Trúc Mã “Cục Nợ” Của Tôi

Chương 12

Đám học sinh mới thi xong nên vẫn đang trong trạng thái thư giãn, thêm vào đó ngày kia đã là cuối tuần rồi, vậy nên đến tiết tự học tối, lớp nào lớp nấy cũng ồn ào, ầm ĩ.

Giáo viên trực giám thị hiểu rõ mấy đứa nhỏ ở độ tuổi này cần cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi, cũng ngầm hiểu ý mà không đi kiểm tra.

Vào lúc như này, lớp A3 trước giờ luôn sôi nổi lại có thái độ khác thường.

“Các bạn à, mọi người vểnh tai nghe xem lớp bên cạnh nhốn nháo đến mức nào. Chúng ta đều là học sinh nghiêm túc, nhất định không thể cùng một giuộc với mấy lớp sa đọa đó được!” Lớp phó học tập ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đứng trên bục giảng, một tay chỉ ra ngoài cửa, một tay đặt trước ngực, lên án trong xót xa.

Hứa Ninh Giản đang ngồi dựa lưng vào tường chơi game, đột nhiên nghe thấy bài phát biểu hùng hồn này thì không khỏi nhìn lên: “…?”

Lớp phó học tập nói vậy cũng nặng lớn quá rồi. Mới thi xong mà, có cần tận tụy thế không?

Song điều khiến cậu kinh ngạc hơn còn nằm ở phía sau. Lớp phó học tập vừa dứt lời thì cả lớp đã ào ào hưởng ứng nhiệt liệt.

“Đúng đấy. Chúng ta tuyệt đối không thể buông thả bản thân như các lớp khác được!”

“Tuy mới thi xong nhưng việc học tập không thể ngưng nghỉ dù chỉ một tích tắc!”

“Đồng ý. Đặc biệt là môn tiếng Anh. Đây là một trong những môn trọng điểm của kỳ thi Đại học, càng phải được chúng ta ưu tiên học tập hàng đầu!”

“Nhất trí!!”

Hứa Ninh Giản thấy cả lớp hăm hở như vậy thì mặt đần thối:????

Không phải chứ. Lớp họ chăm như vậy sao? Bình thường không nhận ra đấy!

Trong lòng cậu vẫn đang ngờ vực, bèn nhìn lên bục giảng. Lớp phó học tập nhận được sự ủng hộ của cả lớp thì khẽ gật đầu rồi nghiêm trang tuyên bố: “Rất tốt. Nếu mọi người cũng nghĩ vậy thì tối nay sẽ do mình dẫn dắt cả lớp cùng học tiếng Anh!”

Cậu ta vừa nói vừa móc từ trong túi ra một chiếc USB: “Đây là tài liệu học mình đã chọn lọc kỹ càng cho lần này, được cư dân mạng cực lực đề cử, phát âm đúng chuẩn A-mê-ri-ca, nhất định sẽ giúp ích nâng cao khả năng nghe tiếng Anh của chúng ta! Mọi người không có ý kiến gì chứ!”

“Không ý kiến gì!”

“OK con dê!”

“Bớt lép bép đi. Tao tụt sẵn quần rồi đấy, nhanh bật đi.”

Hứa Ninh Giản: “……………….”

Cái đậu má gì mà học tiếng Anh, phát âm chuẩn cơ? Diễn trò nửa ngày, hóa ra là xem phim.

Quả nhiên vẫn là lớp học mà cậu quen thuộc.

Đây hiển nhiên không phải lần đầu lớp A3 làm chuyện này. Lớp phó học tập ở bên này vừa đút USB vào xong thì lớp trưởng đã tắt hết đèn đóm trong lớp. Mọi người cũng phối hợp kéo kín rèm cửa xung quanh lại, tạo ra một không gian tối mịt.

Bạn học bàn trên nhớ ra có hai học sinh mới chuyển tới, bèn quay qua giải thích: “À, đây là truyền thống của lớp mình, cứ thi xong là sẽ cùng nhau xem phim… Nếu mấy bạn muốn học tiếp thì có thể qua ngồi nhờ lớp bên cạnh. Lớp mình đã thống nhất với lớp đó rồi, mấy đứa bên đấy cũng có thể qua lớp mình xem phim.”

Hứa Ninh Giản: “…”

Hóa ra còn có cả chiến lược hợp tác.

Kỷ Lẫm đúng là đang làm đề, nghe thấy vậy thì không khỏi phì cười. Song cậu cũng không có ý kiến gì, bèn kéo nhẹ Hứa Ninh Giản: “Cùng xem chứ?”

Hứa Ninh Giản đến dở khóc dở cười, cũng thoát game: “Được.”

Lớp phó học tập làm việc rất đáng tin cậy, đã chọn một bộ phim học đường được đánh giá cao. Học sinh cấp Ba đang ở độ tuổi hóc-môn dồi dào, ít nhiều cũng ôm chút nỗi niềm mơ hồ trong lòng. Mọi người ai nấy đều rất hào hứng xem phim.

Chỉ có Hứa Ninh Giản là hơi cụt hứng.

