Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện

Chương 25

Ông Lưu ăn xong cơm tối ở quán cơm nhỏ của Điền Thụy rồi mới trở về nhà, trong tay cầm theo một bình trà sữa. Ông còn chưa kịp uống đã bị vợ mình càu nhàu: “Hôm nào cũng không chịu về nhà ăn cơm, có phải lại tốn tiền ăn ở bên ngoài rồi hay không?”

Ông Lưu cười nói, “Tôi ở bên ngoài ăn cũng đỡ cho bà phải làm cơm còn gì.”

Con trai bà cũng ở bên cạnh khuyên: “Mẹ, đừng trách ba nữa.”

Vợ ông lườm một cái. Hôm nay con trai còn dẫn theo cháu trai nhỏ mới năm tuổi về chơi, để cho chồng một chút mặt mũi vậy.

Nhưng khi bà nhìn chồng mình vẫn thấy tức giận, ông là công nhân cấp cao, tay nghề như vậy dù đi đâu cũng rất được coi trọng, ngay cả giám đốc nhà máy cũng nể mặt mấy phần. Trước kia khi có công chuyện chiêu đãi lãnh đạo đều gọi ông ra ngoài ăn, bây giờ ngay cả lãnh đạo gọi đi cũng không chịu, cả ngày chỉ biết cắm đầu vào quán nhỏ ven đường kia. Vốn cả ngày chỉ ăn một bữa trưa, bây giờ đến cả cơm tối cũng không chịu về nhà ăn.

Lại còn xui bà mua ít thức ăn từ bên ngoài, hai người bọn họ cũng không cần tốn công nấu cơm nữa. Bà là người tiết kiệm, ở bên ngoài ăn một bữa cũng tốn mấy đồng, nếu như ở nhà tự nấu cũng ăn được hai, ba bữa, bà không nỡ, cũng không cho chồng mình ra ngoài ăn tiếp. Nhưng đáng tiếc lão già nhà mình quá cứng đầu, nhất định không nghe lời khuyên của bà.

Hôm nay hiếm lắm con trai cháu trai mới về nhà chơi, bà dự định đợi chút nữa bảo con trai khuyên chồng mình mấy câu. Ông Lưu còn không phát hiện ra suy nghĩ của vợ mình, vẫn khen ngợi, “Hôm nay có món gà cung bảo thật sự rất tuyệt.” Làm ông nhớ đến mùi vị món ăn ở nhà ăn quốc doanh.

Đã ăn ngon lại còn rẻ, hơn nữa còn được tùy ý chọn món, muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy. Ngay cả ở nhà cũng không được đa dạng như vậy.

Ông Lưu nói tiếp, “Còn có trà sữa, chúng ta nếm thử xem.”

Vợ ông nhìn thấy còn lẩm bẩm nói ông lãng phí tiền.

Ông Lưu đổ trà sữa ra được hơn nửa bát. Ông uống thử một ngụm trước, vị ngọt ngào còn mang theo một mùi hương trà thơm nồng.

Thời đại này cũng không đến mức thiếu ăn thiếu mặc, nếu như là mấy năm trước thì đường chính là đồ bổ tốt nhất, sữa thì càng khỏi mơ tới. Hóa ra trà nấu cùng sữa sẽ có mùi vị như vậy, thơm thơm ngọt ngọt, uống một ngụm còn muốn uống thêm ngụm thứ hai.

Ông Lưu nói: “Lại nói quán này rất đắt khách, nếu như không phải tôi nhanh tay chỉ sợ không mua được đâu. Bà nếm thử xem.” Ông đưa cho vợ mình nếm thử.

Vợ ông nghe nói thì tức giận: “Thừa tiền không có chỗ tiêu hả?” Sau đó cũng uống một ngụm, trà sữa thơm ngọt trôi xuống cổ họng, bà không kìm được mà uống ngụm thứ hai. Bà lấy làm kỳ lạ, dù là sữa hay trà bà đều không thích uống, nhưng mà trà sữa này lại rất hợp khẩu vị của bà.

