Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện

Chương 65


Có một khách hàng quen thường xuyên đến ăn cơm nhà Điền Thụy bỗng tìm tới Điền Thụy, vô cùng thần bí hỏi: “Cuối tuần này tôi có một người bạn cũ đến chơi, có thể để lại một bàn thịt nướng được không?”
Điền Thụy vừa muốn mở miệng từ chối, vị khách hàng này như dự đoán Điền Thụy sẽ từ chối, nói bổ sung: “Hắn là mỹ thực gia Hoàng Du đến từ thủ đô.”
Đối phương dự định đi dạo một vòng quanh tỉnh thành.

Vị khách quen này trước kia từng tham gia một hội nhóm thanh niên tri thức cũng Hoàng Du nên có mấy phần quen biết.

Hiện nay mỹ thực trong huyện nhiều như vậy, hắn cũng muốn khoe khoang cuộc sống bây giờ với bạn cũ một chút.

Nhưng đối phương lại đến đúng vào cuối tuần, trước cửa hàng thịt nướng người xếp hàng đông lắm.
Đối với những khách hàng quen như bọn họ, vì một bữa ăn ngon mà chờ đợi là điều rất đáng giá.

Nhưng người chưa từng ăn thì lại không có kiễn nhẫn chờ trong thời gian dài như vậy.

Cho nên hắn muốn tìm Điền Thụy thương lượng một chút.
Điền Thụy nhớ ra vị khách hàng quen này.

Trước kia lúc còn bày sạp bán xiên nướng, mặc gió mặc mưa, hôm nào hắn cũng có mặt điểm danh.

Hiện tại càng thêm đâm đầu vào cửa hàng lẩu cùng cửa hàng thịt nướng.

Vài quản lý cửa hàng đều quen mặt hắn, có lúc nhìn thấy hắn đén còn có thể biếu tặng một phần đồ ăn qua đó.
Điền Thụy nói: “Như vậy đi, chú đến cửa hàng ở phía nam đi, chỗ đó không có nhiều người.”
Điền Thụy còn chưa nói hết, vị khách này liền phản bác: “Hiện tại không biết là ai tung tin, mọi người đều hướng về chỗ đó rồi.”
Điền Thụy ngẫm nghĩ: “Vậy chú tìm quản lý cửa hàng, mua một phiếu miễn xếp hàng cho bốn người.

Ngày hôm kia cháu mới cho hắn năm phiếu, trong tay hắn nhất định còn, nhưng mà đừng nói là cháu nói.”
Ban đầu phiếu miễn xếp hàng này Điền Thụy in ra để tặng cho bạn bè.

Sau đó cửa hàng quá đông khách, người xếp thành từng hàng dài, mọi người biết có loại phiếu này đều muốn bỏ tiền ra mua.

Một phiếu miễn xếp hàng này không rẻ, số lượng cũng ít, mỗi tháng một cửa hàng chỉ có năm phiếu, sử dụng hết thì không cung cấp thêm nữa.

Nếu như in nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm ăn cơm của những khách hàng bình thường khác.
Nhắc tới cũng kỳ quái.

Mua được phiếu miễn xếp hàng này cũng không có tác dụng nhiều, bình thường muốn ăn vẫn phải xếp hàng như thường, chắc là chỉ khi nào có khách quan trọng mới cam lòng lấy ra dùng thôi.
Cái này cũng chỉ có mấy người biết được, rất nhiều khách hàng thường qua bên này ăn cũng không biết đến.
Cho nên Điền Thụy không để cho hắn nói ra bên ngoài.

Vị khách hàng này hiểu ý, nói cảm ơn rồi đi tìm cửa hàng trưởng năn nỉ hỏi một phiếu.
Qua chuyện này, Điền Thụy liền cân nhắc lại in thêm một số phiếu, để ở trong két sắt, đợi đến khi nào dùng thì có thể lấy ra luôn.
Cậu đã cân nhắc xong cuôi, đến khi về nhà mở két sắt ra lại phát hiện thỏi vàng lóe mắt đã chất đầy toàn toàn bộ tầng thứ nhất, nhìn qua còn rất đồ sộ.

