những đợt sóng biển quay cuồng, cả Đông Hải như bị chấn động.
“Bách Nhãn Ma đã hiện thân !” Thiên Chi Tà quát lên: “Thiếu quân, người mau lấy mắt Ma thần ra, nhanh lên!”
Trọng Tử lúc này mới hoàn hồn, thấy Ma binh xung quanh mình đều đã ngã trái ngã phải, giờ nàng mới biết, ma thú này bản lãnh rất lớn, bản thân nàng không bị ảnh hưởng, là do nàng có ma lực mạnh mẽ chống đỡ. Hôm nay nàng mới nhìn thấy ma thú thế này, nếu để nó ra ngoài, chắc chắn sẽ làm hại đến nhân gian, thuần phục nó cũng là chuyện tốt. Vì thế Trọng Tử không chần chờ thêm nữa, từ trong áo lấy ra chiếc nhẫn màu tím trong suốt của Vong Nguyệt, giơ cao lên trời.
Ma lực bị hút hết vào nhẫn, chiếc nhẫn tím ngày càng trở nên trong suốt, bắn ra những tia sáng tím lạnh lẽo.
Bách Nhãn Ma khi nhìn thấy ánh sáng tím đó liền lảo đảo, dần dần im lặng, rốt cục cũng rất không tình nguyện đi đến trước mặt Trọng Tử, đứng bất động trên mặt biển.
Trọng Tử thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra, thu hồi nhẫn lại, đang muốn nói gì đó, chợt thấy xa xa nơi chân trời xuất hiện một vầng sáng lạnh lùng, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt nàng.
Cảm giác quen thuộc mãnh liệt, nhưng lại mang theo một tia xa lạ.
“Thiếu quân, cẩn thận!” Giọng nói của Thiên Chi Tà vang lên.
Chất lỏng tanh hôi bắn vào mặt nàng ngăn cản tầm mắt của Trọng Tử, Trọng Tử vội vàng niệm chú tẩy trừ chất dơ, rồi chăm chú nhìn về phía xa. Đến khi nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt rồi, nàng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh – Bách Nhãn ma kia vốn là Tiên Thiên Ma thú, lớp vảy dày như thế đao kiếm khó có thể chặt đứt, nếu không có mắt Ma Thần trong tay thì khó mà thuần phục được nó. Ai ngờ giờ phút này nó lại bị người ta một kiếm chém thành hai nửa, chết ngay tại chỗ, ruột gan lòi cả ra ngoài, phơi xác trên mặt biển.
Là sư phụ!
Trọng Tử hoàn toàn không để ý đến tiếng quát của Thiên Chi Tà, nhìn người kia đến ngẩn người.
Ánh mắt của người đó rốt cục cũng dừng lại trên người nàng, không hề có chút biểu cảm dư thừa nào.
Toàn thân hắn như bao phủ bởi màu trắng của tuyết, hắn cầm kiếm dựng thẳng trên mặt biển, hai hàng lông mày nhíu lại, như là nhìn thấy một thứ gì đó rất chán ghét: “Tử Ma?”
Giọng nói đạm mạc thản nhiên, vậy mà đủ để phá hủy nốt niềm hy vọng cuối cùng của nàng, cũng như chút khí lực còn lại trong người nàng.
Sư phụ gọi nàng là gì? Trọng Tử không thể tin nổi nhìn hắn.
Tử Ma, danh xưng này với nàng vốn đã không còn mới mẻ gì. Tiên giới, nhân gian, Ma giới, hầu như tất cả mọi người đều gọi nàng như vậy, thế nhưng, nàng lại không thể nghĩ tới một ngày từ này lại từ miệng sư phụ nàng thốt ra.
Sự xa cách này thật là đáng sợ, làm cho nàng không thể tin được, người này chính là sư phụ đã từng đau lòng vì nàng, đã từng bảo vệ nàng. Là người mà vào đêm hôm ấy vừa dịu dàng lại vừa mãnh liệt hôn nàng. Nhưng dù đó chỉ là do người đã bị tẩu hỏa nhập ma, là nàng không biết xấu hổ dùng ma đan của Mộng Cơ đặt bẫy người, nàng cũng biết người chán ghét nàng đến mức nào, nếu không niệm tình thầy trò bao năm, người đã không màng đến sự sống chết của nàng rồi.
Nhưng cho dù chán ghét cũng được, tức giận cũng được, đó là sự trừng phạt mà nàng đáng phải nhận, nhưng mà tại sao người lại dùng phương pháp trừng phạt này với nàng? Người gọi nàng như thế, có phải là đã coi nàng như kẻ thù rồi không?