Người đã có tuổi thỉnh thoảng gặp thứ tốt đều không nỡ uống một mình, bà vội vã gọi con trai, con dâu cùng cháu trai đến uống cùng.

Trà sữa ngọt khiến tất cả mọi người đều yêu thích, nhưng một cái bình khoảng 250ml cũng không nhiều, mỗi người một hai ngụm là hết. Lúc cháu trai bị gọi tới còn lại nửa bát, ban đầu còn phải bón, nhưng sau khi uống một ngụm nhóc liền tự nâng bát bắt đầu uống. Uống xong nhóc con còn chưa đã thèm, còn thè lưỡi ra liếm liếm đáy bát.

Hành động này khiến cho những người khác đều phụt cười, nhà bọn họ có điều kiện, làm một bảo bối trong nhà, thứ tốt nào cũng đều có phần của nhóc. Sao nhìn bộ dạng lại thèm thuồng đến như vậy chứ?

Con dâu thấy vậy liền hỏi: “Ba mua trà sữa này ở quán bán cơm hộp kia sao?” Đừng nói con trai thích uống, đến cả cô cũng thích. Ngày mai cô định đi mua một bình về rồi hai mẹ con cùng uống với nhau.

Ông Lưu nói, “Đúng vậy, một đồng một bình, đặt cọc hai hào, trả lại bình là lấy lại được tiền đặt cọc.” Nhìn mọi người thích trà sữa như vậy khiến cho ông cảm thấy con mắt nhìn hàng của mình ngày càng tốt.

Vợ ông nghe được cũng không kêu đắt, chỉ nói, “Bình này cũng thật là nhỏ, nếu như có bình to thì tốt rồi.” Người một nhà đều có thể uống thoải mái.

Ông Lưu nói: “Nếu như bà thích uống thì mai tôi lại mua về cho.”

Trước mặt con trai con dâu, bà có chút ngượng ngùng, liếc xéo ông một cái, không tiếp tục nói nữa.

Trà sữa khiến Điền Thụy nhớ mãi không quên đã mang lại chấn động không nhỏ tại niên đại 80. Cậu mới bán được một lần mà đã kiếm được không ít khách quen, đều chuẩn bị tiền mua thêm trà sữa!

Đồ chơi này dù nóng hay lạnh đều uống ngon, không giống như sữa bò tươi còn phải hâm nóng.



Buổi sáng tỉnh dậy Điền Thụy liền cảm thấy nửa người mình đang dán vào lồng ngực của Hà Vũ, người hắn rất nóng, khi ôm cảm giác như đang ôm lò sưởi vậy. Trước kia một lần tỉnh dậy nhìn thấy tình cảnh này khiến cho cậu cảm thấy lúng túng, nhưng sau nhiều lần như vậy, bây giờ cậu đã có chút quen rồi.

Điền Thụy mở mắt ra, nhìn lồng ngực rắn chắc của Hà Vũ ở trước mặt, cậu không nhịn được mà mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, năm phút sau mới không tình nguyện mà rời khỏi giường!

Hà Vũ đứng dậy rửa mặt.

Điền Thụy vào bếp lấy gạo đã ngâm từ lâu ra nấu cháo, bên trong còn bỏ thêm mấy quả trứng gà luộc, một bữa sáng đơn giản nhanh chóng ra lò.

Điền Thụy gọi mọi người tới dùng cơm. Hai đứa nhỏ thèm ăn, rõ ràng muốn uống trà sữa nên năn nỉ muốn ở lại giúp đỡ cậu!

Điền Thụy đi một chuyến ra chợ bán sỉ mua nguyên liệu nấu ăn cùng một thùng sữa. Hôm qua uống cũng chưa đã nhưng trà cậu dùng là trà tinh khiết, nếu như uống nhiều chỉ sợ buổi tối sẽ không ngủ được. Cậu định buổi trưa tiếp tục bán hai mươi bình trà sữa nữa. Sau đó cậu đến xưởng thịt mua thêm thịt lợn cùng đùi gà. Sau khi chuẩn bị xong hết mới trở về nhà.