Phỏng chừng đều là tác phẩm của Hà Vũ.
Tầng tiếp theo là bức tranh của Hà Trung, bèng khen ba tốt của Hà Điềm.

Điền Thụy nhìn một lần, thế mà lại tìm được mọt bức ảnh đen trắng của Điền Thụy thời thiếu niên.

Cũng không biết Hà Vũ đào từ đâu ra.
Trong lòng Điền Thụy không hiểu sao liền mềm nhũn.

Nhiều đồ vật như thế mà lại không có cái nào là của riêng Hà Vũ.
Cậu suy nghĩ một chút, lấy gọng kính vàng của Hà Vũ ra đặt vào trong.
Sau đó đi đưa cơm hộp cho Hà Vũ.
Tháng tám đúng vào thời điểm giữa hè.

Mặt trời ban trưa rấy nóng, các công nhân cũng đã tạm dừng công việc để nghỉ ngơi, bọn họ mặc quần áo bảo hộ dày như vậy, lại đội mũ bảo vệ có thể khiến người ta bị say nóng.
Những người lớn tuổi trong huyện đều nói, đã nhiều năm rồi bọn họ chưa gặp mùa hè nào nóng như năm nay.
Điền Thụy trực tiếp đến cửa hàng trà sữa lấy một thùng đá to, đổ đầy nước ô mai vào trong, mùi ô mai tỏa ra thơm liwngf.
Cậu cùng nhân viên giao hàng vừa tới liền nghe thấy cậu giám sát hô to, “Anh Thụy đưa nước ô mai cho chúng ta.”
Nghe nói như thế, rất nhiều người đều chạy đến ở bên này.


Nước ô mai chính là đồ tốt, vào mùa hè uống một cốc vừa giải khát vừa sảng khoái.
Mọi người nhanh chóng múc một cốc lớn.
“Cho tôi nhiều đá.”
Người bên cạnh nghe hắn nói như vậy cũng vội vàng nói, “Cũng cho tôi nhiều đá chút.”
Mọi người bị nóng đến khó chịu, ai cũng thích nhai mấy viên đã trong nước ô mai, sau khi nhai nát viên đá ngay lập tức hóa thành nước ở trong miệng, so với ăn kem que còn giải khát hơn.
Sau khu đá lạnh được bỏ vào nước ô mai mùi vị càng nồng, uống càng ngọt.

Những người quanh năm làm việc nặng nhọc, cả người đầy mồ hôi này rất yêu thích uống một ít đồ uống như vậy.
Trước đó Điền Thụy đã hai lần đưa nước ô mai đến, biết bọn họ yêu thích cái này nên hôm nay còn cố ý lấy nhiều đá lạnh hơn một chút.
Điền Thụy xe nhẹ chạy đường quen tới phòng làm việc, người bên ngoài nhìn thấy cậu đến, mặt đầy ý cười hỏi thăm một chút, cũng không ngăn cậu lại.
Hà Vũ đang ở trong phòng làm việc, cầm tài liệu chăm chú nhìn.

Phòng ở sắp xây xong, còn cần thẩm tra cùng các ban ngành bộ môn tới nghiệm thu một chút.
Điền Thụy vừa đi vào thì Hà Vũ đã phát hiện.

Hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là Điền Thụy, ánh mắt bén nhọn lập tức nhu hòa hơn mấy phần.
Điền Thụy đưa cho hắn một chén nước ô mai: “Khi nào thì anh chuẩn bị xong?” Sau đó có chút ai oán nói: “Hiện nay có rất nhiều người vừa gặp em đã hỏi chuyện nhà ở của anh rồi.” Bên ngoài cũng đã cất nóc, bây giờ chỉ còn một ít công trình bên trong thôi.
Trong huyện còn có không ít người muốn mua nhà.
Hà Vũ trả lời: “Nhanh thôi, nửa tháng nữa.

Anh định làm kiểu phòng đã có nội thất cơ bản.” Chỉ cần mang quần áo vào là có thê rở luôn.
Điền Thụy đồng ý: “Được đấy, đến lúc đó cùng bớt việc.

