Trúc Mã Cùng Sớm Tối - Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 39

Trước đây Chu Tri Mông đều có dự cảm rất mãnh liệt trước kỳ ph.át tì.nh, anh sẽ chuẩn bị sẵn thuốc ức chế và miếng dán ức chế loại mạnh. Thế nhưng từ sau khi bị Lục Khởi Phồn đánh dấu tạm thời, dự cảm này trở nên cực kỳ không chính xác nữa.

Anh vẫn luôn muốn tránh mặt Lục Khởi Phồn.

Vào kỳ ph.át tì.nh không thể ở cùng Lục Khởi Phồn, sẽ rất nguy hiểm, chẳng khác nào dê vào miệng cọp, chuyện này anh biết rất rõ.

Tiếc là anh quá xui xẻo, tính tới tính lui vẫn đâm đầu vào chỗ chết. Thuốc ức chế đã chuẩn bị lại để quên trong tủ ở ký túc xá, bây giờ anh cảm thấy cả người quay cuồng, đầu mũi thoang thoảng một mùi hương đắng nhẹ, không giống như mọi khi, mùi hương rất nồng đậm, pheromone của Lục Khởi Phồn dường như đang lan tỏa ra ngoài, hơn nữa cậu còn không hề kiểm soát.

Em ấy đang dùng pheromone và cả khuôn mặt đó để quyến rũ mình.

Tiểu Khởi hư hỏng, Chu Tri Mông bất bình thầm nghĩ, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Lục Khởi Phồn còn giả vờ xin lỗi: "Là em không tốt, sau này em nhất định sẽ tập thói quen chuyện gì cũng báo cáo trước với Quyển Quyển."

Chu Tri Mông vô cùng lạnh lùng liếc cậu một cái.

"Hôm nay trong đội xe có người đòi hủy hợp đồng, em đang nghĩ xem có nên mua lại đội xe rồi tái cơ cấu hay không, nên nhân cơ hội này nói chuyện với họ. Sau đó em lại đến công ty đầu tư của ba em, hy vọng có thể thuyết phục họ mua lại Phong Bạo. Lúc anh gọi cho em, em đang ở trên máy bay nên không nghe máy được."

Chu Tri Mông nghe mà mơ mơ màng màng, "Em muốn tái cơ cấu? Mua lại?"

"Đúng vậy, nhưng bây giờ vẫn chưa quyết định hoàn toàn. Đợi em và công ty thỏa thuận xong sẽ nói rõ với anh."

"Có khó quá không? Hay là..." Chu Tri Mông đột nhiên cúi đầu, nghiêm túc nói với Lục Khởi Phồn: "Em có thiếu tiền không? Ba nhỏ có mua cho anh một ít quỹ, còn nhiều thứ khác nữa, nếu em cần, anh đều có thể đưa cho em."

Lục Khởi Phồn không ngờ Chu Tri Mông lại có phản ứng này.

"Em còn tưởng anh sẽ nói em quá bốc đồng."

"Đúng là có một chút, nhưng anh sớm đã quen rồi," Chu Tri Mông thở dài, rồi lại cười với Lục Khởi Phồn, nói: "Vì anh vẫn thích dáng vẻ em tỏa sáng lấp lánh khi nói về đua xe và đứng trên bục nhận giải hơn."

Chu Tri Mông vừa dứt lời, miệng đã bị Lục Khởi Phồn cắn một cái. Chu Tri Mông đau đến mức lập tức bụm miệng, tức giận nói: "Em làm gì vậy?"

" Quyển Quyển, anh thích em, đối với em đó mới là điều khiến em vui nhất, vinh dự lớn đến mấy cũng không sánh bằng."

Mặt Chu Tri Mông hơi ửng đỏ.

" Quyển Quyển, tiền của anh thì anh cứ giữ lấy, sau này tiền của em cũng là của anh. Quyển Quyển, tình yêu cha và ba nhỏ anh dành cho anh, em cũng sẽ cho anh, chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn."

Chu Tri Mông có chút cảm động, "Nhưng bây giờ em cần..."

Lục Khởi Phồn ngắt lời anh: "Quyển Quyển, anh có biết bây giờ anh giống gì không?"

Chu Tri Mông ngơ ngác nhìn Lục Khởi Phồn.

"Giống như một nhóc ngốc bị bán đi rồi còn đếm tiền giúp người ta." Lục Khởi Phồn cười rồi hôn anh.

Chu Tri Mông cau mày: "Anh bị bán khi nào?"

Lục Khởi Phồn cũng không trả lời, chỉ cười rồi xoay người Chu Tri Mông lại, để anh ngồi dạng chân trên đùi mình, sau đó cởi cúc áo ở cổ Chu Tri Mông, từ bên gáy của anh ra sau.

