Lời của Lục Khởi Phồn khiến đầu óc Chu Tri Mông trống rỗng.
Cũng may xung quanh là hành lang đông người qua lại, tiếng ồn ào kịp thời ngăn cản Chu Tri Mông tiếp tục ngơ ngác, anh hoàn hồn, miễn cưỡng cười với Lục Khởi Phồn, "Chúng ta có thể gọi điện thoại, còn có thể gọi video."
"Không đủ."
Chu Tri Mông cũng khó xử, "Vậy em muốn anh làm gì?"
"Em sẽ nghĩ cách."
Chu Tri Mông lại ngẩn người, "Tiểu Khởi em muốn——"
Lời còn chưa nói hết, giáo viên chủ nhiệm của Lục Khởi Phồn đã kẹp sách đi tới, lúc đi ngang qua Lục Khởi Phồn còn rút sách vỗ vỗ vào cậu: "Vào lớp, tôi muốn họp lớp."
Chu Tri Mông đành phải quay về lớp mình trước, anh không nhìn thấy ánh mắt của Lục Khởi Phồn vẫn dừng lại trên bảng thời khóa biểu điện tử ở cửa lớp, đang tính toán gì đó.
Cuộc sống trung học của Lục Khởi Phồn bình lặng hơn nhiều so với những gì Chung Diệp dự đoán, tên nhóc hỗn láo này lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không chỉ an phận thủ thường học hành, ngay cả chơi game, chơi bóng rổ cũng ít đi. Chung Diệp càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc đưa trái cây đến hỏi Lục Khởi Phồn, "Dạo này sao ngoan vậy?"
Lục Khởi Phồn không trả lời, Chung Diệp lại nhìn thấy tờ note treo trên đèn bàn, là tờ note trên hộp cơm mà Chu Tri Mông đưa đến trước khi thi chuyển cấp, bên trên viết "Tiểu Khởi, cố lên".
Thì ra là vậy.
Chung Diệp phì cười, Lục Khởi Phồn cau mày nhìn Chung Diệp, Chung Diệp vẫn cười, cười xong còn xoa xoa đầu cậu.
Ngày xuất phát tập huấn được ấn định vào ngày mai, Chu Tri Mông nhìn hành lý mà cha đã thu dọn xong cho anh, cuộn tròn trên ghế sofa thở dài thật mạnh, oán giận: "Cha ơi, có lẽ sinh nhật con phải ở thủ đô rồi."
Chu Hoài Sinh dừng lại, "Nếu thật sự như vậy, cha và ba nhỏ sẽ đến đó cùng con, đừng sợ, ngày quan trọng như sinh nhật mười tám tuổi, Quyển Quyển sẽ không cô đơn đâu."
Chu Tri Mông yên tâm, nhưng rất nhanh lại ủ rũ mặt mày, Chu Hoài Sinh hỏi: "Sao vậy?"
Chu Tri Mông vùi mặt vào cánh tay, không biết nên nói thế nào.
Chu Hoài Sinh cũng đoán được tâm tư của con.
Tuy rằng Chu Hoài Sinh là người nhìn Tiểu Khởi lớn lên, nhưng dù sao thì cậu nhóc này cũng có nhiều "tiền án", đánh nhau trốn học khiến phụ huynh đau đầu, Chu Hoài Sinh không nhìn thấy được nửa điểm ổn trọng nào từ Lục Khởi Phồn, cũng không tin cậu có thể chăm sóc bảo vệ tốt cho Quyển Quyển. Mặc dù hai đứa trẻ đều còn nhỏ, Chu Hoài Sinh cũng biết mình nghĩ như vậy là quá sớm, con cháu sẽ có phúc phận của con cháu, nhưng anh ấy vẫn có chút chua xót.
Anh ấy đã nuôi Quyển Quyển từ một mầm đậu yếu ớt nhiều bệnh tật, đến khi bi bô tập nói, rồi đến một Quyển Quyển ngoan xinh iu gọi anh ấy là cha.
Mười mấy năm trôi qua, Quyển Quyển đã lớn như vậy rồi, sắp trưởng thành, ngây thơ lại lương thiện, ai thấy cũng yêu, anh ấy nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, kết quả lại bị tên quỷ nghịch ngợm Tiểu Khởi này cướp đi.
Trước đây Lục Cẩn Thừa ngày nào cũng treo chuyện thông gia lên miệng, Chu Hoài Sinh coi như là nói đùa, cộng thêm quan hệ hai nhà gần gũi như vậy, thân càng thêm thân cũng không có gì lạ, nhưng bây giờ nhìn Quyển Quyển vì phải xa Tiểu Khởi mà buồn bã.
Người cha già không khỏi ghen tuông, bắp cải trắng nhà mình cứ thế mà bị người ta cuỗm đi.
Tiểu Khởi cũng không phải là không tốt, nhưng...
Chu Hoài Sinh thở dài trong lòng.
Chu Tri Mông nhìn màn hình di động, gõ vài chữ rồi lại xóa. Anh muốn gọi Lục Khởi Phồn ra ngoài chơi, nhưng lại không có lý do gì. Đang phiền muộn thì Lục Khởi Phồn gửi cho anh một tin nhắn.
