Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời

Chương 37


Hơi thở ướt át của Hoắc Mạc phả vào tai Lục Du vừa ấm vừa ngứa.
Đèn đỏ nối tiếp đèn xanh, khoảng thời gian chỉ hơn 60 giây nhưng trong mắt Lục Du, hơn 60 giây đó lại dài như cả thế kỷ.
"Du Du." Anh nâng tầm mắt lên, ngón tay mảnh khảnh chạm vào gò má cô.
"Ừm?” Cô cố gắng che giấu nội tâm căng thẳng của mình.
"Đèn xanh rồi.” Anh nghiêng đầu cười.
Về đến nhà thì trời đã gần sáng.

Thang máy ở tầng một chậm rãi đi lên, Hoắc Tiểu Miêu lặng lẽ dựa vào thang máy như không có chuyện gì xảy ra, còn Lục Du thì đứng ở cửa thang máy, tim đập "bang bang" không ngừng.
“Ngày mai gặp lại.” Thang máy dừng lại, Lục Du vội vàng bỏ lại một câu.

Hoắc Mạc sau lưng cô ừ một tiếng, cửa thang máy phản chiếu một bóng dáng cao gầy.
Lục Du thức trắng cả đêm, vừa ngủ được một lúc thì ánh nắng chiếu vào cửa sổ, sau đó liền bị đại minh tinh Hứa đánh thức.
Hứa Lộ cầm dao cạo râu xông vào phòng Lục Du: “Du Du dao cạo râu của cậu bị kẹt rồi.”
Lục Du vỗ một phát thật mạnh lên lưng Hứa Lộ hét lên: "Tự dưng mới sáng sớm mà cậu lại đi cạo lông chân vậy hả?!!!"
Hứa Lộ thổi thổi tóc mái: “Cái gì mà mới sáng sớm, chín giờ rồi.” Mấy giây sau, Lục Du cầm quần áo bay từ trong phòng ra: "Gì?"
Tiêu đời!! Cô bị muộn rồi!
"Vừa nãy Hoắc Mạc đưa đồ ăn sáng sang.” Hứa Lộ chỉ bàn ăn, bĩu môi nói: “Thang bao và sữa đậu nành.” Nói xong cô ấy thò đầu hỏi: “Tối hôm qua hai người xảy ra chuyện gì à?”
Lục Du cắn một miếng thang bao, nước súp nóng hổi đầy hương vị tràn vào miệng cô.
"Không có." Lục Du cười ha hả với Hứa Lộ.
“Vậy thì hôm nay Hoắc Mạc.” Hứa Lộ cố ý hơi dừng lại.
"Hoắc Mạc thế nào?” Cô giả bộ vô ý trả lời.
"Lúc cậu ấy đến đưa thang bao vậy mà cười với tớ, kiểu cực kỳ rạng rỡ ấy." Hứa Lộ bật tivi bắt đầu tập yoga: “Tớ còn tưởng có chuyện lạ xảy ra nữa chứ.”
Hả?
Lục Du nấc một cái nói với Hứa Lộ: “Tớ đến trung tâm đây, có chừa đồ ăn cho cậu rồi đấy.

Đừng có quên ăn sáng.”

Tay Hứa Lộ tạo thành hình chữ thập, quay về phía tivi làm một tư thế cực kỳ phức tạp: "Đi đi."
Lục Du từ cửa sau lặng lẽ chạy vào trung tâm, bên trong không có ai.

Cô vừa cho rằng cô đã may mắn tránh được một kiếp thì huấn luyện viên vỗ nhẹ vào vai cô nói: "Muộn ba tiếng."
Cuối cùng huấn luyện viên mặt không biểu cảm báo cho cô biết.
"Không phải đâu huấn luyện viên, thầy nghe em giải thích, thật ra ngày hôm qua em..." Lục Du bắt đầu nhanh chóng thêu dệt lý do trong đầu.
“Buổi tối luyện thêm hai tiếng nữa.” Huấn luyện viên không cho Lục Du cơ hội giải thích, cứng rắn vẽ một vòng trong lên trên tờ đăng ký, đuổi cô đi tập quyền.

Vì vậy đêm đó khi mọi người rời trung tâm, tuyển thủ Lục vẫn còn đang khổ sở luyện quyền cùng huấn luyện viên.

Huấn luyện viên đeo bia đỡ, quan sát tư thế tiếp đất và nhịp chân bị sai của Lục Du.
Lúc Lục Du tập quyền thì vô cùng chăm chú, thậm chí còn hoàn toàn không phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Huấn luyện viên là từ đội nam cử tới, rất giàu kinh nghiệm, có quan niệm giảng dạy tiên tiến.

Chính ông cũng đã mang về một số chức vô địch.
Lúc đầu khi bị chuyển đến đội nữ, ông rất không cam lòng, dù sao thì đội nữ cũng không mạnh bằng đội nam.

Mấy năm nay qua được giải vô địch thế giới cũng đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên, chưa bao giờ ông thấy một tuyển thủ cứng rắn như Lục Du, không bỏ cuộc cũng không chịu thua.

