Trúc Mã Cùng Sớm Tối - Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 7

Lục Khởi Phồn như biến thành một người khác, không chỉ đến trường đúng giờ, chăm chỉ học hành, ngay cả việc học phụ đạo kèm một - một buổi tối cũng không còn phản kháng, bài tập giáo viên giao cậu cũng thức khuya làm xong.

Chuyện này khiến Chung Diệp sợ hết hồn, đóng cửa lại hạ giọng lo lắng nói với Lục Cẩn Thừa: "Thằng bé sao vậy?"

Lục Cẩn Thừa khịt mũi coi thường: "Lêu lổng ba năm, đến lúc sắp thi mới biết sốt ruột."

Chung Diệp đẩy anh, cảnh cáo: "Biết sốt ruột là được rồi, anh không được dội nước lạnh vào nó nữa nghe chưa?"

"Em nuông chiều nó quá..." Lục Cẩn Thừa nói được một nửa đã bị ánh mắt của Chung Diệp dọa sợ, anh thức thời ngậm miệng lại, Chung Diệp vừa đánh vừa xoa, lại gần hôn anh một cái. Lục Cẩn Thừa liền không quan tâm đến thằng nhóc nghịch ngợm trên lầu nữa, chỉ lo hỏi Chung Diệp: "Tối nay ra ngoài ăn ha?"

Lục Khởi Phồn đang ra ngoài rót nước uống, nhìn thấy hai người đang tình tứ trên ghế sofa, cậu cũng quen rồi, mặt không cảm xúc đi xuống, Chung Diệp vội vàng đứng dậy, bước đến nhận lấy cốc của Lục Khởi Phồn: "Tiểu Khởi, uống trà chanh không?"

Lục Khởi Phồn miễn cưỡng thử một ngụm, lắc đầu từ chối: " Chua quá."

"Vẫn chua à? Vậy thêm chút nước có ga, Quyển Quyển dạy ba đó."

Tay Lục Khởi Phồn khựng lại, "Ồ."

Cậu nhận lấy cốc.

"Tiểu Khởi, đừng tự gây áp lực quá lớn cho bản thân, mỗi người đều có sở trường riêng mà," Chung Diệp cười nhìn Lục Khởi Phồn, nhẹ giọng nói: "Hồi đó ba nhỏ cũng học không giỏi, nhưng chỉ cần cố gắng hết sức, không hối hận là được rồi."

Lục Khởi Phồn gật đầu, Chung Diệp đột nhiên có chút xúc động, đưa tay xoa tóc Lục Khởi Phồn.

Thằng bé lớn thế này từ lúc nào vậy?

Cao gần bằng cha nó rồi.

"Đi đi." Chung Diệp vỗ vai Lục Khởi Phồn, Lục Khởi Phồn xoay người trở về phòng.

Chu Tri Mông bảo tài xế mang đến bánh quy do anh tự tay làm, đùi gà nướng muối biển và cánh gà sốt mật ong được đựng trong những hộp giữ nhiệt khác nhau, trên túi có treo một tấm thiệp nhỏ, trên đó là là mấy hình hoạt hình Chu Tri Mông vẽ và mấy chữ: Tiểu Khởi, cố lên!

Lục Khởi Phồn cẩn thận tháo tấm thiệp xuống, treo lên đèn bàn.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, giáo viên môn tiếp theo online, phân tích cho cậu những câu sai trong đề thi thử, giáo viên nói: "Tiến bộ rất nhiều, bây giờ chúng ta sẽ ôn tập lại những kiến thức trọng tâm cậu còn yếu một lượt, cố gắng ngày mai bắt đầu ôn tập vòng cuối."

Sau khi học phụ đạo xong đã gần mười hai giờ, Lục Cẩn Thừa gõ cửa đi vào, giọng điệu ôn hòa hơn ngày thường một chút, "Ngủ sớm đi."

"Con biết rồi." Lục Khởi Phồn hiếm khi không tỏ thái độ lạnh nhạt với cha, cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.

Lục Cẩn Thừa lật xem vở bài tập và đề thi của Lục Khởi Phồn, nhìn thấy những dấu gạch chéo màu đỏ và chữ sửa lỗi xiêu vẹo bên cạnh, không nhịn được cong khóe môi.

