Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 29

Kỳ Thịnh vén tấm mành vải trắng của buồng chụp ảnh lấy ngay lên, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Giang La đang phồng má làm biểu cảm dễ thương về phía máy ảnh.

Giang La thấy anh tiến vào khung hình, hai người chớp chớp mắt nhìn nhau, má cô còn đang phồng lên, mặt đỏ bừng, hét lên, không ngừng đẩy vị khách không mời mà đến này ra ngoài: "Cậu đừng nhìn tôi chụp hình!"

Xấu hổ chết mất.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Bỗng nhiên, mấy giây sau, cô dường như kịp phản ứng lại chuyện gì, đột nhiên vén tấm mành lên.

Thấy sinh vật nhỏ trên vai Kỳ Thịnh, Giang La kinh ngạc vui mừng hét lên một tiếng...

"A! Meo Meo!"

Là một người cực kỳ yêu mèo, Giang La hoàn toàn không có chút sức đề kháng nào với những bé mèo con mềm mại, lông xù nào.

Từ nhỏ đến lớn, ước mơ xa vời không thể với tới nhất của cô chính là nuôi một con mèo.

Chỉ tiếc Giang Mãnh Nam là một người sợ mèo cực đoan, nói là nếu dám mang mèo về nhà, ông đây sẽ ném cả người lẫn mèo ra ngoài.

"Mau cho tôi ôm một cái! Mau mau!"

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Giang La không kịp chờ đợi đã nhào tới, khiến Kỳ Thịnh cũng suýt không chịu nổi: "Cậu ôm nó hay là ôm tôi."

"Tôi muốn Meo Meo!"

Chiều cao của hai người chênh lệch rất rõ ràng, Kỳ Thịnh chỉ có thể hơi cúi xuống, để cô sờ con mèo nhỏ trên vai nhưng con mèo có vẻ hơi căng thẳng, tay cô chỉ mới vừa đưa ra, nó ngửi thấy mùi lạ rất sợ hãi, theo bản năng mở miệng khè về phía Giang La, phát ra âm thanh uy hiếp.

"A, dữ quá đi! Không thích tôi."

"Cậu dịu dàng một chút, nó hơi sợ hãi, vừa rồi bị đám trẻ xấu xa bắt nạt."

"Vậy à, vậy tôi cố gắng nhẹ nhàng hơn chút."

Cô gái nhỏ ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, nắm lấy bả vai Kỳ Thịnh, đặt tay xuống phía dưới mũi của con mèo, để nó ngửi mình, quen với mùi của cô.

Mèo nhỏ đã quen được một chút, cuối cùng cũng bằng lòng dùng má dụi vào tay Giang La.

"A, thích quá đi! Tôi sắp tan chảy luôn rồi!"

Cô gái nhỏ phát ra giọng nói ríu rít đặc trưng khi gặp những thứ dễ thương, Kỳ Thịnh nghe mà trong lòng mềm nhũn, hơn nữa cô còn đang bám chặt lên người anh.

Hai thứ trước mặt... cũng cứ thế dính sát vào người anh.

Kỳ Thịnh là một người rất nhạy cảm, còn nhạy cảm hơn những đứa con trai khác nhiều, anh lập tức lùi về phía sau hai bước, định tránh khỏi cô: "Tự trọng."

Nhưng Giang La hoàn toàn không nhận ra mình tạo thành "công kích mang tính hủy diệt" đối với anh, còn đang ra sức tiến lại gần, trong lòng trong mắt đều là mèo con trên vai anh.

Cô đuổi theo mấy bước, anh liên tiếp lùi về phía sau, cuối cùng bị bị đẩy vào tường: "Cho tôi sờ mèo thêm chút nữa, chỉ sờ một cái thôi."

Kỳ Thịnh dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, từ sau lần tới bệnh viện chụp CT, anh chưa từng cảm thấy không đúng như vậy.

Anh lắc người một cái, tiến vào buồng chụp ảnh lấy ngay.

Giang La cũng theo vào, giống như nam châm bị anh hút lấy, bám lên người anh.

"Kỳ Thịnh, cậu muốn chụp ảnh với mèo à?"

"Chúng ta chụp cùng nhau!"

"Bây giờ không được."

"Tại sao?"

Vừa dứt lời, Giang La lập tức nhận ra anh có gì đó không đúng, tầm mắt nhìn xuống, bỗng dưng trợn to hai mắt.