Chị Thành cùng chị Lưu giúp việc đã đến. Hai người đều là hàng xóm của cậu, chỉ có điều ở hơi xa một chút. Họ đều là người mà thím bán nước tương giới thiệu. Sau khi đến nơi này hai người mới phát hiện Điền Thụy thật sự có bản lĩnh, nếu không ở đó có nhiều sạp hàng như vậy, sao cậu có thể mở hàng kiếm được tiền chứ.

Hơn nữa cậu cũng không quát tháo người khác. Chị Thành cùng chị Lưu cũng là người nhanh nhẹn chăm chỉ, không chỉ phụ giúp sơ chế nguyên liệu mà còn giúp đỡ dọn dẹp sân vườn khiến cho cậu cũng đỡ lo lắng nhiều. Trước kia tuy rằng thỉnh thoảng Điền Thụy cũng có quét sân nhưng cũng không để ý quá nhiều, hai người dọn dẹp như vậy khiến cho khoảng sân nhà cũng trở nên sáng sủa hơn không ít.

Điền Thụy căn dặn những việc cần làm hôm nay, một người rửa một người gọt, mỗi loại nguyên liệu đều làm một chậu lớn.

Điền Thụy phụ trách việc nêm nếm gia vị cùng nấu cơm. Gạo nấu cùng đậu cần phải đun lâu hơn bình thường một chút mới có thể ăn ngon được.

Cả sân nhà bọn họ đều tràn ngập mùi cơm thơm phức.

Hai đứa nhỏ chơi đùa chạy đuổi nhau khắp sân, may mà sân nhà cũng lớn đủ cho bọn chúng chơi đùa. Lúc Điền Thụy ra ngoài lấy đồ còn tiện tay ôm lấy Hà Trung dặn dò, “Đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã khóc nhè đấy.”

Hà Trung nghe thấy Điền Thụy dặn liền ngoan ngoãn gật đầu, thế nhưng cậu vừa thả tay ra đã hoàn toàn không nhớ gì nữa.

Chị Thành cùng chị Lưu nhìn thấy vậy liền cười không ngừng. Trong nhà Điền Thụy chỉ còn một mình cậu, cha mẹ đều mất sớm. Nhà Hà Vũ cũng vậy. Hai nhà họ ở cùng nhau, càng nhìn càng cảm thấy không giống như quan hệ của chủ trọ cùng khách trọ, nhìn như là người một nhà vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài có người không ngừng gõ cửa: “Mở cửa.”

Điền Thụy vừa định mở cửa nhưng Hà Vũ đã nhanh chân hơn. Bên ngoài có bảy, tám người tiến vào, đều là hàng xóm láng giềng, đằng sau còn có bà Lý, vợ của Lý Tam Thuận đi cùng. Trước kia người nhà họ Lý bắt chước Điền Thụy bán miến chua cay nên hai nhà vốn đã không hợp nhau. Bây giờ biết cậu đổi sang bán cơm hợp, lúc vào nhìn thấy cậu chuẩn bị nhiều rau dưa như vậy, tâm lý ghen tuông lại bắt đầu nổi lên, đống rau này sẽ bán được bao nhiêu tiền chứ?

Chị Thành cùng chị Lưu nhìn thấy bọn họ cũng nhíu mày hỏi, “Sao mọi người lại đến đây?” Bộ dáng còn hung hăng như vậy?

Điền Thụy nhanh chóng gọi bọn nhỏ vào nhà chơi. Hai đứa nhỏ cũng rất nhạy cảm, chúng cảm giác được bầu không khí có chút khác thường.

Hà Vũ không đổi sắc mặt nhìn bọn họ.

Không hiểu vì sao những người bị Hà Vũ nhìn đều khẽ run lên.

Lần này bọn họ đến đã tự tìm cho mình một cái lý do hợp lý, thế nhưng ai cũng không dám mở miệng trước.