Dù sao thì nhân công cũng có sẵn rồi.” Hơn nữa đây là tòa nhà lầu cao nhất huyện, cậu biết Hà Vũ vì nó đã bỏ biết bao tâm huyết.

Những cái khác thì Điền Thụy không giúp được, đành bao toàn bộ cơm ăn cho công nhân ở đây, giải quyết phần khó khăn này hộ hắn.
Hà Vũ ừ một tiếng.

Vốn là hắn cũng đã hạ hảo quyết tâm, nhưng lão Mạnh là ông trùm bất động sản sau này lại không đồng ý với ý kiến đó.

Thu nhập bình quân của người trong huyện không cao, hơn nữa vị trí phòng ở cũng không phải quá tốt.

Nếu như giá nhà quá cao, áp lực đè lên các gia đình cũng nhiều.

Đến lúc đó nếu như không có ai mua, phòng ở không thể bán được, tài chính liền đứt gãy.

Hơn nữa bọn họ còn đang nợ ngân hàng một triệu đấy.
Bọn họ không cần làm nội thất cơ bản, chỉ cần lắp đặt đường điện, nước, lại quét một lớp tường trắng là được, về sau chủ nhà muốn trang trí thế nào thì làm thế đấy.
Cần gì phải tăng thêm một bút ở phí dụng cơ bản đâu?
Hà Vũ cũng đang do dự, mà khi nhìn thấy Điền Thụy trực tiếp biểu thị ủng hộ với mình như vậy, trong lòng lập tức buông lỏng hơn nhiều.
Vẫn kiên định ý định ban đầu của mình.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh náo nhiệt liền biết đã đến giờ ăn cơm.
Điền Thụy an bài thức ăn rấttốt, một ngày ba bữa đã thành niềm hi vọng nhất của các công nhân trong này.
Điền Thụy nói: “Ăn cơm đi, còn gì thì để sau!”
“Ừ.” Hà Vũ để văn kiện khóa vào ngăn kéo, không lâu sau liền có người đưa cơm đến.

Thịt gà hầm khoai tây, cải xanh xào tỏi, đầu xào Tứ Xuyên, tổng cộng có ba món ăn, đương nhiên cũng không thiếu canh trứng gà tảo tía truyền thống.
Hà Vũ hơi nhíu mày lại, khoảng hơn trăm người ăn gà hầm khoai tây, nghĩ thôi cũng biết tốn không ít tiền: “Tốn kém.”
Điền Thụy cười giải thích: “Là do xưởng thịt liên hệ với em, nói hồi tháng ba có một đợt gà bị chết cóng, họ để quên trong tủ lạnh đến giờ mới nhớ ra, bán rẻ cho em.” Tính ra giá chỉ bằng một nửa thịt gà bình thường, vì vậy nên mới cải thiện sinh hoạt cho mọi người một chút.
Mỗi ngày công nhân ở công trường đều được ăn cơm ngon, thế nhưng thức ăn hôm nay đặc biệt hợp khẩu vị.

Khả năng cao là do món gà hầm hôm nay, bọn họ căn bản chưa từng nghe nói nhà ai lại có thể cho công nhân ăn món này.

Ngay cả một ít công nhân lớn tuổi từng vào nam ra bắc, đi qua rất nhiều địa phương cũng chưa từng thấy thức ăn tốt như vậy.
Tất cả mọi người nhìn thấy đồ ăn, hai mắt liền đều tỏa ánh sáng.
Xếp hàng lấy cơm càng thêm hăng say.
Lại thấy một người đàn ông lão năm mươi đang đứng bên cạnh nuốt nước miếng.
Hậu cần mới tới là một người mù mặt, lúc này liền nói với ông ta, “Chú xếp hàng đi.” Công nhân làm ở công trường cũng không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, muốn ăn phải tuân theo quy củ, ăn cơm phải rửa tay, xếp hàng lần lượt!
Ông lão sững sờ, sau đó cũng đi đến phía sau xếp hàng.
Hôm nay được ăn cơm với gà, rất nhiều người đều muốn lấy hai hộp, chủ quản hậu cần thấy thế liền nói, “Trước tiên mỗi người lấy một hộp đã, xem có đủ chia cho mọi người không.” Trong một hộp có đủ cả cơm lẫn thức ăn, nếu như ai cũng lấy hai hộp thì người đến sau sẽ không còn.