Chu Tri Mông nhận ra muộn màng, liền chống cự cậu.

"Anh đang trong kỳ ph.át tì.nh."

Anh còn nhắc Lục Khởi Phồn, cố gắng đánh thức lương tâm và khả năng tự chủ của cậu. Anh đã quên mất chuyện kỳ ph.át tì.nh này là do Lục Khởi Phồn phát hiện ra trước, giống như một chú thỏ con sắp bị làm thịt, vẫn cố gắng nói với sói xám rằng thịt của tôi không ngon chút nào.

"Quyển Quyển, anh có biết mùi sữa dừa trên người anh bây giờ nồng đến mức nào không?"

Lục Khởi Phồn dùng giọng tiếc nuối đầy trêu chọc nói: "Làm sao đây? Quyển Quyển sắp tan chảy mất rồi."

"Anh... Anh muốn về ký túc xá, anh không mang thuốc ức chế, Tiểu Khởi em đừng làm bậy, Tiểu Khởi! Em đừng như vậy, anh sợ thật đó." Chu Tri Mông hoảng loạn đẩy Lục Khởi Phồn.

Lục Khởi Phồn dùng đầu ngón tay ấn vào gáy Chu Tri Mông. Chu Tri Mông không chút phòng bị, như có một luồng điện chạy dọc toàn thân, cả người anh mềm nhũn, hơi thở trở nên gấp gáp, anh vô thức ngã vào lòng Lục Khởi Phồn, trong cổ họng phát ra tiếng khóc nức nở.

Da của Chu Tri Mông vốn đã trắng, đúng chuẩn da mịn thịt mềm, bây giờ vì pheromone đang cuộn trào trong cơ thể, màu đỏ anh đào e thẹn lan từ cổ lên đến vành tai. Lục Khởi Phồn chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy, kèm theo đó là tấm lưng trắng nõn thon thả ẩn sau cổ áo của Chu Tri Mông.

Cậu trực tiếp bế Chu Tri Mông vào phòng ngủ.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, Chu Tri Mông nằm xuống, vẫn không quên dùng hai tay chống cậu, liều mạng lắc đầu, "Không được."

"Vậy thì khi nào mới được?"

Chu Tri Mông lại không nói được gì, anh cũng không biết khi nào thì được.

Chỉ là khi Tiểu Khởi đè lên người anh, phản ứng *****ên trong não anh là, sẽ rất đau.

Nhận thức này khiến bộ não đang mê man vì tình của anh lập tức tỉnh táo lại. Anh lại nhớ đến vết sưng đỏ trên gáy của Hàn Phong, còn cả lần đó, chỉ là một đánh dấu tạm thời mà anh đã đau rất lâu.

Nhưng nhìn vào mắt Lục Khởi Phồn, anh đột nhiên nhận ra: hôm nay điều anh phải đối mặt, dường như không chỉ đơn giản là đánh dấu hoàn toàn.

Lục Khởi Phồn thật sự không sợ gì cả.

Cậu đã không còn là chú chó con ngoan ngoãn để Chu Tri Mông xoa đầu nữa rồi.

Chu Tri Mông hoàn toàn không cản nổi tay Lục Khởi Phồn, lần nào anh cũng chậm hơn cậu một nhịp, thành ra chống đẩy lại biến thành trò chơi mờ ám. Lục Khởi Phồn còn có thể phân tâm cúi xuống hôn anh, hôn đến mức đầu óc Chu Tri Mông mê man, động tác càng thêm chậm chạp.

Người Chu Tri Mông lúc nào cũng mềm mại.

Ôm anh giống như ôm một con búp bê bằng chất liệu thoải mái nhất, hơn nữa cánh tay Chu Tri Mông không có sức lực, lại còn hay bị hôn đến ngẩn người.

Đặc biệt là mỗi lần bị Lục Khởi Phồn bế lên, anh đều sợ đến mức phát ra những tiếng r.ên rỉ phàn nàn, giống như một chú mèo sữa xù lông đang nổi cáu, chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, càng muốn trêu chọc anh hơn. Bởi vì sau khi Chu Tri Mông khóc sẽ tự mình sụt sịt mũi, hung hăng lẩm bẩm, nói lời độc địa, rồi lại tiếp tục bị bắt nạt.

Chu Tri Mông biết mình đã là món ăn trên đĩa của Lục Khởi Phồn rồi.

Anh nức nở vài tiếng, rồi hỏi: "Em muốn đánh dấu hoàn toàn anh sao?"