Trọng Tử vội vàng muốn quay người chạy ra khỏi nơi này, nhưng mà vừa mới quay người, đã cảm thấy một luồng khí lạnh đang ập tới, cho dù là nàng né tránh rất nhanh, đầu vai vẫn bị kiếm khí cắt vào, máu tươi bỗng chốc chảy đầm đìa.
Một kiếm này, quả thật là ‘không chút lưu tình’.
Trọng Tử không cảm thấy đau đớn, chỉ vô cùng kinh ngạc quay mặt nhìn lại, chỉ nhìn thấy một ánh mắt lạnh nhạt, không nhận thấy chút đau lòng, khó xử nào trong ấy nữa cả.
“Hắn đã không biết người là ai nữa rồi.” Thiên Chi Tà mang nàng đi, trầm giọng nói: “Hắn đã quên người rồi.”
Quên ư? Trọng Tử như người mới tỉnh dậy từ trong mộng.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, cả bụng chứa đầy một cảm giác thê lương không cách nào lý giải. Nhịn không được cười thảm, sát khí toàn thân bỗng nhiên tăng vọt, phát ra một nguồn lực mạnh mẽ khiến cho Thiên Chi Tà văng ra xa vài trượng.
Nàng từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần nàng không làm chuyện ác làm hại người khác, thì nàng và sư phụ sẽ không có xung đột nào khác nữa, nàng vẫn có thể đứng từ xa xa mà nhìn người, lặng lẽ trân trọng nâng niu một chút tình cảm thầy trò còn sót lại. Thế nhưng, sự thật phũ phàng trước mắt, đã đập nát chút hy vọng còn sót lại của nàng.
Thì ra tình cảm của nàng làm người khó có thể tiếp nhận đến vậy sao, đã phải dùng đến cách thức thế này mới có thể đối mặt với nhau sao? Hay nhất định đó là vận mệnh? Người cũng sẽ như bọn họ, nhất định phải lựa chọn trách nhiệm mà ruồng bỏ nàng, nhưng lại vẫn áy náy vẫn sợ hãi, cho nên mới quyết định phải quên đi, khi đó áy náy chẳng còn, sợ hãi cũng không, chẳng còn gì phải bận tâm, chẳng còn gì để lo lắng nữa. Và như vậy thì việc ra tay mới dễ dàng làm sao.
Một câu của người, hai kiếp thầy trò khó có thể quên, nay đến cuối cùng, người lại chọn cách quên đi để cắt đứt tất cả, vì sao cho đến bây giờ người vẫn không chịu nghĩ lại? Người giải thoát cho bản thân rồi, còn nàng thì sao, một mình nàng làm sao có thể gánh vác cho hết đây?
Tất cả đều muốn nàng chết, đều là muốn nàng chết, nàng sống trên đời này, chính là một loại sai lầm!
Được, đã vậy, nàng sẽ thành toàn cho người!
Trục Ba như một luồng sáng bạc, mang theo những ánh sáng lạnh lẽo đâm tới, Tiên ấn không một chút khoan dung giáng xuống, Trọng Tử đứng yên như tượng gỗ, trong đáy mắt là một vùng trống rỗng.
Kiếm chưa tới người, thì người đã không còn chút sức sống nào nữa.
“Thiếu quân!”
“Âm Thủy Tiên!”
Tiếng thét rất xa, nhưng lại rất gần, Pháp Hoa Diệt cùng với Thiên Chi Tà bay tới chắn trước mặt nàng, hợp sức ngăn cản đường kiếm kế tiếp.
Một bóng đen rơi xuống nước, giống như một đám lông màu đen đang rơi xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng nước biển, giống như là một vùng biển đỏ.
“Âm Hộ pháp?” Trọng Tử thì thào gọi, sợ run lên, cuối cùng lao xuống biển, ôm lấy thân ảnh ấy: “Âm Hộ pháp! Âm tiền bối!”
Trên tay, trên người, không một nơi nào không có vết thương, một kiếm này, uy lực lại có thể mạnh như thế.
Trọng Tử vội vàng niệm chú cầm máu cho  Thủy Tiên.
Mặt Âm Thủy Tiên trắng bệch, không còn lấy một chút máu, đẩy tay nàng ra: “Ta làm tất cả không phải vì cứu ngươi.”