Tuy nói đồ ăn bao đủ, nếu như chuẩn bị không đủ sẽ cho người về lấy thêm, nhưng như vậy sẽ làm trễ nải thời gian ăn cơm nghỉ ngơi của mọi người.
Cho nên hắn mới lên tiếng trước, mỗi người một hộp, không đủ thì lấy sau.
Trong công trường, công nhân đều là người sức dài vai rộng, sức ăn rất lớn, hơn nữa thức ăn ở công trường của bọn họ rất ngon, mỗi lẫn mọi người đều có thể ăn hai hộp, thậm chí có người ăn đến ba hộp mới no.
Nhưng mà bọn họ cũng không phải ăn không, lúc làm việc đều dốc hết sức lực.

Ở bên ngoài làm việc trong thời gian dài, thỉnh thoảng bọn họ còn muốn trộm lười biếng một chút.

Nhưng mà bên này người này còn liều mạng hơn người kia, cảm giác như chỉ làm như bình thường cũng giống như đang lười biếng vậy.

Làm nhiều ăn nhiều, ngủ cũng ngon hơn.

Ở bên này làm việc đều không cảm thấy khổ cực chút nào.
Thậm chí công trình này còn chưa làm xong đã có rất nhiều người tìm đến đốc công, hi vọng Hà Vũ có thể nhận thêm mấy công trình nữa.
Bình thường các công trường xây dựng đều đợi đến khi nào làm xong rồi mới kết toán tiền lương.

Nhưng Hà Vũ lại không giống vậy, hắn trả tiền lương theo tháng.

Công nhân nhận được lương đều thích đi dạo chợ đêm, ăn mấy xiên nướng, rồi lại nếm thử mấy món ăn vặt đặc sắc ở đây.

Vì vậy có không ít người muốn tiếp tục làm việc với Hà Vũ.
Ông lão hơn năm mươi tuổi kia nhận một hộp cơm, lúc trước bị mùi thơm hấp dẫn lại đây, đến khi mở cơm hộp ra liền bất ngờ.
Vị khách quen buổi sáng nói chuyện cùng Điền Thụy không ở đây, nếu không thit chắc chắn có thể nhận ra người này.

Đây không phải là người nào khác mà chính là mỹ thực gia Hoàng Du đến từ thủ đô.

Hắn đã sớm đi xe đến bên này, sau khi gọi một cái xe ba bánh, đối phương không chỉ nhiệt tình đón khách mà còn mang theo ông đi dạo khắp nơi, còn nói trong huyện xây nhà lầu rất lợi hại, đồ ăn cũng rất phong phú đa dạng.
Đối với những người quanh đây, xây nhà lầu là một chuyện rất mới mẻ.

Nhưng Hoàng Du đến từ thủ đô, không chỉ nhà lầu, hắn còn từng thấy cao ốc có cả thang máy, mang cuốn đây.

Chỉ là nhập gia tùy tục, đến rồi thì hắn cũng muốn qua xem một chút.
Phỏng chừng cũng có không ít người có suy nghĩ này, mấy cái xe ba bánh phía sau hắn cũng đi cùng hướng như hắn.
Hoàng Du đến cũng vừa hay, lúc hắn tới bên này đã đến giờ ăn cơm.

Cơm hộp ở công trường là cơm tập thể truyền thống, chỉ cần có thể nấu chín là tốt rồi, loại cơm này lúc hắn còn là thanh niên tri thức xuống nông thôn làm việc đã ăn mấy năm rồi.

Đối với những người có đầu lưỡi đặc biệt nhạy bén như hắn, thật sự rất khó tiếp thu.

Hắn cho là cơm ở chỗ này cũng như vậy, không ngờ đến khi lại gần lại ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt.
Hắn đi vào vài bước, muốn qua xem một chút, kết quả lại bị người quát lớn, bảo hắn đi ra sau xếp hàng.