[Em ở sân chơi của khu dân cư.]
Chu Tri Mông đứng phắt dậy, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra ngoài, Chu Hoài Sinh gọi cũng không kịp.
Sân chơi trẻ em không còn là cơ sở vật chất như mười mấy năm trước nữa, từ lâu đã được cải tạo và trang bị lại, đổi thành một số nhân vật hoạt hình mà Chu Tri Mông không nhận ra. Anh chạy đến bên sân chơi, mới nhận ra mình vẫn mặc đồ ngủ, bộ đồ ngủ màu be hình hoạt hình, Lục Khởi Phồn đứng bên cầu trượt, lúc xoay người nhìn thấy anh thì ngẩn người.
Mặt Chu Tri Mông đỏ đến mang tai, vội vàng lùi lại phía sau, "Anh quên thay quần áo."
Anh muốn về nhà, Lục Khởi Phồn lại đi tới kéo anh lại, "Không sao."
"Anh vẫn nên đi thay." Chu Tri Mông giãy giụa.
"Không còn nhiều thời gian."
Lời của Lục Khởi Phồn vừa thốt ra, Chu Tri Mông lập tức dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Lục Khởi Phồn, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Ừm."
Anh bị Lục Khởi Phồn kéo đến bên cầu trượt hình trụ xoay, "Em là trẻ con à? Lớn tướng rồi còn chui vào, có làm hỏng cầu trượt không đấy?"
"Chắc là không đâu," Lục Khởi Phồn nắm tay Chu Tri Mông, dẫn anh đi theo thang thẳng đến lối vào của ống trụ, "Anh vào trước."
"Hả?" Chu Tri Mông còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Khởi Phồn đẩy vào trong ống trụ, vừa ngồi vững, Lục Khởi Phồn đã chui vào, một tay ôm lấy eo anh, hai chân dài dán vào hai bên người Chu Tri Mông. Chu Tri Mông cảm thấy mình bị ép đến mức sắp thở không ra hơi.
Rốt cuộc Lục Khởi Phồn bắt đầu lớn lên từ khi nào, rõ ràng trong ký ức lúc sáu bảy tuổi chơi cầu trượt, đều là anh dẫn Tiểu Khởi chơi.
Lần *****ên Tiểu Khởi chơi cầu trượt đã bị ngã từ bên cạnh xuống, cậu chưa khóc, Quyển Quyển đã khóc trước, sợ em trai bị đau.
Tiểu Khởi luống cuống nhìn Quyển Quyển, phủi phủi bụi trên mông rồi lại trèo lên, sau đó lại ngã từ bên cạnh xuống, cố gắng dùng cách này để chọc cười Quyển Quyển.
Quyển Quyển càng khóc dữ dội hơn, lần này là sợ em trai bị ngã hỏng đầu.
Vừa trở lại nơi quen thuộc thời thơ ấu, ký ức liền ùa về, sự gần gũi của Lục Khởi Phồn khiến Chu Tri Mông nhanh chóng hoàn hồn.
Hai người chui trong không gian chật hẹp, tiếng hít thở đều trở nên rõ ràng, bộ đồ ngủ mềm mại của Chu Tri Mông khiến trái tim Lục Khởi Phồn từ từ bình tĩnh lại, cằm cậu đặt trên vai Chu Tri Mông, "Em chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh."
Chu Tri Mông hơi nghiêng đầu, dùng má chạm vào góc trán của Lục Khởi Phồn.
"Tiểu Khởi, xin lỗi."
"Có gì mà phải xin lỗi, anh có thể đi tập huấn, có thể được bảo tống, đó là chuyện tốt nhất rồi."
"Đợi anh trở về, sẽ nhanh thôi."
"Ừ."
"Hơn hai tháng... tụi mình hình như chưa từng xa nhau lâu như vậy, mấy năm trước anh về nhà cha anh chơi, còn chưa đến hai ngày em đã bay đến rồi, thời gian dài nhất chúng ta xa nhau là bao lâu?"
"Mười bốn ngày bảy tiếng." Lục Khởi Phồn buột miệng nói ra.
Chu Tri Mông ngẩn người hồi lâu, sau đó nhịn không được cười, "Hồi nào vậy?"
"Ba năm trước lúc sắp Tết."
Chu Tri Mông ngẩng đầu nghĩ ngợi, "À, anh nhớ ra rồi, bà nội em ở nước ngoài dưỡng bệnh, em qua đó thăm bà."
Hai người im lặng rất lâu, Lục Khởi Phồn ôm chặt Chu Tri Mông, "Quyển Quyển."
"Hửm?"
"Anh luôn có rất nhiều bạn, đi tập huấn chắc chắn cũng sẽ quen được nhiều bạn hơn."
"Nhưng bất kể là bạn bè như thế nào," Chu Tri Mông nhìn sườn mặt Lục Khởi Phồn, nhẹ giọng nói: "Đều chỉ là bạn bè."