Mẹ ơi.

Kỳ Thịnh dùng đầu ngón tay nâng mặt cô lên, khẽ suỵt một tiếng, giọng lười biếng lại gợi cảm: "Cậu đang... nhìn gì thế?"

Lúc này cô gái nhỏ mới nhận ra vừa rồi mình hành động không đúng mực, giống như bị điện giật vội vàng cách xa anh, gò má đỏ bừng, không biết nên nói gì cho phải: "Cái đó... Cậu ở chỗ này bình tĩnh lại, tôi đi chụp ảnh với mèo nhỏ trước."

"Ừ."

Giang La bế con mèo lên, bỏ một đồng xu vào trong máy chụp ảnh, di chuyển khung ảnh nền sang trái phải tỉ mỉ chọn lựa, chọn một tấm nắng vàng cỏ xanh rất đáng yêu, ôm mèo tạo dáng chụp một tấm.

Kỳ Thịnh ngồi trên chiếc ghế bọc nệm mềm màu hồng trong căn phòng nhỏ, nhìn bóng lưng của cô gái, đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Một bụng lửa giận mang về từ chỗ của Kỳ Trác Ngôn, giờ phút này đều bị quét sạch.

Anh biết tại sao mình lại thích ở cùng Giang La, trên người cô có một loại cảm giác ấm áp, cho dù cô không có mẹ nhưng Giang Mãnh Nam cho cô tình thương của ba, khiến cô rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Từ nhỏ Kỳ Thịnh đã khát vọng loại hạnh phúc này.

Giang La quay đầu lại hỏi anh: "Kỳ Thịnh, cậu bình tĩnh lại chưa?"

"Ổn rồi."

"Có muốn tới chụp hai tấm không?"

"Không chụp."

Từ trước đến giờ Kỳ Thịnh rất ghét chụp hình.

"Chụp đi! Chỉ chụp một tấm thôi."

Kỳ Thịnh nhìn ra cô gái này không có tiền, dụ anh chụp ảnh... chẳng qua chỉ là muốn anh bỏ tiền mà thôi.

Anh lười đứng lên, móc mười đồng từ trong túi ra, đổi hai đồng tiền xu, bỏ vào trong máy: "Tự mình chụp đi."

Cô ôm mèo, đỏ mặt nói: "A, tôi không có ý này."

"Cậu chính là có ý này."

Giang La cảm thấy không ổn lắm, vì vậy kéo vạt áo Kỳ Thịnh, cưỡng ép kéo anh qua, đặt con mèo lên trên vai anh, để anh và mèo nhỏ chụp một bức chân dung.

Người này chụp ảnh chân dung cũng bày ra vẻ mặt thối, không hề có chút ý cười nào, tức giận cứ như thể toàn bộ thế giới thiếu nợ anh một triệu tám trăm nghìn vậy.

Tách một tiếng, hình từ trong máy phun ra.

Giang La nhận lấy ảnh nhìn thử, mặc dù vẻ mặt của anh lạnh nhạt nhưng đường nét trên gương mặt rất anh tuấn, dựa sát vào mèo con còn có một loại cảm giác dễ thương tương phản.

Cô cẩn thận đặt chung bức ảnh này vào những bức ảnh khác của cô, sau đó... len lén cất đi.

Chụp ảnh xong, hai người lại tới tiệm thú cưng, cho mèo con tắm nước nóng từ đầu đến đuôi.

Sau khi sấy khô cho mèo nhỏ, mặc dù chỉ là một con mèo lông tạp màu nâu đen xấu xí nhưng lông xù xù, nhìn cũng rất dễ thương.

Mua cát mèo, chậu cát mèo, hạt mèo và mấy loại đồ dùng cho mèo ở tiệm thú cưng, lại kiểm tra các hạng mục thân thể cho mèo, tiêm vắc-xin chó dại, hai người đón xe trở về ngõ Vụ Túc.

Trên taxi, Giang La cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra chuyện cô vẫn luôn muốn hỏi...

"Vừa rồi ba cậu gọi cậu qua... làm gì thế?"

Kỳ Thịnh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Bảo tôi dọn về, có lẽ ông nội đã biết chuyện đánh nhau lần trước, bảo ông ta dạy dỗ tôi."