"Thằng nhóc này..."

Cũng không có gì quá gập ghềnh, Lục Khởi Phồn cứ như vậy lặng lẽ trưởng thành, chỉ sau một đêm đã trở nên chăm học và nghiêm túc, mọi người xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc. Cuối cùng vẫn là Chung Diệp nghĩ thông suốt trước, đi nói với Lục Cẩn Thừa: "Tiểu Khởi không muốn mình thua kém Quyển Quyển, lần trước anh nói Quyển Quyển sẽ ghét nó, nó để trong lòng, tin là thật."

Lục Cẩn Thừa nghe vậy cũng có chút hối hận.

"Cũng không phải chuyện xấu." Chung Diệp an ủi anh.

Lục Khởi Phồn bây giờ cái gì cũng tốt, chỉ là không muốn gặp Chu Tri Mông.

Hôm nay Chu Tri Mông đặc biệt đợi cậu ở cổng trường, sau khi nhìn thấy cậu liền chủ động tiến lên: "Tiểu Khởi, đến nhà anh ăn cơm đi."

Lục Khởi Phồn lại từ chối, "Không cần đâu, tối nay em có lớp học."

Chu Tri Mông ngẩn người, từ khi nào Lục Khởi Phồn lại từ chối anh? Mỗi lần đều là Lục Khởi Phồn không chịu về nhà, anh phải đuổi Lục Khởi Phồn mới về.

Bây giờ là sao?

"Tiểu Khởi, gần đây em mệt mỏi như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, cha anh đã nấu canh đậu phụ gạch cua, đến ăn một bát rồi về, không mất thời gian đâu."

Lục Khởi Phồn có chút dao động, nhưng bây giờ khi đối mặt với Chu Tri Mông, cậu lại có chút xấu hổ. Vốn dĩ cậu không thích học hành, cũng không quan tâm đến những bài thi điểm kém của mình. Có đôi khi Chu Tri Mông vất vả giúp cậu xem lại lỗi sai, cậu đều tỏ thái độ thờ ơ. Nhưng lần học phụ đạo cấp tốc này khiến cậu hiểu được mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian.

Mỗi lần làm sai một bài tập đơn giản, cậu đều sẽ nhớ đến hình ảnh Chu Tri Mông đứng trên bục chào cờ hôm thứ Hai.

Trong lòng Chu Tri Mông có phải đang khinh thường cậu không? Nhưng bởi vì là bạn chơi từ nhỏ đến lớn nên mới đối xử tốt với cậu như vậy? Cậu không thể khống chế những suy nghĩ này cứ liên tục xuất hiện.

Áp lực càng lớn, cậu càng không dám đến gần Chu Tri Mông.

"Không cần đâu, tối nay em có nhiều lớp học lắm, có một giáo viên còn dời lịch lên sớm hơn, xin lỗi anh, đợi thi xong em sẽ đến tìm anh." Lục Khởi Phồn xoay người định đi.

Chu Tri Mông đứng chôn chân tại chỗ.

Anh không biết Lục Khởi Phồn lại đang nổi cơn gì, buồn bã ngồi vào trong xe, mân mê cặp sách một lúc mới nói với tài xế: "Chú, đi thôi ạ."

Xe vừa khởi động, cửa sổ xe đã bị gõ hai tiếng.

Chu Tri Mông quay đầu lại nhìn, là Lục Khởi Phồn.

Lục Khởi Phồn mở cửa xe ra, nhìn thẳng vào Chu Tri Mông, "... Em vẫn rất muốn ăn canh gạch cua."

Chu Tri Mông lập tức chuyển từ trạng thái u ám sang vui vẻ, nở nụ cười, anh dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Lục Khởi Phồn. Sau khi Lục Khởi Phồn ngồi vào, anh vẫn theo thói quen cầm lấy cặp sách của Lục Khởi Phồn, lần này trong cặp sách không chỉ có những cuốn bài tập lộn xộn nữa, có đề thi, có tập ghi chép lỗi sai, còn có mấy cuốn vở ghi chép. Chu Tri Mông lật xem, khen ngợi: "Bây giờ giỏi quá, ngay cả dạng bài cuối cùng này cũng làm được."