"Anh có đồng ý không? Nếu không đồng ý thì không làm." Lục Khởi Phồn nghiêm túc nói.

Chu Tri Mông sững sờ, "Thật sao?"

Lục Khởi Phồn nhướng mày, "Đương nhiên, sao em có thể ép buộc anh? Quyển Quyển, anh coi em là người thế nào?"

Chu Tri Mông hoàn toàn ngây người, chớp chớp mắt, dường như không tin. Lục Khởi Phồn vì muốn anh tin tưởng, cố ý nâng người lên, một tay giúp Chu Tri Mông sửa lại cổ áo. Chu Tri Mông nhìn chằm chằm vào động tác của Lục Khởi Phồn, ngay sau khi cậu vừa rút tay về, anh lập tức lùi ra sau. Lục Khởi Phồn cười nhìn anh, anh cứ thế nhích mông từng chút một, từng tấc một lùi lại, mãi mới thoát ra khỏi người Lục Khởi Phồn.

Anh lật người, chuẩn bị bò đến mép giường để trốn thoát.

Nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Khoan đã, Lục Khởi Phồn cứ thế dừng lại sao? Cậu ấy thật sự bằng lòng dừng lại? Cậu ấy thật sự có thể nhịn được sao?

Có phải mình đã quá đáng rồi không? Yêu nhau cũng mấy tháng rồi, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, thật ra cũng không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận.

Chỉ là hơi sợ đau.

Nói với Tiểu Khởi một tiếng, em ấy chắc sẽ chú ý, nhưng mà... không đúng không đúng, mình đang nghĩ gì vậy?

Bây giờ mình nên xuống giường ngay, đến hiệu thuốc 24 giờ dưới lầu mua thuốc ức chế và miếng dán tránh nóng, ngăn chặn kỳ ph.át tì.nh đột ngột này. Nhưng Tiểu Khởi hình như đã cảm nhận được pheromone của mình rồi, em ấy sẽ bị ảnh hưởng, hoặc bị k.ích thí.ch ph.át tì.nh, em ấy bây giờ cũng cần giải tỏa.

Nhưng sẽ rất đau phải không, hơn nữa cũng không biết Tiểu Khởi có chuẩn bị thứ đó không? Nếu không có thì có phải sẽ rất dễ mang thai không?

Chu Tri Mông nghĩ mãi, cả người liền bủn rủn, tay chân mềm nhũn, bò cũng không nổi nữa, giống như một chú rùa con co rút tại chỗ. Đợi Lục Khởi Phồn ho nhẹ một tiếng, anh giật nảy mình, quay đầu nhìn Lục Khởi Phồn, cậu vẫn cười dịu dàng, dáng vẻ rất ôn nhu.

Chu Tri Mông lại bị mê hoặc rồi.

Anh đột nhiên nghĩ: Thật ra Tiểu Khởi chưa bao giờ thật sự ép buộc mình, Tiểu Khởi vẫn rất tốt, mình cứ luôn trốn tránh như vậy mới là không tốt, sẽ khiến Tiểu Khởi rất thất vọng, thất vọng càng tích tụ nhiều thì rất dễ ép Tiểu Khởi rời đi, đây cũng không phải là điều anh muốn thấy.

Mặc dù lần này thoát được một kiếp, nhưng ít nhất mình cũng nên cho Tiểu Khởi chút an ủi, nếu không Tiểu Khởi thật sự quá đáng thương.

Anh suy nghĩ nghiêm túc, rồi vẫn quay người lại, bò trở lại, hôn lên má Lục Khởi Phồn một cái để dỗ dành.

Anh không để ý ánh mắt Lục Khởi Phồn lập tức trở nên sâu thẳm.

Vừa định xuống giường, anh đã bị Lục Khởi Phồn đè thẳng xuống tấm chăn mềm mại.

Đầu óc lại choáng váng.

"Tiểu... Tiểu Khởi?"

"Quyển Quyển, em đã cho anh cơ hội rồi." Lục Khởi Phồn xoa xoa mái tóc xoăn của Chu Tri Mông, sự dịu dàng trong mắt lập tức biến thành h.am m.uốn chiếm hữu điên cuồng.

Miếng dán ức chế nhăn nhúm bị xé ra. Lục Khởi Phồn với tay mở tủ đầu giường, lấy ra một thứ gì đó. Chu Tri Mông trố mắt nhìn, Lục Khởi Phồn nhét thứ đó vào tay Chu Tri Mông, rồi bế anh vào phòng tắm.

Chu Tri Mông cảm thấy lòng bàn tay bị góc nhọn của miếng vuông nhỏ kia đâm vào mà hoảng hốt.

