Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 66

Giang La nằm trên giường, cảm thấy xấu hổ dùng cái gối che khuất khuôn mặt mình.

Mùa mưa ẩm ướt kèm theo cơn gió mùa hè kéo đến liên tục, trong một góc khuất nào đó tình triều cuồn cuộn.

Cô mơ thấy bông hoa lớn màu đỏ thời thơ ấu.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Bông hoa được gấp từ giấy nhún, trông vừa mạnh mẽ vừa rạng rỡ, to gần bằng mặt của một bạn nhỏ.

Mỗi một quý, bạn nhỏ có biểu hiện tốt ở trường mầm non đều sẽ được nhận một bông hoa to màu đỏ.

Giang La rất muốn có được một bông hoa đó, vì thế cô cố gắng để lấy được nó, mỗi ngày đi học cô đều ngoan ngoãn không nói chuyện riêng, trên đường nhìn thấy giáo viên cũng sẽ lễ phép chào hỏi giáo viên, sau khi ăn xong cô còn chủ động giúp đỡ giáo viên dọn dẹp bàn nhỏ.

Nhưng bông hoa to màu đỏ của mỗi quý đều bị mấy bạn nhỏ có gia cảnh giàu có giành mất.

Cô chờ mong hết lần này đến lần khác rồi lại thất vọng hết lần này đến lần khác, cứ thế nhìn bông hoa được cài lên ngực của bạn học với ánh mắt đầy khát vọng, mà cô lại chẳng có thứ gì.

Vào năm cuối cùng của lớp mẫu giáo lớn, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được nữa mà bật khóc thút thít, bị các bạn học lêu lêu một thời gian dài.

Giang Mãnh Nam còn dẫn cô đến tìm giáo viên trường mầm non lý luận, vì để làm dịu sự việc này, cuối cùng giáo viên cũng phát cho Giang La một bông hoa to màu đỏ.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Nhưng Giang La lại không hề thấy vui vẻ tí nào, cô mơ hồ cảm nhận được bông hoa kia không phải thứ cô muốn.

Cô đạp chân lên bông hoa kia, giậm chân thật mạnh.

Còn lâu cô mới cần cái này!

Sau đó cô kể lại chuyện này cho Kỳ Thịnh nghe, Kỳ Thịnh dùng giấy nhún cắt cho cô một bông hoa to màu đỏ, siêu to, siêu mạnh mẽ, to bằng khoảng tầm nửa người cô, viền ren có hoa văn rất đẹp, đẹp hơn bông hoa to màu đỏ ở trường mẫu giáo gấp trăm lần.

Giang La sẽ không bao giờ quên cảm giác bất ngờ và vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy nó, cảm giác như muốn bay lên trời vậy.

Bông hoa to màu đỏ đấy được cô giữ gìn cẩn thận rất nhiều năm, sau đó dần dần phai màu rồi dần mất màu.

Tối hôm nay, Giang La lại mơ thấy nó.

Toàn bộ cảnh tượng trong giấc mơ đều bị bông hoa kia nhuộm thành màu hoa hồng nhẹ nhàng thanh tao.

Cô cảm nhận thấy tay của Kỳ Thịnh đặt lên trên người mình, xúc cảm quen thuộc, chân thực mà lại không chân thực, vết chai sần trong lòng bàn tay khiến cô khẽ run rẩy…

Cô không thầy dạy cũng hiểu kéo lấy tay anh, dần dần đưa xuống.

Cảm giác hơi ngứa do giấy nhún của đoá hoa to màu đỏ cọ qua gương mặt dần dần biến mất, thay vào đấy là thứ gì đó khác khiến thể xác và tinh thần của cô đều cảm thấy vô cùng sung sướng.

Tiếp đó, cảnh trong mơ bắt đầu trở nên hỗn loạn, rung chuyển, vừa triền miên âm ỉ lại vừa mưa rền gió dữ.

Giang La cảm giác cột sống giật mình, bỗng dưng cô mở to hai mắt, tỉnh dậy từ giấc mơ.

Cô hơi khom lưng lại.

Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cô, vừa ấm áp vừa khô hanh, cô còn đang ôm cái chăn mỏng, quấn lấy hai chân.

Cảm giác tê dại trong đầu vẫn chưa biến mất…

Tiếng đập cửa của Giang Mãnh Nam vang lên: “Con đã dậy chưa thế! Vừa được nghỉ cái là lại ngủ nướng, mau dậy ăn cơm đi! Ăn đi còn đi nhảy nữa!”