"Tiểu Khởi là Tiểu Khởi." Anh nói.
"Lúc nhỏ anh nói em là người bạn duy nhất của anh."
Chu Tri Mông á khẩu.
"Trước đây anh nói, nếu sau này có ai hỏi anh, bạn thân của anh là ai, anh chỉ trả lời Tiểu Khởi, không nói người khác, bây giờ anh lại nói bọn họ chỉ là bạn bè."
Chu Tri Mông hoàn toàn bị cái ôm của Lục Khởi Phồn bao bọc, người phía sau anh bất kể là về thể lực hay vóc dáng đều vượt xa anh. Nếu Lục Khởi Phồn muốn nhốt anh trong cái cầu trượt xoay này, có lẽ anh vĩnh viễn cũng không thoát ra được.
Nhưng bây giờ Chu Tri Mông chỉ cảm thấy tan vỡ.
Giọng điệu ai oán như vậy thật sự là một người cao một mét tám hai nói ra sao?
"... Bạn thân, và bạn bè không phải là một khái niệm."
"Không khác nhau bao nhiêu."
Chu Tri Mông bất đắc dĩ nói: "Tiểu Khởi, vậy em muốn anh nói thế nào?"
"Tự anh nghĩ đi."
Chu Tri Mông nghẹn một hơi ở cổ họng, "Tại sao em lại xoắn xuýt vấn đề xưng hô như vậy, nhưng trong lòng anh những xưng hô riêng biệt này đều không thể hình dung được quan hệ của tụi mình, tụi mình vừa là bạn bè vừa là người thân. Tuy rằng anh có rất nhiều bạn bè, nhưng bọn họ chỉ là bạn bè, có lẽ sẽ tiến đến bạn thân, nhưng phần lớn sẽ theo thời gian mà dần xa cách. Mỗi khi đến một giai đoạn mới, tập thể mới, anh có thể sẽ gặp những người khác nhau, kết thành những mối quan hệ khác nhau, nhưng em thì lại khác."
Chu Tri Mông nắm lấy tay Lục Khởi Phồn, "Đối với anh, em là người mà thời gian không thể thay đổi, em hiểu không?"
Lục Khởi Phồn ôm Chu Tri Mông càng chặt hơn.
"Bây giờ em có thể yên tâm chưa?"
Qua rất lâu Lục Khởi Phồn vẫn không nói gì, Chu Tri Mông hết kiên nhẫn, bắt đầu đẩy tay Lục Khởi Phồn, cánh tay Lục Khởi Phồn siết chặt lấy eo anh, rất nóng rất chặt, anh thúc giục: "Tiểu Khởi, em còn gì không yên tâm?"
Lời còn chưa dứt, vai anh bị Lục Khởi Phồn cắn một cái, Chu Tri Mông đau đớn rụt người lại.
"Dán miếng dán ức chế cho kỹ, thuốc ức chế loại mạnh cũng mang theo, phải đủ liều lượng, còn phải thay kịp thời."
Chu Tri Mông á khẩu, anh rất nhanh phản ứng lại ý của Lục Khởi Phồn, sắc mặt hơi thay đổi, lẩm bẩm nói: "Cái này anh đương nhiên biết."
"Không thể để người khác ngửi thấy."
"Tiểu Khởi..."
"Nghe không?"
Chu Tri Mông mím môi, "Ừ, biết rồi."
"Lúc tập huấn là ở ký túc xá tập thể à?"
"Không phải, ba anh đã đặt khách sạn cho anh rồi."
"Vậy thì tốt."
Chu Tri Mông bắt đầu hoảng loạn không rõ nguyên do, anh chạm vào vách trong của cầu trượt, "Ở đây nóng quá, Tiểu Khởi, tụi mình ra ngoài đi."
"Quyển Quyển, anh sẽ nhớ em chứ?"
Cả người Chu Tri Mông đều căng thẳng, anh có chút sợ Lục Khởi Phồn, không nói ra được nguyên nhân gì, anh cảm thấy sau kỳ thi chuyển cấp, đặc biệt là sau lần cắm trại hôm đó, Lục Khởi Phồn thay đổi rất nhiều, ánh mắt của cậu dường như sâu sắc phức tạp hơn, là do phân hóa mang đến sao?
Alpha đều như vậy sao?
Chu Tri Mông nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là có."
Lục Khởi Phồn mới buông anh ra.
Chu Tri Mông thở phào nhẹ nhõm, lập tức trượt xuống, Lục Khởi Phồn cũng trượt theo. Chu Tri Mông như bị điện giật lập tức đứng dậy, anh miễn cưỡng bình tĩnh vuốt lại tóc, như thường ngày hỏi: "Tiểu Khởi, đến nhà anh ăn cơm không?"
Lục Khởi Phồn chậm rãi đứng lên, "Ừm."
Trên đường về nhà, Chu Tri Mông nói: "Lúc anh không ở đây, em cũng phải học hành cho đàng hoàng, anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại để kiểm tra em."
"Được."
Ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng Lục Khởi Phồn lại nghĩ: Không cần gọi điện thoại, em sẽ đi tìm anh.