“Ta biết, người muốn Trường Sinh thảo.” Trọng Tử mạnh mẽ cầm lấy bàn tay của Âm Thủy Tiên, đem ma lực truyền vào trong người nàng ấy, nói năng lộn xộn: “Ta đưa nó cho người là được mà! Thiên Chi Tà đang cầm nó, trở về ta liền đưa nó cho người, người đừng gấp…”
Nàng làm như vậy là vì Trường Sinh thảo sao? Âm Thủy Tiên vẻ mặt lộ ra chút tự giễu, mệt mỏi lắc đầu: “Không cần đâu, nếu chàng đã quên, thì để cho chàng quên đi, ta dùng mọi cách giữ lại chàng bên cạnh cũng đã mấy chục năm rồi, cũng nên cho chàng trở vào vòng luân hồi rồi.”
Nàng không vì Trường Sinh thảo kia, lại càng không phải vì muốn cứu người, chỉ là, nàng đã mệt mỏi lắm rồi, nàng muốn có một sự kết thúc cho bản thân, bởi vì tất cả mọi chuyện đáng ra đã phải kết thúc từ lâu rồi.
Lạc Âm Phàm cũng có chút bất ngờ, Âm Thủy Tiên rốt cục vẫn là cố nhân, bèn mở miệng: “Âm Thủy Tiên, Tuyết Lăng khổ cực bồi dưỡng ngươi bao năm, không thể tin được ngươi lại có tâm ma sa đọa đến mức này. Một ý niệm sai lầm dẫn đến ngày hôm nay, ngươi còn không biết hối hận sao.”
“Sai ư? Ta thích chàng thì có gì là sai, ta chẳng sợ người khác chê cười!” Âm Thủy Tiên cả người lạnh lẽo run lên, cắn răng, ngồi thẳng dậy, dường như muốn dùng hết sức lực của mình để hét lên: “Ta muốn ở bên chàng, các ngươi không cho. Ta xa chàng một chút, thì các ngươi lại chê cười ta. Ta để chàng làm tròn trách nhiệm Tiên tôn của chàng, để chàng làm tròn trách nhiệm bảo vệ Thiên Sơn của chàng, vậy mà khi chàng vì tiên môn mà chết, ta chỉ muốn nhìn mặt chàng lần cuối, một lần cuối cùng, rồi thôi. Thế mà các ngươi cũng không cho là sao!”
Lạc Âm Phàm trầm mặc một lúc rồi nói: “Chấp niệm của ngươi quá nặng, y sẽ không gặp ngươi đâu.”
“Chàng nhất định sẽ gặp ta!” Trên mặt Âm Thủy Tiên như được bao phủ bằng một luồng sáng, sáng rực lên, che đi nét tái nhợt trên khuôn mặt, như một đóa hoa mai vươn mình trong tuyết, xinh đẹp vô cùng: “Ta bị trục xuất khỏi sư môn, chàng đến gặp ta, cứu ta! Ta đều biết hết! Chàng lúc sắp lâm chung, nhất định sẽ muốn gặp ta!”
Lạc Âm Phàm thở dài, không nói gì nữa.
Âm Thủy Tiên khép mắt lại, lẩm bẩm: “Chàng muốn gặp ta với tình cảm thầy trò, ta muốn nhìn chàng một lần sau cuối cũng chỉ với mong muốn ấy. Vậy mà các ngươi … căn bản các ngươi chẳng biết gì hết …”
Khuôn mặt Trọng Tử lúc này đầm đìa nước mắt, nắm chặt lấy tay Âm Thủy Tiên.
Âm Thủy Tiên nhìn Trọng Tử, trong đôi mắt đẹp cuối cùng cũng bị che bởi một tầng nước mắt, hiện ra một tia tình cảm yếu đuối.
Cũng là thứ tình cảm thầy trò giống nhau, cũng là vận mệnh thật trêu ngươi, cho nên có thể đồng cảm với nhau.
Trên mặt, đóa hoa thủy tiên xinh đẹp đang dần phai nhạt đi.
Lời thề của Ma thần rốt cục cũng đã ứng nghiệm rồi, cuối cùng nàng đã có thể lại làm Thủy Tiên ngày xưa của sư phụ rồi.
“Mỗi khi mười lăm trăng rằm, chàng sẽ đứng ở trên đỉnh Tây Đình chờ ta, ngươi… Thay ta đi gặp chàng lần cuối, nói giùm ta rằng… nói rằng ta đã đi xa rồi.” Nàng chậm rãi buông tay ra, cố sức lấy ra một tua kiếm ba màu trong người, đưa lên, thấp giọng thở dài: “Ngươi thấy rồi, ta vì cứu người ấy mà nhập Ma, nhưng mà trong cuộc đời này của ta, ta chưa từng hối hận dù là một chút, nhưng mà…ngươi…vẫn nên quên đi thì tốt hơn.”
Tua kiếm hóa thành bột phấn bay theo gió, tựa như một cô gái vất vả dệt cho mình một giấc mộng đẹp, dệt xong rồi lại giật mình tỉnh giấc, không còn dấu vết gì cả, một chút cũng không lưu lại.
