Trụ Lâm

Chương 2

Nhóm dịch: Thương Hải Nguyệt Minh

Dịch: Khanh Lam Vũ

Biên: Lăng Tuyết Cầm

---------------------------

Chương 0: Tội đồ

"Đây là trừng phạt hay là trị liệu?"

Gã đàn ông dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi tôi. Nhìn vẻ mặt ông ta xem, ông ta hẳn đã tập mãi thành quen với cái loại quy trình này.

Tuy rằng tôi cũng có thể lập tức trả lời "trị liệu" để kết thúc trò hề này, nhưng khuất phục quá sớm và chống cự quá khích đều có thể gây ra nghi ngờ hoặc là chú ý.

Cho dù đối phương chưa chắc sẽ nhận ra cái gì, nhưng tôi cũng không muốn thêm mạo hiểm nào nữa.

Cho nên...

"Con mẹ mày..." Tôi lập tức xổ một câu thô tục.

Lời vừa dứt, gã cũng mở chốt "máy trị liệu" một lần nữa.

Một giây kế tiếp, dòng điện truyền qua cơ thể của tôi, trực tiếp tác động vào dây thần kinh đau đớn và gây ra cơn đau tim tạm thời, làm cho tinh thần của tôi run run lên.

Nếu như tra tấn bằng điện là một môn nghệ thuật thì tôi chính là Van Gogh của giới tra tấn bằng điện, mà tổ chức mà tôi đang ở này, bọn họ đại khái là ở trình độ lớp học mở của một câu lạc bộ trong trường đại học mỹ thuật hạng ba nào đó.

Dĩ nhiên, tuy rằng bọn họ không hiểu được việc điều chỉnh các loại thông số như cường độ điện xoay chiều, hình sóng, tướng vị, tần suất để khống chế chính xác phản ứng sinh lý sinh ra khi bị điện giật, nhưng mà... bọn họ tốt xấu gì cũng biết giật điện thế nào mới không tạo thành vết thương bên ngoài nghiêm trọng mà vẫn duy trì cơn đau liên tục. Đối với một "tổ chức chữa bệnh" mà nó, có được trình độ tri thức này cũng đã đủ rồi.

À thôi, được rồi, còn chưa tự giới thiệu, tôi họ "Tử", tên chỉ một chữ "Lâm".

Lúc này, tôi đang ở trong một "trung tâm cải tạo hành vi thanh thiếu niên" vô cùng nổi tiếng để tiếp nhận "trị liệu". Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập viện, bệnh viện dự định để cho "cha mẹ" của tôi nhìn thử xem "hiệu quả trị liệu" khi trở về, kết quả là... tôi có lần trải nghiệm vô cùng "thoải mái" này.

Nói thật thì giai đoạn hiện tại, quá trình trà trộn vào tổ chức này cực kỳ thuận lợi. Bọn họ chẳng mảy may nghi ngờ gì hai người có dáng dấp không liên quan gì đến tôi không phải là cha mẹ thật sự của tôi. Thái độ thẩm tra đối với các loại giấy chứng nhận thì giống như thầy giáo phê bình sửa chữa bài tập hè... Ngoại trừ chăm chú giới thiệu chi phí và chút tiền ngoài quy định ra, trình độ dễ dãi khi tiếp nhận "bệnh nhân" của bọn họ thật khiến tôi câm nín; so với trải nghiệm bước vào bệnh viện tâm thần trước kia của tôi, lần này quả thật là nhanh gọn lẹ như vào khách sạn express vậy.

Nhưng mà, khó khăn chân chính còn đang ở phía trước.

Nằm vùng ở bệnh viện tâm thần rất dễ dàng, bởi vì nơi đó có ít nhất trên 95% người có bệnh thật sự, chỉ cần qua được cửa là thành công lẫn vào, có thể to gan làm đủ mọi chuyện khả nghi. Dù sao thi bị phát hiện cũng có thể giả ngây giả dại lường gạt qua.

Nhưng mà ở nơi này, về cơ bản, tất cả đều là người bình thường, muốn nằm vùng giữa bọn họ mà không bị chú ý thì nhất định phải có vẻ "bình thường".

Bình thường, là phẩm chất vĩ đại bậc nhất.

Nó cũng có ý nghĩa phi phàm đối với toàn bộ thế giới loài người này.