“Vâng!”

Giang La ngồi dậy, cô cảm thấy hơi ẩm ướt, sờ thấy quần đùi có hơi ẩm ẩm còn tưởng là đến tháng.

Nhưng... Không phải.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, vội vàng đi thay quần rồi tháo ga trải giường ra luôn, ôm đồ chạy vào nhà vệ sinh.

Giang Mãnh Nam còn đang bận rộn hấp bánh bao chay trong phòng bếp, ông ló đầu ra: “Con sao thế?”

“Con đến tháng, làm bẩn thôi!”

“…”

“Tự giặt đi nhá.”

“Vâng!”



Đến buổi chiều, Giang La cứ đến phòng tập thể thao để nhảy như mọi khi.

Mỗi một động tác cô đều học siêu nhanh, chỉ trong vòng mấy ngày cô đã học xong mấy điệu nhảy do giáo viên dạy, cũng thường xuyên được giáo viên khen ngợi.

Hàng phía sau có mấy nam sinh nữ sinh mặc quần áo theo kiểu cool ngầu không thích cô lắm, lúc nào cũng nhỏ giọng bàn tán, nói sao con nhỏ mập kia cứ thích đứng ở hàng đầu tiên thế, chắn hết tầm mắt của bọn họ.

Lúc đầu bọn họ chỉ nhỏ giọng bàn tán sau lưng. Nhưng hôm nay sau khi tan học, lúc mấy cô gái trốn ra ngoài hành lang bàn tán nói có hơi lớn tiếng chút, bị Giang La nghe thấy.

Cô đeo cặp sách lên vai trái, đi đến trước mặt bọn họ, có lý chẳng sợ nói: “Chỗ đấy là ai đến trước thì được chiếm trước, lần nào mấy cô cũng vào phòng học cuối cùng nên đương nhiên chỉ có thể đứng sau cùng”

Cô gái có mái tóc dài hơi xoăn liếc mắt nhìn cô đầy khinh thường: “Cậu không biết xấu hổ à?”

“Vì sao tôi lại phải xấu hổ?”

“Cậu cũng không tự nhìn lại bộ dạng của cậu đi.”

“Bộ dạng tôi như nào cơ?”

“Con lợn béo.”

Cô ta còn chưa nói hết câu thì một tiếng “bốp” vang lên, một quả bóng rổ bay đến, cô gái kia giật mình sợ hãi nhảy lên, liên tục lùi ra phía sau.

Kỳ Thịnh đi đến, thờ ơ nói: “Xin lỗi đi.”

Khí chất của anh lạnh thấu xương, bộ quần áo màu đen tôn lên dáng người sắc sảo của anh, ánh mắt lạnh lùng mà lại sắc bén.

Dáng vẻ khi anh lạnh lùng thật sự rất đáng sợ.

“Cậu… Cậu là ai?” Cô gái tóc xoăn hỏi bằng giọng điệu run rẩy.

“Bạn trai của cậu ấy.”

Nghe thấy câu này, ánh mắt mấy cô gái quanh đấy đều thay đổi.

Sao có thể thế được?

Bạn trai của cô… Sao cô lại có bạn trai được.

Lại còn là bạn trai đẹp trai như thế!

“Xin lỗi đi, đừng có để tôi phải lặp lại lần thứ ba.” Kỳ Thịnh lạnh lùng đe doạ.

Cô gái kia loáng thoáng cảm nhận được Kỳ Thịnh không phải người dễ chọc, cô ta chỉ có thể nhượng bộ chịu thua…

“Tôi rất xin lỗi.”

Kỳ Thịnh kéo Giang La rời đi, chưa đi được bao xa đã nghe thấy cô ta lẩm bẩm: “Quản trời quản đất, còn có thể quản được chuyện người khác nói gì sau lưng à, đúng là buồn cười.”

Kỳ Thịnh xoay người quay đầu lại, cười khinh bỉ: “Đúng đấy, đúng là tôi không quản được người khác nói như thế nào thật, thế nên tôi cũng cảm thấy cậu xấu người xấu nết, không chỉ có xấu mà miệng còn thối, chanh chua khinh người, trước khi đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, cậu có muốn xem lại xem bản thân cậu là cái thá gì trước không?”

Anh nói liên tiếp mấy câu độc mồm độc miệng khiến cô gái kia tức phát khóc.