Bộ phim này lúc trước cậu với Kỷ Lẫm từng xem rồi.

Quê bọn họ ở một thành phố phía Nam, cứ mỗi độ hè về là trời nóng như đổ lửa. Sau buổi trưa, mặt trời treo cao trên đỉnh, khiến mặt đường cứ như thể sẽ tan chảy bất kỳ lúc nào, dù cách một lớp giày vẫn có thể nóng bỏng chân.

Ra ngoài thì quá hành xác, thế nhưng mấy đứa nhỏ đang tràn trề năng lượng thì không sao chịu nổi sự nhàn rỗi.

Thế là cứ tầm giờ này, Hứa Ninh Giản sẽ thản nhiên như không mà chạy qua tìm Kỷ Lẫm rồi cùng cậu trốn trong căn phòng mát lạnh, đọc sách, chơi game, hoặc chỉ đơn thuần ngẩn người ngồi không.

Về sau, Kỷ Lẫm kiếm được một chiếc máy chiếu second-hand, thế là cả hai bắt đầu cùng nhau xem phim.

Kỷ Lẫm thông minh, có thể kiếm được mọi nguồn phim ảnh. Hứa Ninh Giản cũng không kén chọn, chỉ cần Kỷ Lẫm kiếm được thì phim gì cậu cũng xem.

Cứ như vậy, hai người cùng nhau trải qua hết ngày hè này tới ngày hè khác, xem hết bộ phim này tới bộ phim khác.

Những buổi chiều thiu thiu buồn ngủ, căn phòng ngập trong hơi mát, những viên kẹo chua đến nhăn mặt, tiếng nhạc xen lẫn những lời đối thoại, và… một bờ vai ngày càng rắn chắc. Tất cả những điều ấy đã hóa thành khung cảnh trong mơ vào nhiều năm trước đó của Hứa Ninh Giản.

Thoạt đầu, hình ảnh hai người trong giấc mơ rất rõ ràng. Cả hai đều mang nụ cười trên môi, luôn quấn quýt không rời, như hình với bóng.

Nhưng rồi một ngày kia, đột nhiên có một viên đá ném vào khung cảnh trong mơ ấy. Mọi sự bình yên trong thoáng chốc bị phá vỡ, lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh tựa như thủy tinh.

Hoa nở trong gương, giấc mộng trống rỗng.

(Hoa nở trong gương: gốc “镜花水月”, ý chỉ cảnh đẹp mà ta không bao giờ chạm tay tới được)

Hình ảnh Kỷ Lẫm dần dần trở nên mông lung. Những cảnh phim hỗn loạn cũng nhuốm sắc hoài nghi cùng cô độc.



Trong phim, nhân vật nam chính đang suy nghĩ vẩn vơ, buồn bực bất an do thấy nữ chính xa cách với mình.

Ngoài phim, Hứa Ninh Giản ngáp một cái rồi nhắm mắt, bảo: “Mình buồn ngủ.”

Kỷ Lẫm quay sang. Xung quanh tối om, ngay cả tia sáng yếu ớt hắt lên mặt Hứa Ninh Giản cũng mờ mịt, không thể thấy rõ sắc mặt của cậu.

Kỷ Lẫm: “Vậy mình về ký túc nhé?”

“Không cần đâu.” Hứa Ninh Giản uể oải nói, tiện tay kéo một chiếc ghế từ bên cạnh qua rồi ghép lại với ghế của mình. Sau đó cậu ngả người, cứ như vậy mà nằm xuống, cũng tiện thể gối đầu lên đùi Kỷ Lẫm, “Cậu cứ xem tiếp đi, để mình nằm một lúc.”

Kỷ Lẫm bật cười, cũng không đẩy cậu ra, chỉ hỏi: “Không chê lạnh à?”

Hứa Ninh Giản suy nghĩ nghiêm túc một lúc, sau đó giơ tay, nói rất hiển nhiên: “Đưa mình áo khoác.”

“…”

Kỷ  Lẫm câm nín trong giây lát. Sau đó cậu cũng chỉ đành lắc đầu rồi cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người cho Hứa Ninh Giản.

Lúc này Hứa Ninh Giản mới thỏa mãn mà hừ nhẹ một tiếng. Cậu hơi xoay người, quay mặt về phía Kỷ Lẫm. Đúng lúc này, mũi lại hơi ngứa mà cậu lười nhấc tay, bèn chúi ra trước, cọ cọ vào người Kỷ Lẫm.

Kỷ Lẫm vừa ngẩng lên, tính tiếp tục xem phim thì đột nhiên thấy phần bụng ngứa ngáy. Cả người cậu căng cứng theo phản xạ, khiến phần đùi trên cũng khẽ run lên.

“Làm gì vậy?” Kỷ Lẫm vội đè lại cái đầu vẫn đang cọ loạn kia.

Hứa Ninh Giản: “Ngứa mũi.”

Kỷ Lẫm nhắm mắt lại, một giây sau mới lại mở ra rồi bất đắc dĩ duỗi tay, xoa xoa chóp mũi cho Hứa Ninh Giản, “Để mình làm cho cậu. Cậu đừng nhúc nhích nữa.”