Bà Lý đứng sau giật nhẹ áo con dâu nhà họ Hứa, người có quan hệ tốt nhất với bà, bà Hứa cũng là người thông minh liền trực tiếp lên tiếng, “Điền Thụy này, nhà cháu mỗi ngày đều nấu cơm thơm như vậy, hàng xóm xung quanh có chút không chịu được, chi bằng cháu đừng làm cái này nữa.”

Chỗ bọ họ là khu dân nghèo nổi tiếng trong huyện, tất cả mọi người đều không có tiền, cả đời cứ như vậy mà trôi qua một cách vô nghĩa. Nhưng bây giờ Điền Thụy lại đột nhiên mở quán ăn. Mỗi ngày đều có mấy xe kéo đến đưa rau, mùi hương tỏa ra không ngừng. Bọn họ còn nghe người khác không ngừng khen thằng nhóc đấy có năng lực, như vậy ai có thể chịu được.

Lúc trước Lý Tam Thuận bán miến chua cay khiến cho không ít người nóng lòng muốn thử để xem bản thân mình có làm tốt được như cậu không. Dù sao mọi người cùng nhau bày quán nhỏ thì cũng không bị mất mặt. Nhưng mà không ngờ nhà họ Lý không những không bán được lại còn phải bù tiền vào, rồi lại bị người đánh một trận. Hắn còn nói người bày sạp chỗ kia đều là người xấu khiến cho bọn họ bắt đầu nản lòng thoái chí.

Nhìn Điền Thụy mở hàng hàng ngày, nhiều người có chút không ưa. Những người này bình thường việc giỏi nhất là ghen tị nói mát người khác. Lần này tìm tới cửa là có ý cậy đông mà bắt nạt. Ai bảo nhà Điền Thụy chỉ còn lại một mình cậu, cũng không có người lớn tuổi nào có thể ra mặt bảo vệ.

Điền Thụy nghe những lời này liền tức đến nở nụ cười, nói: “Nếu cháu không ra ngoài kiếm tiền thì mấy bác cho cháu tiền tiêu ạ?”

Thấy cậu mở miệng không khách khí như vậy, có mấy người đàn ông không vui: “Sao mày lại nói vô lý như vậy, sao bọn tao phải cho mày tiền tiêu?” Ngay cả bọn họ cũng không có tiền tiêu, làm gì có chuyện đưa tiền cho người khác.

Điền Thụy đáp: “Hóa ra các bác còn biết đạo lý này. Các bác coi mình là ai chứ? Bảo cháu không làm thì cháu sẽ không làm sao?”

Bà Lý xen lẫn trong đam người nói to: “Sao cháu không hiểu được tốt xấu vậy? Cháu như vậy là không hòa nhập với mọi người. Các bác chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi. Con người phải sống trong một tập thể chứ.”

Hà Vũ đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Chính mình không biết mà còn đi dạy đời người khác sao?”

Điền Thụy không ngờ Hà Vũ lại nói hộ cho mình: “Đúng vậy!”

Hà Vũ nói: “Đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa. Những gì mấy người nói chúng tôi không đồng ý.”

Điền Thụy cũng tức giận. Chuyện miến chua cay lúc trước cậu không chấp nhặt với bọn họ. Vậy mà thật sự coi cậu là bánh bao mềm sao? Không chủ động tìm bọn họ tính sổ đã tốt lắm rồi, bọn họ lại còn tìm tới cậu gây chuyện.

Điền Thụy nói tiếp: “Mọi người vốn đều là hàng xóm láng giềng, cháu cũng không muốn tuyệt tình như vậy, nhưng mọi người lại bắt nạt cháu. Cháu biết có không ít người muốn bày sạp bán hàng. Không bằng sau này các bác bán gì thì cháu bán cái đấy, tất cả mọi người đừng kiếm tiền.” Hiện tại cậu chính là quán ăn được chào đón nhất ở cổng xưởng quốc doanh, khách quen cũng nhiều, nếu như cậu thực sự như vậy thì cùng lắm là kiếm ít tiền hơn bình thường một chút.