Giang La vội vàng nắm chặt lấy góc áo anh, bảo anh đừng nói nữa.

Miệng của Kỳ Thịnh chưa từng nhân nhượng với anh, ai động đến anh, chắc chắn đến cuối cùng người khóc lóc thảm thiết sẽ là đối phương.

Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng như vậy.

Có đôi khi Giang La cảm thấy anh giống như một con nhím nhạy cảm, bên trong mềm mại, bên ngoài lại phủ đầy những gai nhọn.

Kỳ Thịnh dắt Giang La đi ra khỏi toà nhà, đi đến bên đường, anh xoa đầu cô, giọng điệu đầy đau lòng: “Em chỉ biết bắt nạt người nhà thôi. Đến lúc người khác bắt nạt em, em lại y như con cừu con ấy.”

“Có anh hung dữ như thế là em không cần phải hung dữ quá làm gì nữa.” Cô gái nở nụ cười như ánh mặt trời rạng rỡ, để lộ ra hai cái răng cửa đầy uy phong: “Hơn nữa, sau này anh đừng đối xử với con gái như vậy, thật sự khiến người ta tổn thương lắm đấy.”

“Em còn nói đỡ cho cô ta nữa?”

“Không phải đâu, cậu ta quá đáng thật, nhưng trận chiến giữa các cô gái với nhau, nếu có con trai giúp đỡ thì không được công bằng lắm. Em sẽ tự bản vệ chính mình, vừa nãy em cũng đang cố tranh luận đấy chứ, em đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu rồi!”

Kỳ Thịnh bị cô chọc cười, đôi mắt hồ ly hơi xếch lên của anh chứa đầy sự yêu chiều: “Anh biết rồi, sau này nếu gặp phải chuyện này nữa thì anh sẽ không nói gì hết mà chỉ đứng bên cạnh em cổ vũ thôi, xem em tự mình chiến đấu.”

Giang La kéo cánh tay anh: “Lát nữa chúng ta đi đâu đây?”

“Tống Thời Vi hẹn đi xem phim, Mập với Than đã đến nơi rồi, chỉ còn chờ chúng ta thôi.”

“Được thôi!Lâu lắm rồi không đi chơi với mấy người họ!”

Thấy cô gái nhẹ nhàng tựa lên người mình, Kỳ Thịnh hỏi cô: “Em nhảy có mệt không?”

“Có, em kiệt sức rồi này.”

“Có muốn anh đây cõng em đi không.”

“Đang đông người lắm.”

Kỳ Thịnh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cõng cô gái lên lưng, còn ước lượng: “Em nhẹ hơn lần trước rồi.”

“Anh là cân đo cân nặng đấy à? Đến cái này mà cũng cảm nhận được.”

“Cũng chính xác lắm đầy, gầy đi… Một cân rưỡi?”

“Một cân bốn.” Giang La ghé vào tai anh, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Em đã đồng ý với anh rồi, em sẽ nghiêm túc giảm cân.”

“Anh có bảo em đồng ý đâu.” Kỳ Thịnh cười: “Không sao cả.”

Giang La ôm chặt lấy cổ anh, nghĩ đến chuyện xảy ra trong giấc mơ tối hôm qua.

Nhất định phải chờ cô gầy đi rồi mới làm như thế với anh…

Bây giờ cô vẫn chưa thể gỡ bỏ hẳn vướng mắc tâm lý.



Tống Thời Vi đến trung tâm thương mại đã hẹn, đứng ngoài cửa rạp chiếu phim chờ bọn họ.

Mập còn chưa đến, mới chỉ có Than đến, không chỉ có đúng giờ, hơn nữa còn đến đây sớm nửa tiếng.

Vậy nên bây giờ chỉ có hai người là cô ấy và Than, hai người họ hơi xấu hổ ngồi trên băng ghế dài bên ngoài rạp chiếu phim.

Tuy làn da của Than hơi ngăm đen, nhưng ngũ quan lại rất sắc bén, trông như ông cụ non, tràn đầy khí chất trưởng thành của đàn ông. Tống Thời Vi lén lút liến mắt nhìn anh ấy mấy lần, cô cảm thấy cơ bắp căng phồng trên người Than như sắp sửa bật ra ngoài.

