Trừ Ta, Toàn Tông Môn Đều Là Diễn Viên

Chương 12 - Trời Nắng Cẩn Thận Bị Cảm

"Ừm, như vậy rất.."

Đang muốn nói ra chữ tốt, Hồng Nguyệt Tâm bỗng nhiên cứng họng lại, trợn to mắt nhìn Trường An.

Cái mẹ gì luyện thành, sư tỷ chỉ mới chớp mắt một cái thôi mà trời đất thay đổi rồi sao. Hay là ta nhìn thời gian sai lệch đi. Rõ ràng sư đệ ở trong thác nước chỉ có mười giờ nha.

Hồng Nguyệt Tâm quay lưng về phía Trường An, lấy từ trong túi trữ vật ra một quyển sách, "nhật ký tu luyện Hồng Nguyệt Tâm". Trang đầu có ghi:

"Aizz, phải nói tu luyện kim cương hộ thể quá cực khổ, ta sợ khi luyện thành đầu sẽ trọc đi..... Cũng may đến ngày thứ bảy, ta kiên trì được mười hai giờ liên như sách nói, thành công nhập môn kim cương hộ thể, nhưng ta cảm giác, tóc của ta ít hơn trước một ít..."

Xem xét kĩ những gì trong nhật ký nói, rõ ràng là mười hai giờ liên tiếp không sai. Chẳng lẽ do chỉ tìm được nửa cuốn đầu, cho nên là mình tu luyện sai rồi.

Nguyệt Tâm lúc này không tin tà, liền lại gần xem xét Trường An. Nhìn về cơ thể sư đệ, Nguyệt Tâm đúng là cảm thấy sư đệ cơ thể có phần rắn chắc hơn trước.

Nhưng trong sách nói, có một cách để phân biệt được có thể tu luyện được nhập môn kim cương thần công hay chưa chính là xem tóc người đó có ít đi hay không. Nếu tóc bị rụng đi, chứng tỏ đã nhập môn.

Thậm chí luyện tới đại thành, đầu có thể thành trọc. Năm xưa Hồng Nguyệt Tâm cũng biến thành trọc, người nhà còn nghĩ rằng cha nàng có con riêng bên ngoài, nhưng may mắn là tu tiên giới là có đan dược giúp mọc tóc.

Thấy sư tỷ chạm vào tóc của mình, Trường An giật mình định lui ra phía sau, nhưng bỗng thấy trên tay sư tỷ cầm từng sợi tóc của mình. Trường An trơn mặt. Chỉ qua một lúc đầu hắn biến thành đầu trọc.

Cái mẹ gì, sao đầu mình biến thành trọc rồi, Trường An gào thét trong lòng. Sau đó hỏi Hồng Nguyệt Tâm.

"Sư tỷ..."

"Khụ khụ, đây chỉ là dấu hiệu nhận biết sư đệ đã học được Kim cương hộ thể, yên tâm, mai đi tìm nhị sư huynh, xin huynh ấy đan dược mọc tóc là được."

Hồng Nguyệt Tâm ho khan nói ra, nhưng trong lòng nàng bây giờ là hãi hùng khiếp vía. Phải biết nếu nhập môn cũng chỉ rụng vài chỏm tóc, nhưng Trường An tình hình bây giờ chỉ có thể nói, sư đệ chỉ mất 10 giờ nhưng không phải là nhập môn, mà là luyện thành kim cương hộ thể, có thể đỡ được một chưởng cao thủ Nguyên Anh.

Trường An trong lòng gào thét:

"Sư tỷ ngươi thật độc ác, sư đệ chỉ là lúc đầu không biết nên mới có ý chê bai ngươi mà thôi, không ngờ ngươi lại chơi ta, còn nói là dấu hiệu sao ta không thấy ngươi cũng biến thành đầu trọc như ta."

"Sư tỷ ngươi không chỉ tính tình táo bạo, mà tâm cũng như lỗ kim a".

Nhìn thấy ánh mắt oán giận của tiểu sư đệ, Hồng Nguyệt Như giả vờ không thấy, sau đó làm vẻ mặt lạnh lùng nói.