Không có nó, thể chế xã hội hiện nay của chúng ta sẽ lập tức sụp đổ; không có nó, văn minh của chúng ta sẽ không thể nối tiếp từ thưở ban sơ.

Một chủng tộc như loài người này cần "bình thường", giống như cần không khí và nước vậy.

Từ xưa đến nay, sự vận động và duy trì của xã hội loài người dựa vào những người bình thường này; bọn họ tầm thường vô vi, cuốn theo cơn gió, nhưng lại tự cho mình siêu phàm, tự nghĩ mình không như người thường.

Chính vì chủ thể của loài người là một đám như thế, cho nên vương quốc đệ ngũ này mới truyền thừa, phát triển và phồn vinh.

Mà những người siêu phàm lời nói đi đôi việc làm, kiến thức sâu rộng nhưng số lượng ít ỏi kia, ý nghĩa sự tồn tại của bọn họ lại là gì cơ chứ?

Dĩ nhiên... chính là để làm ra "cải cách".

Cải cách, là một ảo giác, về mặt bản chất, nó chỉ là một bộ phận của sự tuần hoàn.

Điểm cuối cùng của cải cách vẫn là bình thường, thế giới được "thay hình đổi dạng" cuối cùng lại trả về tay của những người bình thường. Sau đó, trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó, bọn họ sẽ cho rằng, thế giới này đã thay đổi, trở nên khác trước, trở nên tốt hơn... Cho dù còn có chút chỗ không tốt thì đó cũng chỉ là cơn đau đẻ mà cải cách mang đến, sớm muội gì cũng giải quyết được.

Nhưng kỳ thực, không hề.

Không có gì thay đổi, vòng tuần hoàn vẫn tiếp tục.

Mặc dù như vậy, cải cách vẫn cần phải có; nó giống như là "thuốc giãn cơ", hay cũng có thể nói là một lần thủ d*m vui sướng, nó làm cho thế giới này được thả lỏng vài lần trong những đau đớn và áp lực chồng chất.

Tôi, chính là một người cải cách, đồng thời cũng là một người thừa kế.

Nếu như tôi học được từ "kẻ đó" một thứ gì, thì nó có thể là một thứ cảnh giới nhân sinh kiểu "có thể như không có chuyện gì xảy ra mà nói về sự nghiệp của mình giống như đang giúp bóc trần thế giới này".

Tóm lại, với tôi mà nói... bình thường là rất khó khăn.

Đương nhiên, cũng rất là thú vị.

Nếu như triết học cũng có "định lý" quy nạp như số học, vậy thì trong đó nhất định có một điều là: chuyện càng khó khăn thì càng thú vị.

Khắc phục khó khăn có thể làm cho người ta có cảm giác thành tựu và sự ưu việt. Cảm giác thỏa mãn này có liên quan trực tiếp với mức độ khó khăn; nhưng mọi người cũng chẳng thích thú mấy đi thân thiết với khó khăn. Bởi vì quá trình khắc phục khó khăn vĩnh viễn đều có rủi ro thất bại, mà kết quả của thất bại có nghĩa là... bạn bỏ thời gian và công sức ra, cuối cùng chỉ nhận được cảm giác thất bại ê chề, cùng với một cục diện rối rắm đợi thu dọn.

Tôi cũng không thích thất bại, cho tôi phải nghiêm túc biến mình thành một người khác.

Một người bình thường.

"Trừng phạt hay là trị liệu?"

Lại một đợt điện giật kết thúc, gã đàn ông kia lại nghiêm túc hỏi tôi một vấn đề giống như trước.

Tôi rất muốn cười, nhưng tôi cố nhịn, tôi không được cười mà còn phải khóc.

Cũng may... nghẹn cười cũng làm ứa ra nước mắt.

Sau vài giây, tôi điều chỉnh biểu cảm một chút, hứng thú đủ đầy, dùng một tiếng gào thét tràn đầy cảm giác lên án sự thuần chất của chủ nghĩa hậu hiện đại đáp lại: "Trị liệu! Aaaaa ha ha ha ha ha..."

Nước mắt của tôi cuối cùng vẫn chảy ra, tiếng cười không cách nào kiềm chế thì bị tôi dùng tiếng khóc nức nở che giấu đi.

Ôi chao, làm một người bình thường, thật là mệt chết đi được.
Bình Luận (0)
Comment