Hắn liền mơ mơ hồ hồ nhận được một phần cơm hộp.
Những người xung quanh đều ăn như hùm như sói.
Hắn mở ra xem, hỏi người ở bên cạnh: “Bình thường các cậu đều ăn cái này sao?”
Bên cạnh là một nhân viên tạp vụ, hắn trực tiếp ngồi xuống dưới đất, ăn từng ngụm lớn.

Nghe được hắn hỏi như vậy liền trả lời, “Bình thường không có gà hầm, thế nhưng bữa nào cũng có thịt.

Chú mới tới đây đúng không.

Chú đến đúng chỗ rồi đó, công trường chỗ chúng ta là ăn ngon nhất, bên ngoài một đồng một món cùng không ngon bằng chỗ chúng ta đâu, mỗi ngày đều ăn ngon.” Nói xong lại lùa một miếng cơm.
Đối công nhân của nơi này mà nói, bọn họ căn bản không phải đến đây làm việc mà là đang hưởng phúc.

Làm gì có chỗ nào tới làm việc mà lại thư thái như vậy chứ? Buổi tối còn có nhang muỗi, trong lều còn có quạt điện quay vù vù cả đêm, nằm xuống liền ngủ đến tận sáng luôn.

Dù ở nhà cũng không được thoải mái như vậy.
Gần đây đang phải đẩy nhanh tiến độ để kịp hoàn thành trước đầu tháng chín cho nên bọn họ đã thuê thêm một số công nhân bản địa đến làm.

Chỉ cần người nào đến liền không muốn rời đi nữa.

Bất kể là ai, lần đầu đến đây đều bị thức ăn ở chỗ này làm cho khiếp sợ.

Những người tới sớm như bọn họ đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

Mấy hôm trước hắn còn hỏi đốc công xem liệu có thể gọi con trai cùng cháu trai đến đây không? Vừa có thể làm việc lặt vặt lại có thể học nghề.
Thậm chí còn muốn mua một căn nhà ở đây.

Chính bọn hắn thực hiện xây dựng nên hắn biết, cùng một tiêu chuẩn, thép chỗ bọn họ còn nhiều hơn chỗ khác hai cái, cực kỳ rắn chắc.

Chất lượng phòng ở lần này dù có thêm ba, bốn mươi năm nữa cũng không có chút vấn đề nào.
Hơn nữa ở huyện Linh Thủy này cũng thoải mái, chỉ cần có tay chân là có thể tìm được việc làm.

Tiền kiếm được tuyệt đối đủ để sinh hoạt, buổi tối còn có chợ đêm, thỉnh thoảng lại uống một cốc bia lạnh, thật sự là những ngày tháng thần tiên cũng không đổi.
Cậu nhân viên tạp vụ cũng là người nhiệt tình hay nói, vừa nói chuyện cùng Hoàng Du lại vừa ăn, một chút cũng không chậm chạp, thậm chí giữa cuộc nói chuyện hắn còn đứng lên lấy thêm một hộp cơm nữa.
Hoàng Du bị chất lượng đồ ăn ở đây làm cho chấn kinh.

Mặc dù bọn họ dùng hạt cao lương để nấu cơm nhưng mà đã được ngâm qua, thời gian nấu cũng dà, lúc ăn mặc dù không được mềm như gạo, nhưng cũng mang theo mùi thơm của lương thực, ăn cũng rất hay.

Gà kho làm cùng ngon, bên trong còn cho cả rượu để khử tanh, thịt cũng được hầm đến thơm mềm.
Đậu xào Tứ Xuyên càng không cần phải nói, vừa mặn vừa cay, đặc biệt thích hợp ăn với cơm.

Lúc ăn Hoàng Du không ngừng bất ngờ.

Ớt bọn họ dùng không phải là ớt ở địa phương này, chỉ có khu vực Tứ Xuyên mới có loại này, ăn vào không phải là cái vị cay gắt, mà thơm cay.

Bên trong còn thả một chút chút muối, rất vừa ăn.
Không phải Hoàng Du khen, chính là lúc hắn tới nơi này đã vào mấy quán cơm ăn thử, chất lượng thức ăn ở đó cũng không được bằng ở chỗ này.
Thịt gà hầm khoai tây mềm, đậu xào Tứ Xuyên thơm cay ăn cùng cơm, còn có cả cải xanh xào tỏi cùng với một bát canh trứng gà tảo tía.
Tiêu chuẩn đón khách của một ít nhà khách ở huyện thành nhỏ cũng chỉ đến thế.