Giờ phút này, bên trong anh ấy mặc một cái áo ba lỗ màu đen, bên ngoài thì khoác một cái áo khoác thể thao đơn giản, nhưng quần áo như này lại không giấu được dáng người nam tính của anh ấy, nhìn trông có hơi to con.

Ai không thân quen gì mà thấy anh ấy chắc chắn sẽ thấy sợ hãi.

Nhưng sau khi thân quen rồi mới biết, thật ra anh ấy là một người rất dịu dàng, đến giọng nói cũng ôn hoà, tràn ngập cảm giác tương phản manh.

Tính cách anh ấy trầm tính, kiệm lời.

Trước kia Tống Thời Vi ở cùng với mấy người Giang La và Mập, thỉnh thoảng Than còn nói một hai câu, nhưng mối quan hệ của hai người rất mờ nhạt, không thân.

Bởi vậy, khi hai người ở riêng với nhau, bầu không khí… Có hơi khó xử.

Mà Tống Thời Vi lại hơi có bệnh sợ giao tiếp xã hội.

Trong lĩnh vực xã giao của hai người, nếu cứ mãi yên lặng không nói câu nào thì cô ấy sẽ xấu hổ đến mức ngứa chân, kiểu gì cũng phải tìm ra một chủ đề để làm dịu bầu không khí…

“Ừ thì, tôi mời cậu uống trà sữa nhé.”

Than gật đầu, đi theo Tống Thời Vi đến quán trà sữa.

Tuy nói là cô ấy mời, nhưng đến khi trả tiền thì anh ấy vẫn chủ động thanh toán tiền trà sữa của hai người.

“Hừ, bọn họ đến muộn thì chúng ta đừng mua cho bọn họ.” Tống Thời Vi ra vẻ tinh nghịch nói.

“Bọn họ không đến muộn đâu, là chúng ta đến sớm.” Than trả lời cô ấy: “Còn khoảng hai mươi mốt phút nữa mới đến giờ hẹn.”

Tống Thời Vi: …

Được rồi.

Đúng là người có nề nếp.

Cô ấy cắn ống hút trà sữa, không còn chủ đề nào để nói: “Tên thật của cậu cũng là Than à?”

Than: “Tôi tên là Lý Chính.”

Tống Thời Vi cười gượng: “Tên cậu hay thật đấy.”

Than liếc mắt nhìn cô ấy: “Hay chỗ nào cơ?”

“Thì… Thì rất… Tên rất hào sảng đó.”

“Hào sảng là cái gì cơ?”

“Chính là… Thôi vậy, coi như tôi chưa nói gì đi.”

Tống Thời Vi đã xấu hổ đến mức quắp ngón chân lại.

Trời ạ, ở chung với tên này đúng là tra tấn, đến một phút thôi cô ấy cũng không chịu nổi!

Cô ấy thường xuyên nhìn về phía màn hình điện thoại di động: “Sao ba người họ vẫn chưa đến nhỉ.”

“Trước khi Mập ra ngoài, cậu ấy bị mẹ mắng vì chuyện tất ngâm ba ngày không giặt, cậu ấy bảo tôi đến đây trước.” Than thờ ơ nói: “Kỳ Thịnh với Kỳ Thịnh thì vừa mới tan học, quãng đường từ chỗ bọn họ đến đây phải đi xe khoảng chừng mười phút, nhưng tính đến chuyện hai người họ đang yêu đương, tám mươi đến chín mươi phần trăm là hai người họ sẽ lề mà lề mề đi bộ đến đây, chờ một chút nữa đi.”

Tống Thời Vi: “Ồ, cảm ơn cậu đã giải thích kỹ càng cặn kẽ thế nhé.”

Than: “Không cần cảm ơn.”



Lại yên lặng nữa, không được, phải tìm chủ để nói chuyện thôi.

Tống Thời Vi ra vẻ quen thân cười hỏi anh ấy: “Cậu đăng ký chuyên ngành nào thế?”

“Y học.” Than nói: “Không biết liệu có đủ điểm không.”

“A, sinh viên y khoa à, vậy cậu mặc áo khoác trắng có phải sẽ rất nổi bật không?”

Than nhìn về phía cô ấy: “Bởi vì tôi đen à?”

“Tôi không hề nói thế nhé.”

“Ý của cậu là thế.”

“Tôi không có kỳ thị mà!”

Than: “Không sao đâu, tôi cũng không tự ti.”

Tống Thời Vi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Than lại liếc mắt nhìn cô ấy: “Đây là một câu hài hước đấy.”

