Giữa tháng 6, thời tiết oi bức, Lục Khởi Phồn ngồi trong xe nghe Chung Diệp lải nhải rất nhiều, gió điều hòa thổi khiến ống quần cậu mát lạnh.
"Con không hồi hộp." Lục Khởi Phồn bình tĩnh nhìn Chung Diệp.
Chung Diệp ngẩn người, rồi cười nói: "Không hồi hộp là tốt rồi."
Chung Diệp đưa tay ôm Lục Khởi Phồn, cảm thán: "Tiểu Khởi lớn rồi."
Lục Khởi Phồn giống như hồi nhỏ vùi mặt vào hõm cổ Chung Diệp, nhưng chỉ mấy giây ngắn ngủi sau, cậu đã ngẩng đầu lên, cậu đã không còn quen với việc thân mật với cha và ba nhỏ nữa, cái ôm như vậy khiến cậu thấy ngượng ngùng, nhưng Chung Diệp ôm chặt cậu không buông, cậu cũng chỉ đành ngoan ngoãn chịu đựng.
Chung Diệp ngồi trở lại chỗ của mình, Lục Cẩn Thừa ngồi bên cạnh nói: "Lúc làm bài phải cẩn thận."
"Vâng, con biết rồi ạ."
Lục Khởi Phồn nhìn cỏ bốn lá trong lòng bàn tay.
Tối qua Chu Tri Mông nói rất nhiều lần muốn đến tiễn cậu đi thi, Lục Khởi Phồn đều từ chối, lòng tự trọng của thiếu niên luôn kiêu ngạo và dễ vỡ, hơn nữa cậu cũng không hoàn toàn tự tin vào thành tích của mình.
Cậu sợ Chu Tri Mông thất vọng.
Trước khi xuống xe, Chung Diệp cổ vũ cậu: "Tiểu Khởi nhà mình giỏi nhất!"
Lục Khởi Phồn nhận lấy cặp sách, xoay người bước vào dòng người đông đúc.
Cùng với mấy tiếng chuông, những tờ đề thi được phát ra rồi thu lại. Cùng với không khí oi bức và tiếng ve kêu inh ỏi, trong không khí tràn ngập sự căng thẳng.
Chiều ngày thứ ba, giám thị kiểm tra số lượng bài thi, cẩn thận cho vào túi niêm phong rồi vẫy tay với những học sinh đang nín thở chờ đợi, mỉm cười: "Kỳ thi đến đây là kết thúc."
Kỳ thi chuyển cấp cuối cùng cũng hạ màn, cả tòa nhà gần như đồng thời vang lên tiếng hò reo phấn khích.
Mặt trời lúc bốn giờ chiều không còn chói chang nữa, Lục Khởi Phồn vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Chu Tri Mông đang đứng dưới gốc cây.
Lục Khởi Phồn đi tới, nhưng đi được nửa đường đã bị Lý Miểu Viễn chặn lại, Lý Miểu Viễn gọi "Anh Khởi, anh Khởi", Lục Khởi Phồn dừng lại, Lý Miểu Viễn hỏi: "Anh Khởi, tối nay đến khu giải trí Gia Lạc không?"
Khu giải trí Gia Lạc là nơi tập trung khu vui chơi, karaoke, ăn uống mua sắm, cũng là nơi được giới trẻ Vọng Thành yêu thích nhất trong những năm gần đây.
"Phần lớn mọi người trong lớp chúng ta đều đến đó, mọi người cũng rất hy vọng anh có thể tham gia."
Lục Khởi Phồn lắc đầu, "Không đi."
"Hả? Vậy tối nay anh làm gì? Thi xong rồi, không đi chơi, ở nhà nhìn ba mẹ à?"
"Có việc khác."
Lý Miểu Viễn không khỏi tiếc nuối, "Nhưng mà mọi người đều đi."
"Thôi, mấy cậu cứ đi chơi đi."
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Đi đâu vậy?"
Lục Khởi Phồn xoay người lại, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Chu Tri Mông. Chu Tri Mông mặc áo sơ mi ngắn tay và quần đùi màu xanh nhạt in hình mèo, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, tóc xoăn được buộc gọn ra sau, lúc cười trên mặt có lúm đồng tiền.
Anh ưmặc đẹp đến đón Lục Khởi Phồn tan trường.
"Không có gì, đi thôi." Lục Khởi Phồn nắm lấy cổ tay Chu Tri Mông, trực tiếp kéo anh đến dưới gốc cây.