"Tiểu... Tiểu Khởi, có thể không..."

"Không thể."

"Cha anh từng nói, em..."

"Quyển Quyển, cho dù ngày mai em phải đến trước mặt cha anh lấy cái chết để tạ tội, thì hôm nay anh cũng không thoát được đâu."

Chu Tri Mông rưng rưng nước mắt nhìn cậu.

Tiếc là anh không biết lúc này nước mắt không thể dập lửa.

Chỉ có thể đổ thêm dầu vào lửa.

...

Chu Tri Mông cảm thấy cơn đau nhói ở gáy, anh đã không thể so sánh được rốt cuộc là đánh dấu đau hơn, hay vừa rồi đau hơn nữa. Anh khóc nấc một tiếng, rúc vào trong chăn.

"Quyển Quyển sao vậy?"

Chu Tri Mông vừa trốn vừa nói: "Đau lắm, em để anh nghỉ ngơi một chút."

Chu Tri Mông giống như một chú rùa con trốn vào trong mai chăn. Lục Khởi Phồn cười ôm lấy anh. Chu Tri Mông im lặng vài giây, rồi nói: "Tiểu Khởi, mặc áo ngủ vào đi."

Lục Khởi Phồn không nghe theo, ôm Chu Tri Mông chặt hơn.

Chu Tri Mông không thể nhịn được nữa: "Lục Khởi Phồn!"

Lục Khởi Phồn lúc này mới lười biếng lấy chiếc áo choàng ngủ bên gối, khoác lên người rồi vắt chéo vạt áo, miễn cưỡng che đậy, sau đó lại ôm Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông: "..."

"Quyển Quyển," Lục Khởi Phồn nhẹ nhàng hôn lên gáy và vai Chu Tri Mông, "Anh thích không?"

"Không thích." Chu Tri Mông không chút do dự.

"Không thích đoạn nào? Phòng tắm hay bệ cửa sổ?"

"..."

Chu Tri Mông còn không biết Lục Khởi Phồn có thể mặt dày đến thế, ngây người một lúc rồi mặt đỏ bừng như muốn nổ tung, cả da đầu tê dại. Anh đá một phát vào ống chân Lục Khởi Phồn, "Em mà còn như vậy nữa là anh giận đó."

Lục Khởi Phồn vẫn không chút hối lỗi, cười hề hề kêu đau, dụi mặt vào ngực Chu Tri Mông. Chu Tri Mông đã kiệt sức, không hơi đâu để ý Lục Khởi Phồn làm càn thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn tủ quần áo.

Sau này anh không còn mặt mũi nào đối diện với cha và ba nhỏ nữa rồi. Mấy hôm trước ba nhỏ còn dặn anh: "Đừng để Tiểu Khởi làm bậy."

Vậy mà anh vẫn để Tiểu Khởi làm bậy, còn dung túng hết lần này đến lần khác. Anh cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn.

Nếu bị cha biết được, cha có thất vọng về anh không? Tiểu Khởi có bị đánh chết không?

Lục Khởi Phồn ngẩng đầu nhìn anh, "Quyển Quyển giận rồi à?"

Chu Tri Mông lười để ý đến cậu.

Lục Khởi Phồn kéo Chu Tri Mông vào lòng, ***** eo sau của anh, "Quyển Quyển, vẫn không tin em sao? Rốt cuộc tại sao lại phản kháng chuyện này?"

Chu Tri Mông không nói gì.

"Quyển Quyển hối hận rồi sao?"

Chu Tri Mông lắc đầu, lẩm bẩm: "Thôi được rồi, em đừng nói nữa."

Lục Khởi Phồn cười khẽ.

Chu Tri Mông nửa tỉnh nửa mê trong lòng Lục Khởi Phồn, mơ màng trở mình, còn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ đã bị từng đợt nóng nảy làm cho tỉnh lại, cả người như có một ngọn lửa đang lan tỏa khắp nơi, tay chân đều nóng rực. Chu Tri Mông đá chăn ra vẫn cảm thấy nóng.

Lục Khởi Phồn ôm lấy anh, nói: "Quyển Quyển, nếu không có đánh dấu, chỉ dựa vào làm tình thì không có cách nào hoàn toàn làm dịu kỳ ph.át tì.nh đâu."

Cậu ra vẻ tốt bụng, Chu Tri Mông suýt nữa thì tin rồi, nhưng bây giờ đầu óc anh vẫn còn tỉnh táo, hừ nhẹ một tiếng, không mắc bẫy của cậu, "Vậy em đi mua thuốc cho anh đi, mua thuốc ức chế chuyên dùng cho kỳ ph.át tì.nh."