Những người này vội nhìn bà Lý, họ đều biết đây là do nhà bọn họ chọc vào Điền Thụy.

Những người ở đây không biết làm miến chua cay, nhưng mà cơm nước bình thường thì đều biết làm. Tuy nhiên họ cũng sợ bị Điền Thụy nhắm vào, dù sao mới mở hàng phải bỏ vào không ít tiền. Bọn họ thật sự không chịu được thua lỗ.

Bà Lý biết lúc Điền Thụy hù dọa mọi người đã đem đầu mâu chỉ vào nhà họ Lý bọn họ, nghe xong liền nói to: “Sao thế được, trên đời này làm gì có chuyện mình bán mà không cho người khác bán? Sau mày lại bá đạo như vậy được?”

Điền Thụy nhìn sang bà: “Ai bắt đầu trước mọi người đều hiểu ở trong lòng. Bà có thể dùng, người khác đương nhiên cũng có thể.”

Bà Lý nghe cậu nói có chút khiếp sợ. Bọn họ cũng chỉ bán được ngày đầu tiên do người khác tò mò muốn nếm thử cái mới. Chờ đến buổi tối đã gần như không có người nào. Đến ngày thứ hai còn tồi tệ hơn, bọn họ dù có hò hét thu hút khác kiểu gì cũng đều không có người nào đến. Mẹ chồng bà ở nhà lại náo loạn một trận. Anh em của chồng cũng không vui vẻ chút nào. Bởi vì bán miến chua cay mà mua thêm nồi, bếp, bây giờ không bán được, phải bù vào không ít tiền.

Trước kia bọn họ còn muốn kiếm tiền nhờ món này, nếu biết trước sẽ bị lỗ như vậy thì thà rằng không làm từ đầu.

Lý Tam Thuận bị đánh, trong lòng mẹ Lý càng khó chịu, đem tất cả sự tức giận đều trút lên người bà. Mấy hôm nay bà Lý cũng bị người khác khinh bỉ không ít. Lúc buôn chuyện cùng mọi người bà phát hiện người khác cũng có mấy phần ghen tị như bà, vì vậy bà xúi giục mọi người đến đây gây chuyện một hồi. Không ngờ mới được mấy câu đã bị thằng bé nói đến á khẩu không đáp trả được.

Chị Thành cùng chị Lưu cũng đi ra nói giúp cho Điền Thụy, giục mọi người nhanh chóng trở về. Những người này thấy có bậc thang đi xuống nên cũng thuận theo mà rời đi.

Điền Thụy than thở, “Những người này thật đúng là, đã không tự mình cố gắng kiếm tiền mà còn không cho người khác kiếm.”

Hà Vũ nhìn cậu.

Điền Thụy liếc mắt nhìn Hà Vũ một cái, “Anh cũng đừng nóng giận nữa, hôm nay chúng ta ăn gà phơi khô nhé.” Mấy người kia chỉ là người qua đường, cứ nghĩ mình quan trọng lắm, nhưng thật ra chẳng là cái thá gì cả.

Hà Vũ vẫn nhìn Điền Thụy, trong lòng muốn nhéo mặt cậu một chút nhưng thấy có người ngoài ở đây nên cuối cùng vẫn kìm lại bản thân.

Điền Thụy nói tiếp: “Được rồi, tí nữa em làm trà sữa cho anh.”

Hà Vũ có một cảm giác quái dị, hắn thế mà được người khác dỗ dành.

Điền Thụy nói làm trà sữa là làm. Một mùi trà sữa vị caramen nhanh chóng tỏa ra khắp sân nhà. Chị Lưu khen ngợi, “Đúng là chỉ có em mới nghĩ ra được, chị không ngờ sữa còn có thể đun cùng trà được đấy.” Vừa có mùi trà lại có mùi sữa, ngửi thấy khiến cho tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều.