"Ơ kìa Tiểu Khởi, bạn học rủ em tối nay đi chơi à?" Chu Tri Mông nghiêng đầu hỏi.
"Không phải."
Chu Tri Mông đưa đá bào nho cho Lục Khởi Phồn, "Thật sự không phải sao? Nếu em muốn đi thì cứ đi, sắp tốt nghiệp rồi, cơ hội gặp lại nhau không còn nhiều đâu."
"Không muốn." Lục Khởi Phồn ngước mắt nhìn Chu Tri Mông.
Chu Tri Mông ngẩn người, khó hiểu nhìn Chung Diệp trong xe.
Chung Diệp hiểu rõ trong lòng, cười nói: "Thi ba ngày chắc chắn là mệt rồi, không muốn đi chơi cũng không sao, về nhà ăn cơm xong ngủ một giấc, dù sao cũng được nghỉ rồi, cơ hội tụ tập còn nhiều."
Chu Tri Mông suy nghĩ một chút, "Cũng đúng."
Anh ngồi vào trong xe, không dám hỏi Lục Khởi Phồn thi thế nào, Lục Khởi Phồn lại chủ động nói với anh: "Câu hỏi cuối cùng của môn Toán giống như anh đoán, là dạng bài hàm số, em chỉ làm được hai câu hỏi đầu, câu hỏi cuối cùng quá phức tạp, em bỏ qua, mười phút cuối em dùng để kiểm tra lại những câu hỏi trước."
Chu Tri Mông rất vui, "Tiểu Khởi, anh có dự cảm lần này em sẽ đạt được thành tích tốt ngoài mong đợi."
Lục Khởi Phồn cong khóe môi, không để tâm.
Về nhà quả thực không có gì vui, Lục Khởi Phồn ăn cơm tối xong liền cùng Chu Tri Mông xem chương trình tạp kỹ trên ghế sofa một lúc, Chu Tri Mông vừa ăn hết khoai tây chiên, quay đầu lại, Lục Khởi Phồn đã ngủ say.
Xem ra thật sự rất mệt mỏi.
Ngày hôm sau, Lục Cẩn Thừa và Chung Diệp liền dẫn Lục Khởi Phồn và Chu Tri Mông đi cắm trại du lịch, từ nhỏ đến lớn đã đi chơi ở đảo Vọng Châu vô số lần, Lục Cẩn Thừa chọn một hòn đảo nghỉ dưỡng cách Vọng Thành hơn một trăm km.
Lúc lái xe đến nơi, quản lý khách sạn trên đảo đã sắp xếp cho bọn họ một khu vực riêng biệt có vị trí cao và không bị che khuất tầm nhìn ra biển, lều trại, xe nướng thịt, rượu vang và phim chiếu ngoài trời đều đầy đủ cả.
Lục Khởi Phồn dẫn Chu Tri Mông đi chơi mô tô nước đôi, cậu luôn giỏi những trò chơi mạo hiểm này, rất nhanh đã thành thạo. Chu Tri Mông nuốt nước bọt, lấy hết can đảm ngồi lên, lúc đầu anh rất sợ, ôm chặt lấy Lục Khởi Phồn. Lục Khởi Phồn cũng không vội tăng tốc, đợi Chu Tri Mông vượt qua nỗi sợ hãi mới từ từ lái về phía trước.
Chu Tri Mông dần dần cảm thấy thích thú, sau khi bị sặc nước mấy lần liền bắt đầu giục Lục Khởi Phồn cưỡi sóng đạp gió, nước biển xanh biếc nối liền với bầu trời, Chu Tri Mông cảm thấy tự do và thư thái chưa từng có.
Trời dần tối, người trên biển cũng ít đi, Lục Khởi Phồn lái về, Chu Tri Mông nhìn xung quanh, đột nhiên ôm chặt eo Lục Khởi Phồn, gác cằm lên vai Lục Khởi Phồn, bất chợt nói: "Anh cứ có cảm giác có cá mập."
Lục Khởi Phồn nói: "Không có đâu."
"Anh hơi sợ."
"Có em ở đây."
"Hồi nhỏ em rất thích xem phim kinh dị về cá mập, còn nhất định phải kéo anh xem cùng, lúc đầu anh rất sợ, nhưng lại cảm thấy mình là anh trai không thể quá nhát gan, nên mới xem cùng em, làm bây giờ anh cứ nhìn thấy biển là lại có cảm giác cá mập Megalodon sẽ đột nhiên xuất hiện, nuốt chửng anh," Chu Tri Mông nói liên hồi để phân tán sự chú ý của mình, anh lẩm bẩm: "Đã trở thành bóng ma tâm lý của anh rồi."