Ông nhớ tới lúc Giang Nhược Trần bàn giao công việc với ông có giới thiệu một nữ tuyển thủ, cậu ấy nói Lục Du chính là một vận động viên như mặt trời.
Trên người cô dường như có một nguồn sức sống vô tận, còn có thể dùng ánh sáng nóng rực của mình để thắp sáng ước mơ của ông.
Khi đó, huấn luyện viên cảm thấy Giang Nhược Trần chỉ là đang thổi phồng Lục Du, dù sao cậu ta cũng đã theo Lục Du từ Giang Lý đến đế đô cho nên ít nhiều cũng mang theo một chút tình cảm cá nhân trong đó.

Chỉ là bây giờ, khi ông ta thực sự tiếp xúc với cô mỗi ngày ông ta mới nhận ra Lục Du thật sự chính là một người như vậy: có thể đạt được chính mình cũng như đạt được những người khác.

Sau một vài hiệp, huấn luyện viên cũng cho Lục Du về nhà.

Trước khi đi, cô hỏi huấn luyện viên có biết tình hình hiện tại của Giang Nhược Trần hay không, ông nói lúc đầu tháng ông đã cùng cả đội đến Giang Lý thăm anh.
“Ca phẫu thuật đã kết thúc, huấn luyện viên Giang đang tĩnh dưỡng.” Ông nói: “Cậu ấy đang hồi phục khá tốt.”
Ông không nói hết sự thật cho Lục Du biết, bởi vì ông sợ sẽ ảnh hưởng đến trận đấu của Lục Du, lại sợ nếu nói ra chính bản thân ông sẽ không kiềm được nước mắt.
Khi đến Giang Lý thăm bệnh, Giang Nhược Trần đã từng tự nhủ rằng một số tai nạn giống như 100 triệu vì sao bay xoẹt qua bầu trời đêm, mà một trong số đó lại rơi vào đầu bạn để lại một vết sẹo nặng nề trong cuộc đời.
Vì vậy, Lục Du trở thành người duy nhất trong đội không biết tứ chi của chú Giang đã bị cắt cụt.
Giữa tháng năm, đế đô cũng bắt đầu nóng lên.

Sau khi tắm xong, Lục Du lấy một viên đá đậu xanh trong tủ lạnh xé ra rồi để ngoài ban công.
Gió đêm vẫn rất dễ chịu, ấm áp pha chút se lạnh của những ngày mùa xuân.

Không có ai ở nhà, Hứa Lộ đến đài truyền hình ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, còn em họ rảnh rỗi phóng túng Tiểu Thuận của cô đột nhiên lại chăm chỉ nói ra phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ nên suốt ngày đều giam mình trong thư viện.
Lúc ở nhà một mình Lục Du sẽ nhớ đến Hoắc Mạc.

Điều đáng kinh ngạc nhất là mỗi khi cô đặc biệt nhớ đến Hoắc Mạc thì anh sẽ xuất hiện.
Hoắc Tiểu Miêu mang rất nhiều kem đường đến chất đầy tủ lạnh của Lục Du.

Anh nói bà dì của huấn luyện viên bán kem que bị ế nên còn dư lại một đống kem que trong tủ lạnh ở nhà.

Huấn luyện viên gọi anh lại hỏi riêng: "Tuyển thủ Lục có thích ăn kem que không?"
Hoắc Mạc dừng lại, có món ăn vặt nào mà Lục Du không thích ăn à? Hình như không có.

Huấn luyện viên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chắc là trong kỳ viện không có nhiều kỳ thủ thích ăn kem que, hơn nữa nhiều như vậy có muốn đem tặng cũng không được.
May mắn là trong nhà Hoắc Mạc còn có một vị tuyển thủ Lục.


Huấn luyện viên cười híp cả mắt: "Tôi biết tuyển thủ Lục nhất định sẽ thích loại đồ ăn này mà."
Khóe miệng Hoắc Mạc hơi nhếch lên, anh cầm lấy kem que ướp đá trong xe của huấn luyện viên.
Lục Du vừa ăn xong một cây liền xé một cây khác cắn một miếng lớn: "Oa, Hoắc Tiểu Miêu, kỳ viện các anh còn có cái phúc lợi này nữa hả??"
Hoắc Mạc ngồi trên ghế sô pha nhìn Lục Du ăn kem, ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Du liền oán giận: "Không giống trung tâm của em, lần nào cũng chỉ biết phát thẻ tập thể hình, hoặc là vé xem bóng đá."
"Ngoài ra còn có phiếu mua gạo giảm giá 200 nhân dân tệ của siêu thị Suguo nữa chứ." Cô giơ hai ngón tay: "200 nhân dân tệ."
Hoắc Mạc nhịn cười: "Cái đó không tốt sao?"
“Em không biết nấu ăn.” Cô nói: “Cho nên lần nào em cũng đưa cho dì Trương.”
Hoắc Mạc im lặng nghe cô nói, nói từ phúc lợi trung tâm đến chuyện thi đấu tranh giải mùa hè.

Nói được nửa đường, Lục Du bỗng nhiên dừng lại.