Điền Thụy mời hai người uống thử một chút. Nhưng chị Thành cùng chị Lưu đều từ chối. Hai người đến đây lấy tiền làm công, đồ quý như vậy họ không dám động vào, làm xong liền nhanh chóng trở về nhà.

Điền Thụy bắt đầu nấu ăn, cậu lấy gà phơi khô đã được nấu chín ra xé thành một bát nhỏ rồi hai đứa nhỏ ra ăn cơm. Tuy gà đã được luộc qua nước nhưng vẫn còn giữ được vị mặn. hơn nữa còn rất dai và thơm. Đặc biệt là phần ức gà, sau khi xé thành từng sợi nhỏ, ăn một miếng thịt rồi lại một miếng cơm, cảm giác thật sự rất ngon miệng.

Gà bọn họ mua đều khoảng bốn, năm cân. Sau khi phơi khô thì nhẹ hơn nhiều. Thịt gà thì xé nhỏ, còn xương gà sau khi được ướp gia vị gặm lên cũng khá thú vị. Vốn có thể ăn được hai bữa nhưng mọi người một phần cũng không để thừa mà ăn hết sạch. Ăn xong, Điền Thụy xào nốt mấy món hôm nay định bán, có rau xào tỏi, cà chua xào trứng, canh trứng gà tảo tía, món trộn thập cẩm, bắp cải xào, đậu cô-ve chiên sơ, ớt da hổ, đậu phụ tôm.

Có chay có mặn, lại còn có trà sữa, hiện tại mỗi lần cậu bán hàng đều phải chuẩn bị hai thùng cơm gạo tẻ, Hà Vũ cũng giúp cậu mở hàng.

Có hắn giúp đỡ, Điền Thụy tiết kiệm được không ít sức lực. Nhìn thấy mặt trời dần lên đỉnh, Hà Vũ hỏi: “Em có nóng không?” Hắn cầm một cái quạt vừa quạt cho bản thân mình vừa quạt cho cậu.

Hắn hỏi tiếp: “Em có dự định gì trong tương lai không?” Thời đại này mọi người đều tảo hôn, đặc biệt là nam nhân, lúc tỉnh dậy thì thân thể sẽ xuất hiện một số tình huống khiến người lúng túng. Như Điền Thụy đã tính là muộn, vậy mà nhìn cậu cũng không thấy sốt ruột chỗ nào. Trước kia không ai làm mối cho Điền Thụy là do trong nhà cậu không có tiền, chỉ có một căn phòng rách không đáng tiền. Thế nhưng bây giờ người người đều biết cậu bày sạp có thể kiếm được không ít tiền, chắc hẳn có không ít người bắt đầu có ý kết thân.

Điền Thụy ấp úng nói: “Nói sau đi, em còn nợ anh nhiều tiền như vậy mà.” Cậu làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện nữ nhi tình trường, giờ cậu chỉ nghĩ được đến chuyện tối nay ăn gì thôi. Cũng không hiểu sao, rõ ràng thức ăn nhà họ đã tốt hơn nhiều so với hàng xóm xung quanh nhưng mỗi ngày cậu đều cảm thấy thèm, thật sự rất muốn ăn thịt.

Đặc biệt là thịt viên tứ hỉ, cắn một miếng cả miệng đều là vị thịt heo mới gọi là thoải mái. Để xem tình hình bán hàng hôm nay ra sao. Nếu như bán được thì cậu có thể xa xỉ một hôm, mua khoảng hai cân thịt giải thèm cũng được.

Còn chuyện đại sự cả đời, cậu căn bản không nghĩ tới, tính hướng của cậu không giống như người bình thường, cậu đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị cho tuổi già cô đơn rồi.

Điền Thụy vừa dọn quầy xong, người trong nhà máy còn chưa tan làm mà đã có người tiến đến. Sạp hàng của cậu rất nổi tiếng, những người ở gần đấy cũng đều muốn qua đây mua một chút.

~Hết chương 25~
Bình Luận (0)
Comment