Trúc Mã Khó Đoán

Chương 92


"Đã hết thời gian, tất cả các bạn học sinh hãy đặt bút xuống, để bài thi lên giữa bàn học, không được rời khỏi vị trí chờ giáo viên đến thu bài".
Phòng học vô cùng yên tĩnh, giám thị thu bài theo thứ tự, chẳng bao lâu sau đã hoàn thành công việc.

Chờ khi thầy rời đi rồi mới bắt đầu có người ở trong lớp học đứng lên.
Triệu Lâm Tô đang thu dọn giấy bút trên mặt bàn thì bả vai bỗng bị vỗ nhẹ một cái.
Thẩm Ngôn đứng ngay sau lưng hắn, gò má hơi hồng hồng, trên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng.

Một tay cậu ôm theo túi đựng đồ, một bàn tay khác nhét vào trong đẩy áo đồng phục ra ngoài quạt quạt, hàng lông mày nhíu chặt oán giận: "Nóng chết tao rồi, rốt cuộc bao giờ trường mới chịu lắp điều hòa chứ.

À mà câu tìm giá trị lớn nhất cuối cùng mày tính ra bao nhiêu?"
Triệu Lâm Tô đưa thẳng giấy nháp tới cho cậu.
Thẩm Ngôn rời tay ra khỏi áo đồng phục nhận lấy tờ nháp.
Cậu vừa lật nháp vừa nhỏ giọng nói về ý tưởng giải đề của mình, khớp ngón tay cứng cỏi nhô lên kẹp hai tờ giấy nháp mỏng manh.

Bởi vì thời tiết quá nóng nên những ngón tay mảnh khảnh trắng trắng hồng hồng, bày tỏ màu sắc làn da khỏe mạnh.
Triệu Lâm Tô nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt.

Hắn nhấc túi bút trên bàn: "Đi ăn cơm thôi".
Thẩm Ngôn thuận miệng đáp ừ, cầm theo giấy nháp của hắn vừa đi vừa xem xét.
"Mẹ ơi, hai chúng ta ăn ý quá đi, đáp án y hệt nhau này".
Bả vai bị cánh tay khỏe mạnh rắn chắc kia nhẹ nhàng khoác lên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, có lẽ do Thẩm Ngôn cảm thấy nóng nực nên chẳng được bao lâu đã buông tay xuống.
"Sẽ không phải hai nước cờ dở song song sánh bước đấy chứ?"
Thẩm Ngôn lẩm bẩm cười cười.
Bả vai vẫn còn vương nhiệt độ, cơ bắp hơi cứng đờ, Triệu Lâm Tô đáp: "Không thể sai".
"Tao biết", bả vai hắn lại bị người huých sang: "Đùa chút thôi mà.

Máy học tập thiên tài của chúng ta làm ra chắc hẳn không thể có vấn đề được".
"Mày còn cần tờ nháp này không?"
"Không cần".
Triệu Lâm Tô liếc mắt nhìn cậu một cái: "Sao, muốn mang về sưu tầm hả?"
"Đúng, quá đúng, tao mang nó về làm bảo vật gia truyền đó".
Thẩm Ngôn gấp hai tờ nháp của Triệu Lâm Tô thành một cái quạt nhỏ, quạt về hướng mình.

Chỉ có chút gió nhỏ nhoi thoảng qua nhưng cậu vẫn kéo cổ áo bày ra vẻ mặt thoải mái: "Oa, mát mẻ ghê".
Những lúc đi bên cạnh Thẩm Ngôn, Triệu Lâm Tô thường xuyên nở nụ cười.

Hắn biết có rất nhiều người cho rằng tính cách của hắn lạnh lùng nghiêm túc, nhưng thật ra hắn rất thích cười cũng rất thích nói đùa, điểm cười của hắn còn cực thấp.

Thẩm Ngôn chỉ cần nói đùa một câu thôi đã đủ khiến hắn cười suốt nửa ngày, lúc đó đã cười, sau khi về lớp nhớ tới sẽ lại cười, đến tận buổi tối nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ cũng không kìm được hồi tưởng rồi bật cười.

Lúc mới bắt đầu Triệu Lâm Tô không phát hiện ra mình đã thích Thẩm Ngôn.
Từ góc độ bạn bè, Thẩm Ngôn chắc chắn là một cậu bạn hoàn hảo.
Cho nên Triệu Lâm Tô chỉ nghĩ bản thân hắn đang thích "người bạn" Thẩm Ngôn này mà thôi.
Mặc dù có đôi lúc hắn sẽ cảm thấy mùi hương trên người Thẩm Ngôn cực kỳ dễ chịu, khi Thẩm Ngôn tới gần hắn sẽ cảm nhận được rung động kỳ quái.