Ánh đèn ngoài cửa sổ phủ lên gương mặt góc cạnh của Kỳ Thịnh, tạo thành những mảng sáng tối trên gương mặt anh, Giang La nhìn anh, tim nhất thời ngừng đập mấy giây...

"Vậy cậu..."

"Tôi từ chối rồi."

Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Kỳ Thịnh rời đi, bọn họ sẽ rất ít có cơ hội đi chơi chung.

Bởi vì căn nhà cũ thời dân quốc kia trùng hợp ở trong ngõ Vụ Túc nên Giang La mới có cơ hội làm quen với Kỳ Thịnh.

Bọn họ không phải người có cùng một tầng lớp gia thế bối cảnh, vốn đã không nên quen biết nhau.

Trong lòng Giang La cũng cất phiền muộn, sợ đột nhiên có một ngày anh thật sự rời đi, vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.

Dường như cô càng ngày càng trở nên tham lam hơn rồi.

...

Taxi dừng trước đầu ngõ Vụ Túc, Giang La và Kỳ Thịnh đi bộ về nhà.

Ở cửa nhà, Kỳ Thịnh đặt con mèo nhỏ vào trong ngực cô: "Nhà cậu có thể nuôi nó không?"

"Cho tôi?" Giang La kinh ngạc vui mừng nói: "Tặng cho tôi à?"

"Không thì sao?"

"A!" Cô gái nhỏ ôm mèo cọ cọ, vô cùng vui vẻ: "Tôi còn tưởng đây là mèo của cậu."

"Nhà tôi nuôi chó." Kỳ Thịnh bình thản giải thích: "Công Chúa là một cô bé cực kỳ đanh đá, sẽ không chấp nhận con mèo này."

Giang La nghĩ đến con Husky ngốc nghếch tên là Công Chúa kia, bật cười: "Cậu thật sự coi nó là Công Chúa."

"Ừm."

Giang La nghĩ làm thú cưng của Kỳ Thịnh có lẽ rất hạnh phúc.

Có điều mèo nhỏ bây giờ là của cô rồi, nó cũng sẽ rất hạnh phúc.

"Vậy... Chào tạm biệt anh đẹp trai này đi!" Giang La ôm con mèo nhỏ trước ngực, cầm chân con mèo nhỏ lên, vẫy vẫy với Kỳ Thịnh: "Nói tạm biệt nào."

"Meo~"

Kỳ Thịnh vươn tay tới, tùy ý xoa đầu con mèo, vô tình chạm phải thứ mềm mại của cô gái nhỏ, hai người đều giật mình.

Nhất là Giang La, toàn thân cô run lên, run rẩy cực kỳ rõ ràng.

Hô hấp của Kỳ Thịnh chậm nửa nhịp, da đầu tê dại.

Có điều loại chuyện này, cả hai đều giả vờ như không phát hiện ra thì tốt hơn.

Giang La lấy ra diễn xuất của ảnh hậu Oscar, như không có chuyện gì xảy ra nói với anh: "Ngày mai gặp" rồi đỏ mặt, xoay người chạy về trong hành lang.

Bước lên cầu thang hai bước rồi cô mới phát hiện cát mèo hạt mèo đều đang trong tay anh, không thể làm gì khác chỉ đành nhắm mắt chạy ngược về.

Lúc xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Kỳ Thịnh đang nhìn chằm chằm tay phải của mình.

Dưới ánh trăng, đôi tay thon dài trắng trẻo kia đẹp như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.

Anh... vẫn còn đang nghiền ngẫm lại dư vị!

Thấy Giang La quay lại, Kỳ Thịnh buông tay xuống, cố ý giấu ở sau lưng.

Gò má cô gái nhỏ đỏ bừng, đi tới nhặt cát mèo hạt mèo và chậu ở dưới đất lên, Kỳ Thịnh vội vàng nhận lấy: "Để tôi tiễn cậu lên."

"Không, không cần."

Cô đi hai bước, thân hình hơi nghiêng ngả, cố gắng hết sức, căn bản không nhấc nổi!

"Vẫn, vẫn là phải nhờ cậu xách giúp tôi."

Kỳ Thịnh nhận lấy, đi lên lầu cùng cô, đặt đồ ở trước cửa.

Hai người một lần nữa nói lời chia tay, mỗi người trở về nhà của mình.

Sau khi vào phòng, Giang La buông mèo xuống, nhào lên ghế sô pha gào khóc hu hu một lúc lâu, xoa ngực mình, vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Trong một loạt tâm trạng phức tạp đó dường như còn xen lẫn một chút... vui sướng âm thầm.