Nàng thà rằng vẫn giống như lúc trước, khi nàng bị trục xuất khỏi sư môn, làm cho người vĩnh viễn không nhìn thấy nàng, lo lắng cho nàng, thời khắc này nàng nhìn thấy người, ở bên người, nhưng mà phải làm sao đây, khi mà người đã chẳng còn nhớ gì tới nàng.
“Bây giờ thì tốt quá rồi, cuối cùng, cuối cùng ta cũng có thể quên chàng, không ai có thể dùng chàng để áp chế ta được nữa…” Âm Thủy Tiên vô lực buông tay, cả người ngả về phía sau, giọng nói yếu ớt: “Quên được thì tốt, không bao giờ phải nhớ nữa, thật tốt quá, không cần phải nhớ nữa…”
Không hối hận, nhưng cũng không muốn tiếp tục nữa rồi.
Vì cứu người, nàng cam tâm tình nguyện nhập ma, chịu bao nhiêu lời khinh bỉ chê trách của người đời, vì để bảo vệ cho người, nàng ép mình phải kiên cường, ở nơi Ma cung đầy rẫy nguy hiểm mà cố gắng sinh tồn, cứ từng bước mà lún sâu vào, tay nhuốm đầy máu tươi, cả người chất chồng tội nghiệt. Nàng đã sớm không còn là Thủy Tiên của người nữa rồi. Không ai biết được, ở trước mặt người nàng đã phải liều mạng che giấu những việc ghê tởm của bản thân đến thế nào, sợ hãi biết nhường nào, tuyệt vọng đến mức nào. Nhưng mà người lại quên hết, phá hủy nốt chút kiên cường còn sót lại của nàng.
Vì thế, nàng lựa chọn kết thúc.
………….
Bao nhiêu ma lực truyền vào trong người Âm Thủy Tiên, như đá chìm dưới đáy biển, cuối cùng cũng không thể thấy được một tia sự sống.
“Âm Thủy Tiên!” Trọng Tử tức giận hét lên :“Ta nói cho ngươi nghe, nếu ngươi dám chết ở nơi này. Khi ta trở về liền tìm giết y! Làm cho y phải hồn phi phách tán, làm cho y phải chôn cùng với ngươi!”
“Đừng, đừng đụng đến chàng!” Âm Thủy Tiên bỗng nhiên mở mắt, nắm chặt lấy tay của Trọng Tử: “Đừng nói cho chàng biết!”
Nàng vẫn để ý tới vậy sao, vẫn yêu sâu đậm đến vậy sao, khổ sở như thế, sao lại cứ phải nhớ để làm chi, nhưng phải làm sao để có thể quên được?
…
……………
Những đám mây đang trôi lững lờ trên cao, con đường phía trước thật mờ mịt, một con thuyền trắng trôi giữa biển mây, chiếc áo trắng như tỏa sáng, một cô bé mười hai tuổi đang ngồi xổm ở mũi thuyền, suy nghĩ đến xuất thần.
Tiên nhân áo trắng cúi người kéo cô bé lên, giọng nói và ánh mắt dịu dàng như nước: “Thủy Tiên à, phía trước đã là Thiên Sơn rồi, con chuẩn bị rời thuyền đi.”
Cô bé không chịu đứng dậy, nghếch mặt lên: “Nếu chiếc thuyền này trôi mãi không dừng thì tốt quá!”
“Vậy Thủy Tiên muốn đi đâu?”
“Con muốn đi về phía chân trời, về phía cuối trời cơ!”
“Chỗ đó rất xa.” Tiên nhân áo trắng mỉm cưới.
“Sư phụ không muốn đi sao?”
“Sư phụ không thể đi được.”
Cô bé thất vọng “Dạ” một tiếng, rồi ngẩng mặt lên, cười nói: “Sư phụ không đi, Thủy Tiên cũng không đi đâu.”
…
……………..
Tuyết giữa đêm Thiên Sơn như tơ như liễu nhẹ nhàng rơi rụng, ở một góc yên lặng dưới một tán hoa mai đang nở rộ, một cô gái ngồi một mình, quỳ gối trên một tảng đá bên đường, yên lặng đến si ngốc khắc chữ lên đá.
Đầu vai nàng dính những bông tuyết trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn so với hoa mai còn xinh đẹp hơn.
“Thủy Tiên!” Ở đằng xa chợt có tiếng người gọi nàng.
Cô gái hỏang hốt đứng dậy, dùng hai ba vốc tuyết che lại tảng đá kia, rồi vội vàng ngự kiếm rời đi.