"Sao anh không nói với em?"
"Chuyện này có gì mà phải nói," Chu Tri Mông nhắm mắt lại, thúc giục: "Mau quay vào bờ đi."
Lục Khởi Phồn tăng tốc, rất nhanh đã đến bờ, Chu Tri Mông thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xuống xe, cười chỉ vào cây cọ phía xa, "Tiểu Khởi, em xem, hoàng hôn và cây cọ phía sau, giống bức tranh chú Chung vẽ gần đây."
Trên mặt Lục Khởi Phồn lại không có ý cười, Chu Tri Mông hỏi: "Sao vậy?"
"Hồi nhỏ em còn làm chuyện gì khiến anh bị ám ảnh tâm lý nữa không?"
Chu Tri Mông ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, "Không có, vừa rồi anh nói hơi quá, anh đùa với em thôi."
Lục Khởi Phồn xuống mô tô nước, lấy khăn tắm quấn lên người Chu Tri Mông, lại lấy khăn nhỏ lau nước trên mặt anh.
Bây giờ cậu trông càng giống anh trai hơn, Chu Tri Mông có chút ngỡ ngàng.
Lục Khởi Phồn nói: "Xin lỗi anh."
Chu Tri Mông vừa định nói chuyện, Lục Khởi Phồn lại lên tiếng: "Sau này mỗi lần ra biển, em sẽ ở bên cạnh anh."
"Được." Chu Tri Mông mỉm cười.
Chung Diệp đã chuẩn bị xong bữa tối, đi tới xoa mái tóc xoăn ướt nhẹp của Chu Tri Mông: "Mau đi tắm thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh."
Chu Tri Mông tắm xong đi ra, liền nhìn thấy Lục Khởi Phồn mặc đồ thể thao đang đợi anh ở cửa. Anh vừa đi tới, phía trước đột nhiên xuất hiện một cậu bé có vẻ ngoài giống Omega, cậu bé cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn Lục Khởi Phồn.
Chu Tri Mông mơ hồ nghe thấy bốn chữ "cách thức liên lạc", anh nhướng mày, cảm thấy mới lạ.
Nhưng Lục Khởi Phồn hình như từ chối.
Cậu lắc đầu, rồi thờ ơ xoay người sang hướng khác, cậu bé kia chán nản rời đi.
Chu Tri Mông khoanh tay đi tới, cười trêu chọc Lục Khởi Phồn: "Ồ, Tiểu Khởi, vừa rồi được người ta bắt chuyện à?"
Lục Khởi Phồn hơi nhíu mày, Chu Tri Mông vẫn cười: "Bình tĩnh vậy, xem ra đã được rất nhiều người theo đuổi rồi."
Ánh mắt Lục Khởi Phồn trở nên có chút sâu xa, Chu Tri Mông không hề nhận ra, đưa tay vỗ vai Lục Khởi Phồn: "Em yên tâm, anh sẽ không nói với chú Lục và chú Chung đâu."
Lục Khởi Phồn khịt mũi coi thường, không đợi Chu Tri Mông mà tự mình bỏ đi.
Khách sạn đưa bữa tối đến điểm cắm trại, Chung Diệp chuẩn bị một ít đồ nướng, Lục Khởi Phồn đưa phần ít ớt cho Chu Tri Mông, Chu Tri Mông ăn rất no, xoa bụng nằm trong lều.
Xa xa truyền đến tiếng cười nói của Chung Diệp và Lục Cẩn Thừa, cùng với tiếng sóng biển và gió biển mát rượi.
Lục Khởi Phồn ngồi cách anh không xa, nghịch đèn ngủ nhỏ, cậu nói: "Sau kỳ nghỉ anh sẽ bắt đầu ôn thi rồi đúng không?"
Chu Tri Mông chống cằm, tóc xoăn trước trán bị gió thổi rối, "Ừ, sau kỳ nghỉ anh sẽ bắt đầu bận rộn, rất bận, rất bận."
"Sau khi có kết quả tuyển thẳng, anh sẽ còn--" Lục Khởi Phồn nói được một nửa lại dừng lại.
"Sẽ còn gì?"
Lục Khởi Phồn không trả lời, chỉ nói: "Không có gì."
Những ngôi sao trên bầu trời đêm lúc sáng lúc tối, như những viên kim cương điểm xuyết, Chu Tri Mông ngẩng đầu đếm sao, Lục Khởi Phồn lặng lẽ nhìn anh.