Mèo nhỏ "meo meo" kêu lên một tiếng, nhảy lên trên chiếc bụng mềm nhũn của Giang La, li.ếm móng vuốt nho nhỏ của mình, dùng đôi mắt tò mò nhìn cô chằm chằm.

Giang La đỏ mặt, nhìn con mèo nhỏ, thở dài một hơi...

"Meo Meo, tao cảm thấy tao xong đời rồi."

"Thật đó!"

"Meo~"

"Cậu ấy không thể nào thích tao, vĩnh viễn không thể nào."

...

Buổi tối, Giang La dùng hộp giấy và quần áo cũ không còn mặc nữa thu xếp một ổ mèo nho nhỏ ấm áp đáng yêu cho mèo con, cô còn đặc biệt cẩn thận vẽ rất nhiều hình mèo dễ thương lên hộp giấy.

Không lâu sau, Giang Mãnh Nam trở về, trước mắt nhanh chóng lóe lên một thân ảnh màu đen dọa ông sợ hết hồn.

Định thần nhìn lại, thấy một con mèo con đen thui nằm trên ghế sô pha, đang "meo meo" kêu lên với ông.

Giang Mãnh Nam bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, lưng dán sát vào tủ lạnh, nổi giận hét to: "Giang La! Giang La con cút ra đây cho ba! Đây đây đây... đây là chuyện gì, con quái thú này là thứ gì!"

"Ba, nó là một con mèo." Giang La từ trong phòng đi ra, thấp thỏm lại nghiêm túc phổ cập khoa học cho ông: "Không phải hổ, không phải mãnh thú, không phải là yêu quái cắn nuốt hồn phách con người, nó chỉ là một con mèo nhỏ mà thôi."

"A! Ông đây ghét nhất là mèo!" Giang Mãnh Nam dính sát vào tường, dè dặt cách xa con "mãnh thú" trên sô pha.

"Ba sợ nhất là mèo nhỉ."

"Không phải sợ, chỉ là ghét."

"Rõ ràng là ba sợ."

Giang La biết khi còn nhỏ Giang Mãnh Nam cũng là người cực kỳ yêu mèo nhưng sau khi bị một con mèo hoang mình cho ăn một thời gian dài cào trầy da, còn bị thương rất nặng, cảm thấy như bị phản bội, từ đó về sau thể xác và tinh thần đều tổn thương nặng nề, nhìn thấy mèo là cách thật xa, tuyệt đối không đi trêu chọc.

"Con con con... Con mau phóng sinh nó đi, nuôi ở nhà tàn nhẫn bao nhiêu, mau cho nó tự do! Để nó trở về với thiên tính của mình."

"Đừng mà." Giang La đi tới, vuốt v.e đầu mèo con: "Nó rất đáng thương, ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng, còn bị người ta bắt nạt, con muốn nuôi nó."

"Con nằm mơ."

"Con muốn nuôi! Muốn nuôi muốn nuôi!"

"Không thể!" Thái độ của Giang Mãnh Nam cũng rất kiên quyết.

Giang La thấy chơi xấu không có hiệu quả, lại chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ làm nũng...

"Ba, ba đừng sợ mà, nó sẽ không làm ba bị thương đâu, thật đó, nó rất đáng yêu."

"Ba... Ba không sợ, sao ba có thể sợ được!"

Giang La ôm mèo đi tới bên cạnh Giang Mãnh Nam: "Ba sờ nó một cái đi, nói không chừng lại thích nó."

Giang Mãnh Nam thấy con "mãnh thú" kia trong lòng cô gái nhỏ, sải bước nhảy lên trên bàn uống trà: "Con con... đừng qua đây! A a a! Giang La, hôn nay con muốn giết ba sao!"

"Ba sờ nó một cái đi, nó rất ngoan, sẽ không làm con người bị thương đâu, nhất là người... dịu dàng săn sóc lại đẹp trai như ba." Giang La nịnh nọt hết câu này đến câu khác: "Ba là người tốt với con nhất, con thích ba nhất, cho con nuôi đi mà, được không ạ! Xin ba đó."

Mèo con vùi trong ngực Giang La, làm ra vẻ cục cưng ngoan ngoãn, mở to đôi mắt màu xanh ngọc, vô tội nhìn Giang Mãnh Nam.