Thịt gà, ớt từ nơi khác đều là khoản khá tốn tiền.

Xem ra ông chủ của bọn họ thật sự đối xử với công nhân rất tốt.
Trời nắng nóng khiến cho mọi người không có khẩu vị gì, mà mấy món ăn này, vừa vặn có thể khơi gợi cảm giác thèm ăn của mọi người.

Đặc biệt là ở công trường, khắp nơi đều là dạ dày vương.

Bọn họ đều thích ăn, người xung quanh cũng trở nên sốt ruột, chỉ sợ mình ăn chậm lại không cướp được thêm cơm.
Hoàng Du ăn một hộp thỏa mãn vô cùng.
Nhân viên tạp vụ vừa nãy mới nói chuyện với hắn liền cười, “Nãy chú không uống nước ô mai hả?”
Hoàng Du vốn cũng là thích ăn, ăn xong cơm cảm giác còn vẫn chưa hết thèm, nghe đến nước ô mai hai mắt liền sáng lên.
Ánh mắt cậu nhân viên tạp vụ kia mang theo chút đồng tình, “Chú mới tới, bình thường nên nhìn những người xung quanh một chút.

Buổi trưa chúng ta còn phát nước ô mai, có cả đá lạnh, lần nào chú không kịp uống cũng chỉ có thể đợi đến lần sau.”
Đối với Hoàng Du, nước ô mai cũng chỉ là loại đồ uống bình thường.

Nhưng sau khi ăn xong cơm hộp, hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú.

Nghe đến cái tên này, trong miệng không kiềm chế được tiết ra một ít nước miếng.

Trong lòng hắn thầm nghĩ nếu có cơ hội nhất định phải nếm thử nước ô mai nhà Điền Thụy một chút.
Cậu nhân viên tạp vụ kia là fan của nhà Điền Thụy.

Bọn họ dốc sức làm việc kiếm tiền, lúc làm việc tiếp xúc với đất cát dầu mỡ, cả người nhìn qua bẩn thỉu không ra gì.

Người bên ngoài nhìn vào còn có chút xem thường, tình cờ gặp người có lòng đối xử với bọn họ khiến cho họ cảm động vô cùng.
Càng khỏi nói đến việc Điền Thụy cùng Hà Vũ dùng tiêu chuẩn rất cao đối xử với bọn họ.

Bọn họ dù không nói ra ngoài nhưng đều ghi tạc trong lòng, làm việc cũng càng thêm tận tâm, dù để cho bọn họ làm không công thì họ cũng tình nguyện làm cho hắn.
Cậu nhân viên tạp vụ này không ngừng dành lời khen có cánh cho Điền Thụy.
Vừa lúc đó, đã đến giờ làm việc.

Mọi người lại tản ra bắt đầu làm việc, mỗi người đi tìm tổ của chính mình.

Hoàng Du đục nước béo cò, sợ người khác tóm được nên ăn xong, hắn lặng lẽ rời đi.
Gần đây khẩu vị không tốt, hắn còn tưởng là do dạ dày không ổn.

Ai ngờ dạ dày của hắn rất khỏe mạnh, hôm nay ăn hết một hộp cơm đầy mà vẫn còn chưa no đây.
Sau đó hắn thuận đường đi tìm người bạn già của mình.
Hoàng Du chưa từng tới huyện này, chỉ cho là trên tỉnh đã thế thì bộ dáng ở dưới huyện sẽ càng bết bát hơn.
Nhưng từ sau khi xuống xe khách, nhận thức của hắn đã hoàn toàn thay đổi.


Tất cả mọi người đều tinh thần phấn chấn, ngay cả người đạp xe ba bánh cũng đều tươi cười đầy mặt, lúc nói đến huyện của bọn họ, trong mắt đều tràn đầy niềm tự hào.
Từ sau khi huyện Linh Thủy có thêm chợ đêm, mọi người liền lưu hành bày sạp hàng kiếm tiền.