Lục Khởi Phồn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói gì.

Chu Tri Mông ra vẻ người lớn, vui mừng trước sự tiến bộ của Lục Khởi Phồn, xem liên tục mấy bài thi, đến tận cửa nhà rồi vẫn lải nhải: "Những bài này đều làm được thì em không cần lo gì nữa, thật đấy, đề thi chuyển cấp không khó lắm đâu."

Lục Khởi Phồn xách cả anh và cặp sách xuống xe.

"Tiểu Khởi đến rồi, mau đi rửa tay ăn cơm thôi." Chu Hoài Sinh nói.

Trong bát canh vàng óng đầy ắp thịt cua béo ngậy và gạch cua vàng ươm, cùng với đậu phụ non mềm tan trong miệng, đậm đà thơm ngon, khiến người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Ngay cả Lục Khởi Phồn đang chán ăn cũng ăn ba bát nhỏ, Chu Tri Mông vừa ăn vừa nói chuyện thi cử với cha, "Hình như là thi vào cuối tháng 9, trước Tết sẽ có điểm, sau đó tháng 3 sẽ xác định suất tuyển thẳng."

"Cứ thoải mái thôi, cha tin tưởng con," Chu Hoài Sinh lại gắp thức ăn vào bát Lục Khởi Phồn, "Tiểu Khởi cũng vậy, cứ thoải mái, chỉ là một kỳ thi thôi mà."

"Cảm ơn chú ạ." Lục Khởi Phồn nói.

Ăn cơm xong, Lục Khởi Phồn liền lên lầu học, Chu Tri Mông ngơ ngác nhìn bóng lưng Lục Khởi Phồn, như nhìn thấy cảnh tượng kinh dị nào đó, "Tiểu Khởi thay đổi nhiều quá."

"Tiểu Khởi cũng đến lúc trưởng thành rồi." Chu Hoài Sinh dọn dẹp phòng bếp, "Con đến phòng làm việc của ba nhỏ làm bài tập đi, nhường bàn học cho em trai."

"Vâng ạ," Chu Tri Mông nhảy lên lưng Chu Hoài Sinh, nói: "Canh gạch cua ngon quá, cha, ngày mai làm thêm một lần nữa nha."

Khi còn nhỏ Chu Tri Mông từng sống một quãng thời gian rất vất vả với Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh là Beta, vừa giao đồ ăn vừa chăm sóc Chu Tri Mông, kiếm được mười đồng, thì chín đồng rưỡi đều tiêu cho Chu Tri Mông, nên tình cảm giữa Chu Tri Mông và Chu Hoài Sinh sâu đậm hơn những cặp cha con bình thường. Cho dù đã lớn, Chu Tri Mông vẫn theo thói quen làm nũng.

Chu Hoài Sinh lau sạch tay, đỡ lấy chân Chu Tri Mông, cõng Chu Tri Mông lên, "Con mèo tham ăn này càng lúc càng nặng."

Chu Tri Mông leo trên lưng Chu Hoài Sinh khẽ thở dài.

"Đại học Thủ đô cách Vọng Thành cũng khá xa, sau này Quyển Quyển có nhớ nhà không?"

"Có ạ, sẽ nhớ lắm luôn," Chu Tri Mông bị đoán trúng tâm sự, anh buồn bã nói: "Sẽ nhớ cha, nhớ ba nhỏ, còn có Tiểu Khởi, chú Chung, chú Lục..."

"Đừng sợ, đến trường đại học, con sẽ có cuộc sống mới khác biệt, quen biết bạn học mới, bạn bè mới, nhớ nhà thì cha và ba nhỏ sẽ đi máy bay đến thăm con."

"Bạn mới." Chu Tri Mông lẩm bẩm.

"Ừ, ba nhỏ của con nói, đại học là một khoảng thời gian rất đặc biệt và quan trọng trong cuộc đời mỗi người, biết đâu con có thể quen biết được người bạn cả đời ở trường đại học."

"Người bạn cả đời không phải là Tiểu Khởi sao?"

"Tiểu Khởi là người thân, không giống nhau."

Chu Tri Mông ngẩn người, có chút không kịp phản ứng.