Hứa Ninh Giản: “Ờ.”

Thế nhưng cũng chỉ được một lúc, cái đầu không an phận kia lại tiếp tục cọ về trước.

Kỷ Lẫm chỉ đành đè cậu lại một lần nữa, giọng nói khàn khàn: “Lại làm sao nữa vậy?”

Hứa Ninh Giản: “Sáng.”

Ánh sáng từ màn hình hắt lại không quá chói nhưng khi tình tiết phim thay đổi, ánh sáng cũng theo đó mà chớp nháy liên tục, có chút khó chịu.

Kỷ Lẫm khẽ thở dài, chỉ đành lấy tay mình che mắt cho Hứa Ninh Giản: “Mình chắn cho cậu rồi. Cậu nằm yên chút đi.”

Hứa Ninh Giản: “Ờ.”

Mặt đã hết ngứa, ánh sáng phiền nhiễu kia cũng chẳng còn, thế nhưng Hứa Ninh Giản lại không nhắm mắt. Cậu cứ nằm yên ở đó, lặng lẽ cảm nhận bóng tối trước mắt.

Ngón tay của Kỷ Lẫm thon dài, lòng bàn tay khô ráo và ấm áp.

Chợt, Hứa Ninh Giản cất tiếng: “Kỷ Lẫm này, mai chúng ta đi ăn mì gà sợi ở quán kia đi.”

Hôm trước, cậu giận dỗi với Kỷ Lẫm nên tới quán net cùng Trương Tỉ Lợi. Lúc về, cậu lượn lờ hai vòng, tìm thấy quán này. Đây là món bọn họ hay ăn hồi còn ở quê, rất hiếm thấy ở Lăng Xuyên.

Thật ra Hứa Ninh Giản cũng không thấy quá ngon nhưng Kỷ Lẫm lại rất thích.

Kỷ Lẫm yên lặng một lúc rồi bảo: “Mai mình có việc rồi, để hôm khác đi.”

Hứa Ninh Giản chớp mắt. Hàng lông mi dài lướt qua lòng bàn tay Kỷ Lẫm, có chút ngứa ngứa.

Kỷ Lẫm không nói rõ có việc gì, Hứa Ninh Giản cũng không hỏi. Dẫu cho bọn họ có như hình với bóng thì chung quy cũng không phải hình với bóng thật. Ai rồi cũng có việc cần làm của riêng mình, cũng có những bí mật không thể cho người còn lại biết.

Một lúc lâu sau đó, Hứa Ninh Giản khẽ tặc lưỡi: “Ờ, thế mình đi chơi cùng Tiểu Trương.”

Cậu vừa dứt lời, từ bên cạnh đã truyền tới giọng Tiểu Trương: “Phụ thân, ông gọi tôi à?”

Hứa Ninh Giản: “…”

Kỷ Lẫm chầm chậm quay đầu lại, phát hiện Trương Tỉ Lợi không biết từ lúc nào đã chui sang đây. Cậu hơi cau mày: “Sao cậu lại tới đây?”

“Hầy, đừng nhắc tới nữa. Vốn tôi lập team chơi game ở gần đây cơ. Khổ nỗi lâu ngày không luyện, tay bị cứng, thua liền mấy trận nên bị đá ra rồi.” Trương Tỉ Lợi gãi đầu, “Thấy bảo lớp mấy ông thi xong sẽ xem phim, tôi dù sao cũng rảnh nên qua xem.”

Cậu ta vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh, thấy khó hiểu nên hỏi, “Mà ông bô tôi đâu? Vừa rồi tôi hình như nghe thấy cậu ta gọi tôi mà? Sao không thấy người đâu?”

Chỉ nghe thấy một giọng nói khe khẽ truyền lại từ nửa người dưới của Kỷ Lẫm, “Ở đây này, con trai ta.”

Trương Tỉ Lợi:?

Cậu ta nghển cổ ra nhìn thử rồi lại âm thầm ngồi về chỗ. Qua một lúc, vẫn còn cảm thấy kỳ quái, thế là cậu ta lại thò đầu qua, lại nhìn thêm cái nữa.

Xác định rồi. Kỳ quái thật.

“Tôi đi trước đây. Tôi nghĩ rồi, đàn ông đích thực không nên ruồng bỏ bản thân vì bị đá. Ngã ở đâu thì ta đứng dậy ở đó. Tôi quyết định sẽ quay lại tiệm net để tiếp tục rèn luyện kỹ thuật.” Trong sự bình tĩnh của Trương Tỉ Lợi có chút gấp gáp, “Tạm biệt.”

“Chờ chút.” Kỷ Lẫm gọi cậu ta lại.

Trương Tỉ Lợi dừng bước: “Còn chuyện gì sao?”

Kỷ Lẫm hờ hững quét mắt qua cậu ta: “Để áo khoác lại.”

Buổi tối nhiệt độ thấp, lát nếu Hứa Ninh Giản thật sự ngủ thì sợ rằng một cái áo khoác sẽ không đủ.

Trương Tỉ Lợi:???

Con trai riêng thì không xứng được cha yêu thương sao?!!!

Bình Luận (0)
Comment