"Ừm, mặc dù coi như nhập môn, nhưng căn cơ chưa đủ, nếu có thể cố gắng chịu thêm được hai giờ nữa, chắc chắn không chỉ dừng lại ở nhập môn, trời cũng đã tối, sư đệ mau đi phòng ăn rồi về nghỉ ngơi sớm đi."

Dù gì cũng là sư tỷ, sau có thể để sư đệ biết được đế ấy hơn mình, sau này còn mặt mũi nào chỉ dạy. Mặt không đổi sắc Hồng Nguyệt Tâm bay đi, để lại Trường An đứng ngơ ngơ ngác ngác ở đó.

Lúc đầu còn đang tức giận, nhưng khi nghe sư tỷ nói như thế, cơn giận Trường An cấp tốc biến mất. Dù gì ở tu tiên giới, trọc đầu thì đã sau, sư tỷ nói đúng, mai chỉ cần xin đan dược mọc tóc là được.

Nhưng Trường An chợt phát hiện trong lời sư tỷ nói có ẩn ý, sư tỷ phải mất mười hai giờ, còn mình chỉ mất mười giờ. Nếu mình kiên trì thêm hai giờ nữa, có lẽ mình sẽ không phải trọc đi.

"Là do mình quá ngu dốt, nên đầu mới trọc, sư tỷ cố ý không nói ra, là không muốn ảnh hưởng tâm lý của mình sau này, quả nhiên là ta đã hiểu lầm sư tỷ". Trường An lúc này tự não bổ trong lòng.

..

Trường An lúc này đi về hướng nhà bếp, trời mặc dù đã tối, nhưng tu luyện nguyên một ngày, hắn lúc này cần bổ sung năng lượng.

Chỉ thấy trên bàn ăn lúc này có một nồi cháo trắng, một con gà quay, cùng mấy cái bánh bao. Cháo trắng cùng với bánh bao đã nguội đi, chỉ có gà quay còn rất nóng, giống như chỉ vừa mới quay vậy.

Trường An nhìn xung quanh không thấy ai, sau đó nhìn thấy trên bàn còn để lại một tờ giấy, nét chữ gọn ràng:

"Sư đệ nhớ dùng hết, nếu không sẽ đổ bỏ chó ăn".

Mặc dù không để lại tên người viết, nhưng lời nói thô bao thế này không cần đoán cũng biết là tam sư tỷ viết ra. Trường An xúc động ăn hết nhưng món ăn ở đây.

"Chữ viết sư tỷ cũng thật là quá đẹp đi, nhưng mà món gà này có chút khét."

...

Lưu Phi lúc này từ hướng ngũ sư đệ Trương Tam trở về. Lúc chiều Hồng Nguyệt Tâm làm Phong Sương kiếm bị mẻ đi mốt chút. Hắn phải tốn công đi tới chỗ ngũ sư đệ để sửa lại kiếm, sửa lại hết một buổi, bây giờ mới về tới nhà.

Nhưng mà lúc Lưu Phi bước vào nhà, thấy thiếu đi cái gì đó, quan sát khắp phòng thì thấy nửa cánh cửa sổ lại không cánh mà bay.

Thì ra lúc Hồng Nguyệt Tâm đi bắt gà trên núi, vì không để những người khác biết mình làm món ăn để đền bù cho tiểu sư đệ, trong tông ai cũng đã quen với hình tượng lạnh lùng như băng của Hồng Nguyệt Tâm, nên nàng cũng không muốn phá vỡ nó.

Trong lúc đi ngang qua nhà của đại sư huynh, thấy nửa cánh cửa sổ kia cũng khá lớn, nếu đem đi đốt nướng gà chắc sẽ vừa đủ, không cần phải tìm cùi. Thế là nàng tiện tay mượn đi cánh cửa

này.

Lưu Phi lúc này vừa ôm chăn co rúm lại một góc vừa gào thét. "Là ai lấy cắp cửa sổ nhà ta".

..

Ách xì,

Hồng Nguyệt Tâm ách xì một cái.

"Chẳng lẻ hôm nay trời nắng khiến mình bị cảm rồi."

Bình Luận (0)
Comment