Cô nhìn thấy Hoắc Mạc đang lười biếng dựa vào sô pha, cúc áo trước ngực hơi mở ra, bị gió đầu mùa thổi qua mang theo một cỗ quyến rũ chết người.
Cô nuốt một nửa miếng kem xuống rồi nói: “Anh có muốn ăn một cây không, rất ngon đó.”
Hoắc Mạc lắc đầu, đôi mắt cong thành hình vòng cung đẹp mắt.
"Vậy thì em đi vứt rác một chút.” Cô cố gắng chuyển sự chú ý của mình đi chỗ khác, cũng cố gắng phá vỡ bầu không khí trầm mặc chết tiệt này.
Cô bỏ một đống rác trên bàn vào túi rác, xỏ dép rồi mở cửa đi xuống lầu.

Sau khi cô rời đi, Hoắc Mạc nhìn thoáng qua áo sơ mi của mình, sau đó chậm rãi gỡ thêm hai cái cúc áo nữa.
Không biết là Lục Du không tìm được thùng rác hay là trên đường đi vứt rác bị mất phương hướng mà một lúc lâu sau cô mới từ dưới lầu trở về nhà.
Hoắc Mạc đã ngủ, anh nằm nghiêng trên ghế sô pha, áo nửa kín nửa mở.

Lục Du sửng sốt một hồi rồi lấy chăn ở trong ngăn kéo tủ ra, đắp lên người anh rồi tắt đèn.
Sau khi tắt đèn, cô cũng không rời đi mà ngồi xổm ở bên cạnh nhìn chằm chằm Hoắc Mạc.

Mấy ngày nay thời tiết tốt, ban đêm không có sương mù cũng không có gió lộng, trăng tròn vành vạch trên bầu trời đêm, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào nhà Lục Du đọng trên người Hoắc Mạc.
Cô ôm cánh tay nghiêng đầu nhìn anh, từ lông mày đến môi, cuối cùng rơi xuống bộ ngực hơi lộ ra.

Cô vô thức đến gần Hoắc Mạc, hơi thở càng thêm nặng nề phả lên mặt anh.

Hoắc Tiểu Miêu, sao càng ngày càng đẹp trai thế này!!
Lục Du quơ quơ tay trước mắt Hoắc Mạc, thấy anh không có phản ứng liền dáo dác nhìn xung quanh một lần nữa, xác định là trong nhà không có ai khác.

Sau đó cô cẩn thận cúi sát người nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má Hoắc Mạc.
Hôn xong Lục Du liền cười trộm một tiếng.

Cô lấy đầu ngón tay chọt vào mặt Hoắc Mạc, chọt ra lúm đồng tiền nhàn nhạt rồi lại hôn một cái vào đó.
Đến khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một đôi mắt đen lay láy trên sô pha đang nhìn mình.
Đmmm!! Hôn trộm bị phát hiện rồi!!! Trong đầu Lục Du lúc này có hàng vạn con thảo nễ ma chạy ào qua.
Cô vội vàng xích ra, nhưng chưa kịp di chuyển thì sau gáy đã bị người nào đó đỡ lấy.
"Nói ra có thể là anh không tin, nhưng mà thật ra vừa rồi em không có làm chuyện gì cả..." Cô bị người nào đó đè xuống, không thể động đậy, còn bịa ra rất nhiều lý do để cố gắng che đậy "hành vi phạm tội" hôn trộm người vô tội của mình.
“Ừ.” Hoắc Mạc đáp.
"Vậy..." Cô còn chưa kịp nói hết thì đã bị Hoắc Mạc đột nhiên phủ kín miệng.

Anh nâng nửa người lên, hôn lên môi cô, sau đó cạy hàm răng của cô ra dây dưa cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô.
Não cô trống rỗng, chỉ còn trái tim vẫn đập mạnh không ngừng.

Anh đưa hết hơi thở dồn dập vào trong miệng cô, đến khi cô không thở được nữa, anh mới đúng lúc dừng lại, từ từ trượt ra khỏi môi Lục Du hôn lên cổ cô.
Tay Lục Du nắm tóc anh, nửa quỳ trên sô pha, trong vòng tay của anh.

Cơ thể Hoắc Mạc từ từ duỗi thẳng ra, nụ hôn càng thêm ý loạn tình mê.

Những ngón tay mảnh khảnh lành lạnh của anh cũng trượt từ gò má của Lục Du xuống.
Vuốt ve xương quai xanh của cô, hôn dọc theo hướng trượt của đầu ngón tay.
"Du Du.”
“Ừ.” Lục Du bây giờ là ốc không mang nổi mình ốc, cơ thể nóng bỏng cuốn sạch hết lý trí còn sót lại của cô.
Vậy mà Hoắc Tiểu Miêu còn cố tình cười với cô, hai chiếc răng hổ nhỏ ở hai bên lộ ra.

Lục Du vốn dĩ đang ở thế bị động, nhưng dần dần lại biến khách thành chủ, ôm chặt lấy cổ Hoắc Mạc gặm nhấm loạn xạ xuống phía dưới.

Bình Luận (0)
Comment