Cũng có lẽ do bản thân hắn không muốn đối mặt, muốn trốn tránh nên Triệu Lâm Tô đã vô thức hoặc nói là theo lợi tránh hại mà xem nhẹ những cảm xúc đặc biệt kia.
Một buổi tối học kỳ hai năm lớp 10, giáo viên Toán học tìm hắn có việc.

Triệu Lâm Tô bảo Thẩm Ngôn về trước, Thẩm Ngôn lại nói cậu sẽ chờ hắn.
"Tao đi chơi bóng một lát".
"Được".
Triệu Lâm Tô đi tới văn phòng giáo viên dạy Toán, giáo viên bàn bạc chuyện thi đấu cùng hắn.

Triệu Lâm Tô không có hứng thú tham gia cuộc thi, giáo viên nói mòn cả miệng cũng không thuyết phục được nên đành phải thả hắn đi.
Mùa hè tối muộn, mặt trời to tròn còn treo trên cao.

Triệu Lâm Tô cầm theo cặp sách đi đến sân bóng rổ của trường.
Sân bóng rổ không có ai khác, Thẩm Ngôn đặt cặp một bên, một mình rê bóng vài bước nhảy lên ném rổ.

Cậu đã trông thấy Triệu Lâm Tô đang đi đến từ xa, vẫy vẫy tay với hắn.

Bóng rổ bắn ngược trở lại, cậu vươn một tay đỡ lấy nó, mái tóc ngắn ngủi khẽ bay lên, vì vận động nên hai má hây hây đỏ.
"Có chuyện gì thế?"
Thẩm Ngôn lớn tiếng hỏi: "Giáo viên Toán tìm mày làm gì vậy?"
Triệu Lâm Tô xách cặp đến gần: "Muốn tao tham gia thi đấu".
"Chắc chắn mày sẽ không đồng ý".
"Mày thấy tao nên đồng ý sao?"
"Cái này có gì nên với không nên chứ", Thẩm Ngôn vỗ bóng, tùy tiện đáp lại: "Muốn thế nào thì làm thế đó".

Cậu nói xong lại nâng tay ném một trái về phía rổ, bóng vào rổ cậu liền quay đầu cười cười với Triệu Lâm Tô: "Dù sao chuyện được tăng điểm do tham gia thi đấu cũng bị hủy bỏ rồi, không đi thì không đi, bớt việc.

Nghỉ hè này hai chúng ta có thể cùng nhau đi chơi, thật tốt".
Cũng không biết do hôm đó hoàng hôn quá đẹp hay do Thẩm Ngôn cười quá xán lạn.
Trái tim Triệu Lâm Tô đập cực mạnh, gần như muốn nhào ra khỏi lồng ng.ực.
Sau đó Triệu Lâm Tô cẩn thận nhớ lại.
Hình như trong hoàng hôn hôm đó độ cong của nụ cười nơi Thẩm Ngôn cũng chẳng quá lớn, tất cả mọi chuyện vẫn như bình thường, chỉ có trái tim của hắn tự mình đập vội.
Hóa ra hắn không chỉ muốn làm bạn của cậu, hắn thật sự đang thích Thẩm Ngôn.
Chuyện ý thức được điều này hoàn toàn chẳng giúp ích được gì cho Triệu Lâm Tô hết.
Thẩm Ngôn thích con gái.
Mặc dù hiện giờ cậu vẫn chưa có đối tượng yêu thích cụ thể nhưng nếu như có con gái nói chuyện cùng cậu cậu sẽ không dám nhìn vào mắt người ta, phía sau vành tai cũng hơi phiếm hồng.

Có một khoảng thời gian Triệu Lâm Tô đã muốn thử xoay chuyển tình cảm của chính mình dành cho Thẩm Ngôn.

Hắn muốn kéo tình cảm này trở lại, để nó quay về phạm vi thích hợp dành cho tình bạn.
Vì lý do đó, Triệu Lâm Tô đã xây dựng một kế hoạch rất chi tiết.
Bước đầu tiên là giảm thiểu thời gian ở bên cạnh nhau của hai người bọn họ.
Thứ tình cảm này, chỉ cần kéo dài một chút khoảng cách sẽ phai nhạt đi rất nhiều.
Triệu Lâm Tô nói hắn quyết định tham gia vào cuộc thi toán học.