Chu Hoài Sinh đặt Chu Tri Mông xuống, "Trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ từng bước một."

Trên đường đến phòng làm việc, Chu Tri Mông vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, Tiểu Khởi là người thân... Tiểu Khởi đương nhiên có thể coi là người thân, chú Chung, chú Lục đều là người thân, nhưng từ "người thân" này khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ, dường như về mặt huyết thống thì gần hơn, nhưng khoảng cách lại xa hơn.

Anh lắc đầu, cảm thấy lời cha nói không hoàn toàn đúng.

Anh vừa ngồi xuống, Ôn Kỳ Nguyệt đã gửi tin nhắn cho anh , "Tin hot tin hot! Chuyện của lớp trưởng và Vương Dao bị thầy Ban phát hiện rồi!"

"... Chuyện gì của lớp trưởng và Vương Dao?" Chu Tri Mông khó hiểu.

"Cậu dùng mạng 2G à? Học kỳ trước cậu ấy đã công khai với Vương Dao rồi, cậu lại không biết?"

"... Không biết."

Ôn Kỳ Nguyệt gửi đến một loạt biểu tượng cảm xúc cạn lời, Chu Tri Mông gãi đầu, "Bị thầy Ban phát hiện rồi thì bây giờ phải làm sao?"

"Nhận lỗi viết bản kiểm điểm thôi, dù sao tớ thấy hai người họ vốn dĩ cũng chỉ là đùa giỡn."

"Ồ, không sao là tốt rồi." Chu Tri Mông nói.

Ôn Kỳ Nguyệt lại nói một số tin đồn khác, Chu Tri Mông lại bắt đầu cố gắng nhớ lại hình ảnh lớp trưởng và Vương Dao ở cùng nhau, vốn dĩ anh không cảm thấy gì, nhưng vừa nghĩ đến mối quan hệ của hai người họ, hình ảnh đó đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Tay Chu Tri Mông run lên, điện thoại rơi xuống bàn, tiếng động làm những hình ảnh kỳ quái trong đầu anh biến mất.

Anh lấy bài tập ra bắt đầu làm.

Lớp học của Lục Khởi Phồn mãi đến mười một giờ bốn mươi mới kết thúc, Chu Tri Mông thật sự không chịu đựng được nữa nên đã ôm chăn ngủ thiếp đi, Lục Khởi Phồn vừa từ nhà vệ sinh đi ra đã nhìn thấy Chu Tri Mông nằm ngủ thẳng cẳng giữa giường, tóc xoăn càng thêm rối bời.

Lục Khởi Phồn tắt đèn bàn, đi đến mép giường, hơi dịch tay Chu Tri Mông vào trong một chút, tìm một chỗ trống miễn cưỡng nằm xuống, chăn đều ở chỗ Chu Tri Mông, cậu cũng lười kéo, liền nghiêng người nhìn Chu Tri Mông.

Đột nhiên cậu ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Giống như nước cốt dừa, rất ngọt.

...

Chu Tri Mông gặp ác mộng, trong mơ anh ở trên một bãi biển cát đen, xa xa có một con quái vật biển khổng lồ bơi đến, che khuất cả bầu trời, há miệng nuốt chửng anh.

Anh đột nhiên bừng tỉnh, nhưng tầm nhìn rất tối, giống trong mơ.

Anh nghe thấy tiếng *****, còn có một luồng khí mạnh mẽ khiến anh không thể cử động tay chân, áp chế anh, khiến anh sợ hãi run rẩy, anh theo bản năng gọi "Tiểu Khởi", muốn bảo vệ cậu.

Nhưng lời còn chưa dứt, anh đã bị người ta lật người lại.

Lục Khởi Phồn dùng hai lớp chăn quấn lấy anh, rồi ôm chặt lấy cuộn chăn.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Cậu muốn cắn thứ gì đó, nhất định phải cắn thứ gì đó.

Cậu không kiểm soát được mà lôi chăn của Chu Tri Mông, Chu Tri Mông lúc này mới phản ứng lại.

Anh vừa run rẩy vừa hỏi: "Tiểu Khởi, có phải em sắp phân hóa rồi không?"

Bình Luận (0)
Comment