Trúc Mã Của Ai Mà Đáng Yêu Vậy

Chương 5

Edit: Helen

Bắt đầu từ ngày thứ hai, Nhâm Lạc không biết rằng chính bản thân mình rất có sức hấp dẫn hay là bộ dáng mình thật sự là đáng yêu, các bạn nữ hình như rất thích cùng chơi với nó. Đi học ngày đầu tiên, Bạn nữ xinh đẹp khả ái ngồi phía sau liền mời nó cùng nhau ăn đồ ăn vặt, cùng nhau đi tolet. đến trường ngày thứ hai, bạn ủy viên học tập nho nhã điềm đạm liền chủ động đến tìm nó thảo luận đề toán học, đến trường học ngày thứ ba, hoa hậu giảng đường cư nhiên lại mời nó tan học cùng nhau về nhà!

Ở trong lòng bé Nhâm Lạc, còn không đánh giá rõ lắm việc được yêu thích, Nhưng là nhìn thấy nhiều điều bất đồng như vậy, lại có nhiều bạn nhỏ trắng trẻo mập mập đều sung bái đi theo mình như vậy quả thật rất là đắc ý. Các cô gái rốt cuộc cũng hiểu con trai mà xinh đẹp hơn con gái là điều không thể chấp nhận được, rốt cuộc cũng có thể ở trước mặt em gái Lâm hãnh diện một lần. Nhưng trạng thái như vậy không duy trì nổi một tháng liền hoàn toàn tan biến, dẫn đầu đánh vỡ mộng đẹp là em gái hoa hậu giảng đường.

Nhâm Lạc còn nhớ rõ, đó là một ngày hoàng hôn sắp mưa u ám. Nhâm Lạc đứng ở chỗ thường ngày, tại cửa trường học chờ hoa hậu giảng đường. Chuẩn bị với cô ấy cùng nhau về nhà. Hoa hậu giảng đường chầm chậm đi ra cửa mắt nhìn Nhâm Lạc, vẻ mặt mệt mỏi hiển nhiên là không có tinh thần. Nhâm Lạc đấu tranh một hồi rốt cuộc cũng hỏi ra miệng.

Hoa hậu giảng đường quyệt cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi:

-Nhâm Lạc, vì sao hôm nay tan học, lại không nhìn thấy bạn Trâu Ngạn đâu?

A a a a a!!! Tức chết ta, "em gái Lâm " chết tiệt, lại là nó, chờ xem, xem nó trở về thu thập Trâu Ngạn như thế nào. Mặc dù trong long tất cả đều là phẫn nộ, nhưng bạn nhỏ Nhâm Lạc của chúng ta vẫn trả lời vấn đề của hoa hậu giảng đường:

-Bởi vì tớ không cho cậu ấy đi cùng chúng mình.

Chỉ thấy hoa hậu giảng đường của chúng ta lập tức bắt lấy tay Lạc Lạc nói:

-Cái gì mà không cho Trâu Ngạn đi cùng chúng ta? – Hoa hậu giảng đường chất vấn

Bạn nhỏ Nhâm Lạc, rốt cục không khắc chế được lửa giận trong lòng. "Ba!!!" đánh rót tay hoa hậu giảng đường ra, nổi giận đùng đùng nói:

-Tớ không nghĩ để cho nó đi cùng với tớ không được sao? Cậu muốn cùng nó đi, thì liền đi cùng với nó đi, đừng làm phiền tớ.

-Hừ! Cậu đắc ý cái gì, nếu không bởi vì Trâu Ngạn, người thích đánh nhau như cậu làm gì có đứa quỷ nào muốn chơi cùng, mẹ nói thích đánh nhau không phải là cô gái ngoan, cậu cứ chờ xem, Trâu Ngạn về sau sẽ đi cùng với tớ, chờ xem.

-Tớ mới không chờ cậu cùng đi đâu, tớ chỉ đi cùng Nhâm Lạc thôi.