Thành thị nhỏ không có nhiều quy củ như vậy, chỉ cần không chiếm đường thì cũng không có ai quản.

Thỉnh thoảng còn nghe thấy giọng hò hét của mấy người mời gọi vào ăn uống.
Trong lúc hoảng hốt hắn dường như không còn đang ở một huyện thành nhỏ nữa, còn tưởng rằng mình đang ở trên đường của một thành phố lớn đây.
Một đường đi dạo, cảm giác vô cùng mới mẻ, loại cảm giác khắp nơi tràn ngập phấn chấn này hắn chỉ từng thấy ở các thành phố lớn.

Hắn là văn học gia và mỹ thực gia, từng đi qua rất nhiều nơi, cũng rất thích loại hương vị đường phố nhộn nhịp như này, trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười thoải mái.
Hắn nhanh chóng tìm được nhà của bạn cũ, vừa mới đi vào liền đụng phải bạn cũ đang định đi ra.
Vị khách quen này nhìn thấy hắn, trong mắt lộ ra mấy phần vui mừng: “Ông đến đây lúc nào đấy, tôi đang định ra bến xe đón ông đây.”
Hoàng Du nói: “Tôi cũng vừa lại đây.”
Trước kia hai người gia nhập hội thanh niên tri thức bảy năm, tuy rằng sau này vẫn không gặp mặt nhưng tình nghĩa cách mạnh vẫn luôn tồn tại.

Thật vất vả mới tới bên này, làm chủ nhà khẳng định phải chiêu đãi khách khứa thật tốt.
Nói xong liền muốn mang hắn đi cửa hàng nhà Điền Thụy ăn thịt nướng.
Hoàng Du nói: “Mới vừa ăn rồi nên không đói, chúng ta đợi đến tối rồi ăn đi.” Hắn đúng là vừa mới ăn xong, vừa mới ăn ké được một hộp cơm hộp phong phú ở công công trường kìa.
Vị khách quen đồng ý: “Vậy được, vào nhà tôi ngồi một chút.” Biết hôm nay bạn cũ đến nên hắn đã sớm để cho con gái tổng vệ sinh một lượt rồi.

Lúc này con gái đang đi làm, chỉ có hắn ở nhà một mình, chiêu đãi bạn cũ cũng được thoải mái hơn.
Hia người vào nhà nói chuyện một hồi, Hoàng Du lên tiếng trước, “Tờ báo lần trước ông đưa cho tôi rất thú vị.” Lúc trước vị khách hàng quen này viết thư cho hắn đã gửi kèm một nửa tờ báo qua, nửa còn lại bị bạn già của hắn lấy ra lau thủy tinh, còn khen tờ báo này rất tốt, lúc lau thủy tinh không để lại tí bụi nào.
Vị khách hàng này nói hai câu, bạn già của hán còn tức giận, phải mua hai cái bánh ngọt bơ mới dỗ được.
Hoàng Du nhìn tờ báo kia, có mấy phần hứng thú với mỹ thực được nhắc đến trên đó.

Mấy ngày trước hắn đến tỉnh thành đã muốn mua thêm, thế nhưng lật tung quầy bán báo lại không phát hiện được tờ báo đó, bây giờ vừa hay gặp mặt bạn cũ liền hỏi xem.
Vị khách hàng cười nói: “Tôi biết là ông sẽ cảm thấy hứng thù mà.” Nói xong liền lấy báo ra.

Hiện nay muốn sưu tầm báo này càng ngày càng khó, phải đợi đúng thời điểm phát hành, có lúc còn phải đi mấy cửa hàng mới được một tờ.
Hoàng Du đầy hứng thú cầm lấy xem.

Vốn còn muốn vừa xem vừa trò chuyện cùng bạn cũ, ai ngờ, vừa liếc mắt nhìn một cái liền bị nội dung trên đó hấp dẫn ánh mắt.

Chờ đến khi xem đến những dòng cuối cùng mới phát hiện đã hai giờ sau, hắn tiếc nuối, “Không còn sao?”
Vị khách hàng trả lời: “Ông một hơi xem năm tờ còn không đủ sao.