Hơn mười giờ, Chung Diệp đến giúp Chu Tri Mông sắp xếp túi ngủ, Chung Diệp kiểm tra lều, dịu dàng nói: "Quyển Quyển ngủ sớm đi."
Chu Tri Mông ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Chung Diệp rời đi, Chu Tri Mông lại nhìn chằm chằm vào đỉnh lều với vẻ mặt cảnh giác. Thực ra anh hơi sợ, bên ngoài tối om, tiếng sóng biển nghe càng lúc càng nguy hiểm, anh không dám tắt đèn ngủ, trở mình mãi không tìm được tư thế thoải mái nhất.
Những cảnh phim kinh dị hiện lên trước mắt anh, anh sợ hãi co rúm người lại.
Đang định gọi điện cho ba nhỏ thì ngoài lều vang lên tiếng bước chân, người Chu Tri Mông cứng đờ, ngừng thở.
Tim đập thình thịch.
Người đó đang đi về phía lều của anh, Chu Tri Mông như một con nhím bị hoảng sợ, toàn thân căng thẳng, ngay sau đó, giọng nói của Lục Khởi Phồn vang lên.
"Ngủ chưa?"
Chu Tri Mông lập tức trả lời: "Chưa."
Giọng nói mang theo sự vội vàng và nũng nịu mà chính anh cũng không nhận ra.
"Quyển Quyển."
"Hửm?"
"Không có gì," Lục Khởi Phồn ngồi xuống bên cạnh lều Chu Tri Mông, bình tĩnh nói: "Không ngủ được."
"Ồ, vậy anh nói chuyện với em."
Chu Tri Mông dịch người đến mép lều, gần Lục Khởi Phồn, giữa hai người chỉ cách một lớp vải, ngay cả tiếng thở của nhau cũng có thể nghe thấy, Lục Khởi Phồn không nói gì, Chu Tri Mông liền chủ động lên tiếng: "Sao em không chịu gọi anh là anh Tri Mông? Kỳ lạ thật."
Lục Khởi Phồn dường như không hứng thú với câu hỏi này, cậu chỉ muốn ở bên cạnh Chu Tri Mông, không để cậu sợ hãi.
Chu Tri Mông chọc vào eo Lục Khởi Phồn qua lớp lều.
"Khi nào anh mới có thể đợi được một tiếng anh Tri Mông từ Tiểu Khởi đây?" Chu Tri Mông cười nói.
"Đừng đợi nữa."
Chu Tri Mông cũng không tức giận, ngân nga hát, hoàn toàn quên mất người vừa rồi sợ đến mức co rúm người lại là ai.
"Tiểu Khởi, em có lạnh không, có muốn vào nằm một lát không?"
Lục Khởi Phồn bèn đứng dậy đi đến trước lều Chu Tri Mông, kéo khóa chui vào, Chu Tri Mông vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, Lục Khởi Phồn nằm xuống, Chu Tri Mông kéo tấm chăn nhỏ đắp lên người cậu, che bụng Lục Khởi Phồn.
Bọn họ dựa vào nhau rất gần, lúc ánh mắt chạm nhau, hai người đồng thời ***** miếng dán ức chế sau gáy.
Hành động này khiến mặt Chu Tri Mông hơi nóng, anh xoay người, nằm nghiêng quay lưng về phía Lục Khởi Phồn.
Điện thoại rung lên hai tiếng, Chu Tri Mông cầm lên xem, lại là tin nhắn của Bùi Hạo.
[Tri Mông, tin nhắn mấy hôm trước của tớ nói chưa rõ ràng, ý của tớ là, nếu chúng ta đều đậu đại học Thủ đô, đến lúc đó cậu có đồng ý ở bên tớ không?]
Chu Tri Mông hơi sững sờ, một lúc sau mới hít một hơi lạnh, lại nhớ đến Lục Khởi Phồn đang ở bên cạnh, theo bản năng muốn giấu điện thoại đi, nhưng vừa xoay người đã đối diện với đôi mắt u ám của Lục Khởi Phồn.
Lục Khởi Phồn một tay chống người, tay kia đang kéo chăn cho Chu Tri Mông, ánh mắt cậu từ màn hình điện thoại của Chu Tri Mông, chuyển sang mặt Chu Tri Mông.
Chu Tri Mông không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, lại không hiểu sao lại thấy chột dạ.
"Tiểu Khởi..."
Lục Khởi Phồn mặt không cảm xúc nói: "Anh yên tâm, em sẽ không nói với chú Chu và chú Lâm đâu."