Phía trước có một bé trai nhỏ xinh đẹp đi đến, chính là bé Ngạn Ngạn của chúng ta.

Hoa hậu giảng đường nhìn Trâu Ngạn bước tới liền lập tức giữ chặt tay Trâu Ngạn:

-Trâu Ngạn, bạn và tớ cùng nhau về nhà đi, tơ có rất nhiều kẹo, không cần chới với quỷ thích gây sự.

Bạn nhỏ Nhâm Lạc nhìn thấy bé Trâu Ngạn bị hoa hậu giảng đường giữ chặt tay, không biết như thế nào thế nhưng cảm thấy có điểm chói mắt. Đột nhiên, "em gái Lâm" kéo kéo quần áo nó, chỉ thấy Ngạn Ngạn nâng khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ủy khuất: 

-"Chị, chị xem, cô ấy cầm lung tung tay em, cô ấy khi dễ em."

-Cậu!!!

Bạn nhỏ Hoa hậu giảng đường lập tức buông tay ra.

-Ai thích cầm tay bạn.

Nói xong đẩy Trâu Ngạn một phen. Nhâm Lạc thấy hành vi của hoa hậu giảng đường, lập tức đem Trâu Ngạn kéo đến phía sau chính mình, dung lực đem hoa hậu giảng đường đẩy ra.

-Ai cho mày đẩy nó, có tao ở đây mày mà bắt nạt nó cẩn thận tao đánh mày.

-Oa!!!

Hoa hậu giảng đường lập tức khóc lớn chạy đi.

Bạn nhỏ Nhâm Lạc nhìn bạn nhỏ hoa hậu giảng đường rời đi, lui về sau nhìn một cái, trong long lập tức lại trần đầy lửa giận:

-"Cười cái gì mà cười, không cho phép, có nghe thấy không!!!"

-"Dạ, chị, em không cười, chúng ta về nhà đi "

Nghe "em gái Lâm" âm thanh ngọt ngào ủy khuất, Bạn nhỏ Nhâm Lạc cảm giác phát hảo còn lớn hơn nữa, hướng về phía bé Trâu Ngạn hung dữ nói:

-"Em có thể dừng đi theo chị hay không?"

-"Không thể, mẹ nuôi nói em lớn lên xinh đẹp như vậy, sẽ có bác gái kỳ quái đem em bắt đi."

Nhìn "em gái Lâm" vẻ mặt sợ hãi, Nhâm Lạc -_-||| đồng thời lại -_-#, 

-"Còn không mau đi, theo không kịp chị sẽ không chờ em."

-"Vâng, mẹ nuôi nói muốn tay trong tay, cùng nhau về nhà." Nói xong liền mắn lấy tay Nhâm Lạc.

Nhâm Lạc cảm giác trong tay trơn nhẵn, bàn tay mềm nhũn, cô nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là không đẩy ra, miễn cho nó theo không kịp làm sao bây giờ.

Đằng sau vẻ mặt không kiên nhẫm của cô gái nhỏ là một chàng trai nhỏ xinh đẹp mỉn cười.

Bởi vì bố Trâu và mẹ Trâu công tác bận rộn, bé Trâu Ngạn bình thường đều ở nhà bó mẹ nuôi ăn cơm. Hôm nay, bé Trâu Ngạn cũng giống như ngày thường, còng với bé Nhâm Lạc trở về nhà nhà Lạc Lạc. Nhâm Lạc về nhà liền giống như con ngựa hoang thoát cương, quăng túi sách đi, lấy tốc độ ánh sang chạy đến TV, đúng giờ mở phim hoạt hình 《 tây du ký 》. Mà bé Trâu Ngạn lặng yên nhặt túi sách của Nhâm Lạc, mang nó để lên so pha, sau đó lấy ra quyển sách số học năm thứ ba yên lặng ngồi xem.

-"Con trai, lại đây, ăn keo." 

Nhâm mẹ mang gói kẹo thỏ trắng bóc ra, đưa cho bé Trâu Ngạn.