Tờ báo này là bán nguyệt san, nửa tháng mới có một tờ thôi.” Hắn đã sưu tầm được đầy đủ, cũng là do ỷ vào mình thường xuyên đến ăn ở cửa hàng nhà Điền Thụy, có quen biết mới mấy quản lý, chỉ cần mở miệng thì đối phương sẽ để lại cho hắn.

Mà sau này nếu như muốn sưu tầm đầy đủ sẽ khó khăn, nếu không phải thiếu tờ này thì lại thiếu tờ kia.
Hoàng Du nói: “Có ý tứ.” Văn học hiện tại chủ yếu có nội dung đau thương, một ít kể về hành trình trở về quê cha đất tổ, hoặc là thống khổ, hoặc là nhớ lại quá khứ, nội dung trên báo đều rất nghiêm túc.

Thế nhưng trên tờ báo này lại nồng đậm khói lửa nhân gian, có du ký, có mỹ thực, không cẩn thận liền chìm đắm trong từng trang báo, chờ đến khi đọc đến dòng cuối cùng còn muốn không dừng lại.
Hoàng Du cố ý nhìn tên tờ báo ở phía trên một chút: Hỗn tạp về mỹ thực.
Hắn quyết định: “Lần sau tôi cũng đặt mua tờ báo này.”
Vị khách hàng cười cười: “Tờ báo này chỉ có ở huyện của chúng tôi thôi, không bán, phát miễn phí.” Sau đó còn cảm khái, “Mà rất nhiều người trong chúng tôi đều hận không thể bỏ tiền ra mua đây, chỉ cần không khó sưu tầm như bây giờ thôi.” Một người bỏ vốn in ấn thật sự quá tốn tiền.

Mà những người thường xuyên ra ngoài ăn tiệm như bọn họ đương nhiên không thiếu tiền, bọn ho nguyện ý dùng tiền đi mua.
Hoàng Du được nhắc nhở, mới chú ý tới dòng chữ nhỏ trên tờ báo, không cho phép buôn bán, chỉ xuất bản nội bộ.
Hắn làm văn học, đối với chuyện này càng thêm khiếp sợ.

Báo miễn phí mà có thể làm được chất lượng đến thế, trong tờ báo này, rất nhiều tác phẩm có chất lượng vô cùng cao,.

Hơn nữa sắp chữ vô cùng hài hòa, hắn một hơi xem năm tờ cũng không hề cảm thấy đau mắt.
Hoàng Du nói với bạn tốt: “Hai ta tách ra lâu như vậy, ông kể về cuộc sống ở bên này một chút xem nào.” Bây giờ hắn vô cùng hứng thú với huyện này, với Điền Thụy trong lời kể của mọi người.
Vị khách quen này liền thao thao bất tuyệt kể về cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc của hắn.

Bây giờ hắn đã về hưu, lương hưu đủ tiêu.

Sáng sớm đi ra ngoài mua một lồng bánh bao nhỏ.

Buổi trưa ở nhà ăn một bữa.

Buổi tối thỉnh thoảng sẽ ra cửa hàng ăn ,lúc rảnh rỗi bạn già của hắn thích sang nhà hàng xóm đan sọt, một cái sọt tiền công chỉ có một hào mà còn tốn tận hai giờ.

Mà bọn họ lại không kém chút tiền này, chủ yếu là thú vui.
Ngoại trừ đan dọt, còn có đan móc, ngày lễ tết còn làm gấp giấy thành thỏi vàng ròng, luôn có việc thủ công để làm.

Mấy bà lão bên kia nào nào nhiệt nhiệt một buổi trưa, vừa vui vẻ lại có thể kiếm được ít tiền.
Hoàng Du nghe xong liền nói: “Nhà lầu huyện ông đang xây có bán cho người ở địa phương khác không, tôi thấy ở kinh thành cũng không có chuyện gì, không bằng qua bên này ở chung với ông.”
Vị khách quen nửa ngày không lên tiếng, hắn còn chưa mang Hoàng Du đi cảm nhận mị lực của cửa hàng nhà Điền Thụy mà, sao đối phương đã động tâm rồi.

Bình Luận (0)
Comment