Tống Thời Vi: “?”

Khóe miệng của cô ấy nở một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: “A tôi… Tôi vừa mới nhận ra đấy, ha hả.”

Than cúi đầu tiếp tục uống trà sữa.

Tống Thời Vi liên tục nhìn điện thoại di động.

Sao mà ba người họ vẫn chưa đến vậy!!!

Cô ấy kiếm cớ đến nhà vệ sinh, vào đến buồng vệ sinh mới phát hiện ra có chuyện cực kỳ không ổn.

Thật không may là mùa rụng dâu của cô ấy đến rồi.

Cô ấy lấy điện thoại ra, tìm được Than, nam sinh mà cô ấy chưa từng nhắn tin cùng từ khi kết bạn đến giờ trong danh sách liên lạc của QQ.

Smile: “Ờm thì, tôi có thể nhờ cậu đi mua hộ tôi một gói băng vệ sinh không? [Xấu hổ]”

Thanh niên, Lang thang: “Tôi đi mua ngay đây.”

Anh ấy lập tức trả lời tin nhắn, sau đó chưa đầy năm phút sau đã có một cô gái đi vào nhà vệ sinh, dò hỏi Tống Thời Vi đang ở buồng vệ sinh nào.

Tống Thời Vi mở cửa, cô gái kia đưa một gói băng vệ sinh cho cô ấy, nói là bạn trai cô ấy nhờ đưa hộ, cô gái kia còn cười nói vừa nãy nhìn thấy bạn trai cô ấy chạy như bay xuống tầng giống y như vận động viên chạy vượt rào, trông có vẻ rất lo lắng.

Tống Thời Vi liên tục cảm ơn cô gái kia, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ Than trầm tính kiệm lời, không nhiệt tình cũng không lạnh lùng chạy như bay.

Cô ấy thấy hơi buồn cười.

Sau khi giải quyết xong nỗi xấu hổ, cô ấy đi ra khỏi nhà vệ sinh, Than vẫn đang cầm trà sữa đứng dựa vào lan can của trung tâm thương mại, ánh mắt Than nhìn cô ấy một giây rồi nhanh chóng rời đi.

Tống Thời Vi đi về phía đó, cảm ơn anh ấy.

“Không có gì đâu.” Trong lúc Than nói chuyện còn đưa một cái túi nhỏ đến.

“Đây là cái gì thế?”

“Noãn bảo bảo*, tôi từng nhìn thấy Kỳ Thịnh đưa cái này cho Giang La, dán lên trên bụng sẽ thoải mái hơn một chút đấy.”

*Tên miếng dãn giữ nhiệt.

“À…” Đây là lần đầu tiên Tống Thời Vi nghe thấy anh ấy nói nhiều như vậy, cô ấy cười nói: “Cậu cũng chu đáo thật đấy, cảm ơn nha!”

Than: “Không cần phải thế đâu, bạn bè với nhau cả mà.”

Tống Thời Vi: “…”

Dù sao, lúc nào anh ấy cũng có năng lực khiến bầu không khí nhẹ nhàng khó khăn lắm cô ấy mới xây dựng được trở nên tẻ nhạt.

Trong lúc hai người nói chuyện, cuối cùng Kỳ Thịnh và Giang La cũng đã đến, Than nhận được cuộc gọi của Mập điện thoại, nói mẹ anh ấy nổi trận lôi đình vì tội không giặt tất nên không cho anh ấy đi chơi, gọi điện bảo bốn người bọn họ chơi vui vẻ, đừng có nhớ anh ấy quá.

Tống Thời Vi nhanh chóng đi đến ôm lấy cánh tay Giang La, cùng đi vào trong rạp chiếu phim với cô, thì thầm nói: “Cuối cùng hai cậu cũng đến rồi, má ơi, ở chung với Lý Chính đúng là tra tấn tớ mà.”

“Sao lại thế?” Giang La nhìn Than đang mua vé: “Anh Chính rất nhẹ nhàng mà.”

“Đúng thế, nhưng mà… Phải nói thế nào đây, bát tự của tớ với cậu ấy khắc nhau, khí chất không hợp nhau nên cũng không nói chuyện với nhau được.”

Một người mắc bệnh sợ giao tiếp xã hội, một người là vua nhạt nhẽo.

Để hai người này ngồi chung đúng là không thể chấp nhận nổi.
Bình Luận (0)
Comment