-"Mẹ, làm sao không có của con!" Nhâm Lạc kháng nghị

-"Con còn cao hơn cò, không cho phép ăn."

Bé Nhâm Lạc không vui, từ trên sô pha đứng lên, bàn tay trắng như tuyết xoa thắt lưng, miệng thở hồng hộc giống như chú cá nhỏ thả bong bóng, hắng cổ họng kêu:

-"Dựa vào cái gì con không được ăn, "em gái Lâm" mau đưa kẹo của chị cho chị" Mẹ Nhâm lập tức đem bé Trâu Ngạn ôm vào trong lòng, trừng mắt nhìn bé Nhâm Lạc:

-"Lạc Lạc! sao con có thể nói chuyện với em như thế?!"

Nhâm Lạc quyệt miệng, một bộ dáng đang không vui. Uy quyền mẹ Nhâm liền bị khiêu chiến, tức giận 噌噌 hướng lên trên bàn, vỗ mạnh một cái đứng lên, vén tay áo lên 噌噌 bước vài bước đi đến bên cạnh sô pha, giọng trầm xuống:

-"Nhâm Lạc, con càng hai ngày nay càng ngày càng ngứa da phải không, ngay cả lời nói của mẹ cũng không nghe, có phải cảm thấy mẹ bà bố con sẽ không đánh con hay không, hả”

Bé Nhâm Lạc sợ hãi nhìn mắt mẹ càng ngày càng nhiều mấy đen, trong đầu đột nhiên lại nhớ lại bài văn nhỏ mà mình đã từng xem qua có viết một câu: “Sắc mặt mẹ xanh mét”. Khi đó nó còn cười nhạo người ta, không nghĩ hôm nay lại cho nó biết cái gì gọi là sắc mặt xanh mét. Lập tức không dám lên tiếng cúi đầu.

-“Mẹ, ngươì không nên trách chị, Ngạn Ngạn rất khổ sở." 

Mẹ Nhâm nhìn cậu con nuôi ánh mắt giống như nai con Bambi, trong nháy mắt chạm trúng điểm mềm yếu.

-"Được, Ngạn Ngạn từ từ ăn, mẹ đi làm cơm."

Bé Nhâm Lạc chờ mẹ đi vào phòng bếp, lập tức trừng mắt bé Trâu Ngạn, vừa định phát hỏa, đột nhiên bản thân lại bị một đôi tay kéo lại.

-"Chị, trong miệng của em còn kẹo, em cho chị ăn”

Bé Nhâm Lạc nhìn "em gái Lâm" hàm rang đang cắn kẹo, nuốt nuốt nước miếng. Quay đầu ra chỗ khác:

-"Hừ, ai muốn ăn nước miếng của cậu."

Nói vừa xong tay nó đã bị lắc lắc, quay đầu xem, "em gái Lâm" lại lộ ra biểu tình cầu xin, chung quy vẫn là nó nhịn không được bị kẹo dụ dỗ, làm như miễn cưỡng nói:

-"Được rồi, là cậu cầu xin chị ăn đấy nhé, chị cố mà ăn."

Bé Trâu Ngạn nghe xong lập tức đem cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hướng tới gần bé Nhâm Lạc, mà bé Lạc Lạc của chúng ta không chút khách khí đêm môi tới gần, duỗi đầu lưỡi ra, liền đem kẹo từ miệng Trâu Ngạn qua miệng của mình. Bé Trâu Ngạn Lập tức nở nụ cười thật to.

Lúc này, mẹ Nhâm tựa ở cửa phòng bếp nhìn thấy một màn này, vụng trộm nở nụ cười

-"Thực sự rất đáng yêu nha, mình như thế nào lại thông minh như vậy, Liễu Liễu à Ngạn Ngạn về sau chạy không được đâu." Vui sướng vui sướng, sau đó, lại tiếp tục nấu cơm 
Bình Luận (0)
Comment