Giang Mãnh Nam run rẩy đưa tay ra sờ vào nó, con mèo nhỏ kêu "meo meo" một tiếng, dọa ông sợ đến mức vội vàng nhảy từ trên bàn trà xuống, suýt nữa thì ngã: "Ôm đi ôm đi! Sinh vật này quá nguy hiểm!"

"..."

Cô gái nhỏ bĩu môi, ôm con mèo nhỏ như tâm can bảo bối: "Con muốn nói nó, rất muốn nuôi!"

Thật ra Giang Mãnh Nam rất ít khi từ chối yêu cầu của con gái.

Ở một mức độ nào đó mà nói, ông có thể coi là người cực kỳ cưng chiều con gái, chỉ là mạnh miệng không thừa nhận, còn giả bộ hung dữ.

Nhưng hàng xóm láng giềng đều biết không có ai cưng chiều con như ông.

Tiền muốn bao nhiêu là cho bấy nhiêu, nếu cô gái nhỏ bị đụng đầu vào đâu đó, đảm bảo ông sẽ là người đầu tiên chạy tới, đúng là con cô nhóc này thành tâm can bảo bối yêu thương trong lòng bàn tay.

Giang La chính là cả thế giới của ông.

Dưới sự nũng nịu chơi xấu, cầu khẩn vừa cứng rắn vừa mềm mỏng của cô, giọng Giang Mãnh Nam cũng buông lỏng mấy phần, tức giận nói: "Chắc chắn lại là tên nhóc Kỳ Thịnh chó má kia xúi giục con."

Nhắc tới chuyện này, khóe miệng cô gái nhỏ không nhịn được cười: "Đây là quà Kỳ Thịnh tặng con."

"Quà? Chỉ là một con mèo hoang, coi là quà gì chứ."

"Quà chính là vật phẩm tặng cho người khác để biểu đạt sự ngưỡng mộ, lời cảm ơn và tình cảm yêu thương." Giang La mím môi: "Ba hiểu chưa, giá cả không quan trọng, quan trọng chính là ý nghĩa bên trong."

"À." Giang Mãnh Nam khinh thường nói: "Vậy cuối cùng là sự ngưỡng mộ, lời cảm ơn hay là tình yêu?"

"Làm sao con biết được, ba đi mà hỏi cậu ấy."

Nhìn dáng vẻ vừa thỏa mãn vừa vui vẻ của cô gái nhỏ, ông bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, đếm ngón tay tính toán, tuổi dậy thì của con gái ông rốt cuộc đến bao giờ mới có thể trôi qua.

"Ba, được nuôi đúng không ạ, con không thể vứt quà của người ta đi mà."

"Kỳ thi tháng tới đây lọt vào top năm mươi của khối cho ba." Giang Mãnh Nam chỉ có thể cố gắng tìm bậc thang leo xuống cho mình: "Không đạt thì cả người cả mèo ba đều sẽ ném ra ngoài!"

"Nhất định có thể!" Giang La hân hoan vui mừng, muốn nhào tới ôm lấy ba, Giang Mãnh Nam lại bị dọa sợ liên tiếp lùi về phía sau: "Nhốt ở trong lồng nuôi! Không, không cho phép thả ra! Quá nguy hiểm!"

"..."

Giang La cũng thật sự không nghĩ ra một người đàn ông mạnh mẽ cơ bắp như vậy sao lại sợ loài sinh vật đáng yêu như mèo được.

"Nhốt trong lồng khó chịu tới cỡ nào, có gì ghê gớm đâu, nuôi ở phòng con là được."

"Cái ổ chó kia của con, con còn nuôi mèo..."

Giang Mãnh Nam cũng chỉ có thể thỏa hiệp, cho phép nuôi mèo trong phòng khách: "Vậy con đặt tên cho nó là gì?"

"Husky của Kỳ Thịnh đặt tên là Chó, biệt danh là Công Chúa. Mèo nhà chúng ta đặt tên là Meo Meo, biệt danh là... A Thịnh."

Nói xong hai chữ cuối cùng, Giang La xấu hổ vội vàng vùi mặt vào trong gối ôm, phát ra tiếng kêu kỳ quái.

"..."

Khóe miệng Giang Mãnh Nam co quắp, mắt cũng sắp trợn trắng lên tới trần nhà.

Không chịu nổi mà!
Bình Luận (0)
Comment