Lục Khởi Phồn bật cười thành tiếng, "Sao Quyển Quyển đột nhiên khó lừa thế."

Chu Tri Mông vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn cậu, lại đúng lúc chạm phải đôi mắt đong đầy tình ý của Lục Khởi Phồn. Anh vốn định nói gì đó, nhưng lúc này lại không thốt nên lời, mãi cho đến khi Lục Khởi Phồn xoay người đè lên anh, từ từ tiến lại gần, kết thúc bằng một nụ hôn, anh mới hoàn hồn.

Lục Khởi Phồn lại quyến rũ anh.

Lục Khởi Phồn hôn lên tai anh, rồi nói: "Muốn đánh dấu anh hoàn toàn, anh ơi."

Tim Chu Tri Mông khẽ run lên.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh: "Những điều em đã hứa với cha anh trước đây thì sao? Em nói mọi chuyện đều ưu tiên anh cơ mà."

"Cho nên em đang xin ý kiến của anh mà."

"Biết ngay là không thể tin em được."

Lục Khởi Phồn từ nhỏ đến lớn đều như vậy, bị cha cậu đánh cho nước mắt nước mũi tèm lem, miệng thì nói con biết lỗi rồi, đợi Lục Cẩn Thừa vừa buông tay là cậu lại bắt đầu nghĩ cách trả thù Lục Cẩn Thừa.

Tiểu Khởi rất xấu xa, là một con chó con hung dữ.

Chỉ trách Chu Tri Mông nhìn cậu qua một lớp kính lọc quá dày, còn tưởng cậu là một chú chó con ngoan ngoãn.

"Anh ơi," Lục Khởi Phồn lại bám lấy, "Được không anh?"

Chu Tri Mông còn có thể nói gì nữa? Đã đến nước này rồi, từ chối nữa cũng có vẻ làm màu, hơn nữa anh hoàn toàn không thể chống cự lại việc Lục Khởi Phồn gọi anh là "anh ơi".

Dù anh biết mỗi lần Lục Khởi Phồn gọi "anh ơi" đều có ý đồ khác, nhưng anh vẫn không có cách nào từ chối.

Sớm muộn gì cũng phải đến, anh dứt khoát từ bỏ chống cự, "Thôi bỏ đi."

Anh bị Lục Khởi Phồn ôm ngồi dậy.

Rất nhanh, cơn đau nhói truyền đến từ gáy.

Hoàn toàn khác với đánh dấu tạm thời.

Răng nanh của Lục Khởi Phồn đâm vào tuyến thể mềm mại của Chu Tri Mông, bơm vào một lượng lớn pheromone mạnh mẽ.

Lúc này Chu Tri Mông mới biết Lục Khởi Phồn thường ngày ở trước mặt anh đã kiềm chế pheromone của mình đến mức nào. Nhìn bàn tay Lục Khởi Phồn đang siết chặt lấy mình, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, Chu Tri Mông chỉ có thể run rẩy, rồi đau đớn kêu dừng.

Sau khi kết thúc, toàn thân Chu Tri Mông đẫm mồ hôi, anh thở hổn hển từng hơi lớn, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.

Cứ như vậy, đã đánh dấu hoàn toàn.

Anh và Tiểu Khởi đã có một khế ước trọn đời.

Rất đột ngột cũng rất thuận theo tự nhiên, anh không tìm được từ nào thích hợp để định nghĩa chuyện này.

Lục Khởi Phồn cuối cùng cũng thỏa mãn, cậu ôm Chu Tri Mông, một khắc cũng không nỡ buông tay, hết lần này đến lần khác gọi "Quyển Quyển".

Chu Tri Mông thật sự rất buồn ngủ, anh còn đang ngồi trong lòng Lục Khởi Phồn đã ngủ thiếp đi, má áp vào vai cậu, ngủ rất say. Lục Khởi Phồn không dám động đậy, chỉ hơi ngả người ra sau, sợ làm người trong lòng tỉnh giấc.

Nhưng Chu Tri Mông ngủ đến bốn giờ sáng, vừa đi vệ sinh về lại bị Lục Khởi Phồn kéo vào lòng. Lục Khởi Phồn hỏi anh: "Quyển Quyển, ngày mai anh có tiết không?"

Chu Tri Mông chưa kịp phản ứng, ánh mắt ngây dại, như đang mộng du, anh nói: "Không có."

Lời vừa dứt, chiếc quần ngủ đã không biết biến đi đâu mất.

Sau đó, trong phòng ngủ truyền ra mấy tiếng "anh ơi", cũng không biết là ai gọi. 

Bình Luận (0)
Comment