Nói xong hắn liền sáng đi sớm tối về khuya, không thể lên lớp tan học cùng Thẩm Ngôn được nữa.
Thẩm Ngôn hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức kịp phản ứng lại: "Vậy mày phải cố lên nhé, chúng ta không tham gia thì thôi, đã tham gia rồi nhất định phải giành giải đặc biệt!"
Trông dáng vẻ Thẩm Ngôn rất phấn khởi, cậu gật gù đắc ý một hồi, nói thêm: "Hay là tao cũng tham gia nhỉ?"
Hơi thở của Triệu Lâm Tô nghẽn lại, trái tim lặng lẽ tăng tốc độ.
Rất may mắn, Thẩm Ngôn lập tức lắc đầu: "Thôi bỏ đi, thi đấu chẳng có ý nghĩa gì hết".
Lúc Triệu Lâm Tô nhớ lại chuyện này, trong đầu hắn vô thức sử dụng từ "may mắn" cho sự kiện Thẩm Ngôn quyết định không tham gia cuộc thi.

Nhưng khi hắn nhớ rõ, cảm xúc của hắn lúc nghe Thẩm Ngôn nói ra câu này hoàn toàn trái ngược.
Hắn muốn Thẩm Ngôn đi thi cùng hắn.
Thẩm Ngôn không đi.
Chuyện Thẩm Ngôn nói không thích, không có ý nghĩa thì cậu sẽ không làm.
Cho dù Triệu Lâm Tô sẽ đi thì Thẩm Ngôn cũng không thay đổi quyết định của mình.
Thẩm Ngôn không chỉ có một người bạn là hắn.
Thẩm Ngôn là người có nhân duyên rất tốt.

Hồi còn học lớp cấp hai, trường học chưa chia lớp theo học lực, trong lớp có bạn học tốt cũng có bạn học không tốt, hai nhóm người này ít khi giao lưu cùng nhau, tự nhiên chia thành hai phe phái.

Thẩm Ngôn thì chẳng sao hết, cậu có thể vui vẻ chơi cùng cả hai bên.
Triệu Lâm Tô bắt đầu đi học một mình, tan học một mình.
Hắn đến trường sớm hơn nửa tiếng, chờ khi giờ học tới, Thẩm Ngôn mới đi vào lớp.

Thẩm Ngôn không bao giờ đi học một mình, bên cạnh cậu luôn có bạn bè kề cận cười nói.
Cậu ấy cố ý có phải không?
Có đôi khi Triệu Lâm Tô nghĩ lung tung một mình, tự đội cho Thẩm Ngôn một cái mũ.

Hắn cảm thấy Thẩm Ngôn đã nhìn thấu tâm tư tìm cớ không chịu đi học chung của hắn nên cố ý khoác vai người khác cười đến xán lạn mê người, muốn làm cho hắn ghen tị.
Sau đó Thẩm Ngôn lại tới bên hỏi thăm sáng nay hắn thế nào, học hành có mệt lắm không.

Cậu mang tới cho hắn một chai sữa, hỏi hắn uống chút sữa bổ sung dinh dưỡng chứ.
Triệu Lâm Tô nhận sữa, tự nhủ trong lòng: "Mình điên rồi".

Sao Thẩm Ngôn có thể cố ý làm thế để hắn ghen tị chứ?
Thẩm Ngôn chẳng làm ra chuyện gì lạ nhưng khi cậu càng thản nhiên Triệu Lâm Tô lại càng nóng nảy.
Hắn bắt đầu hối hận vì nhận lời tham gia cuộc thi vớ vẩn kia.
Buổi sáng hắn đến lớp sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, buổi tối ở lại thêm bốn mươi phút, cộng lại đã đến bảy mươi phút đồng hồ.

Trong bảy mươi phút đó, một trái tim của hắn dùng cho hai nhiệm vụ.

Bốn ngàn hai trăm giây, không một giây nào không chứa đựng Thẩm Ngôn.
Khoảng cách chẳng thể phai nhạt đi cảm xúc của hắn đối với cậu ngược lại còn làm hắn càng thêm xác định rằng hắn đang thích Thẩm Ngôn.
Cuộc thi toán học nhanh chóng kết thúc, không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Triệu Lâm Tô đã nhận được giải đặc biệt.

Bản thân hắn chẳng có cảm giác gì nhưng Thẩm Ngôn lại rất vui mừng.

Cậu vui vẻ chụp huy chương của hắn đăng lên trang cá nhân đi kèm dòng trạng thái: [Thành tích của em trai nhỏ nhà anh đây không tồi đâu, *icon cười cool ngầu nhe răng lấp lánh*].
Triệu Lâm Tô nhìn dáng vẻ của cậu, hỏi: "Sao mày không tự đi thi? Thế thì chính mày cũng đạt giải thưởng rồi".
"Giải thưởng không quan trọng, tao không hứng thú với chuyện có giải hay không".

Thẩm Ngôn không ngẩng đầu lên, cầm điện thoại di động trả lời bình luận bên dưới, cười hề hề: "Chủ yếu muốn khoe cho mọi người xem thực lực của đàn em nhà tao đó".
Triệu Lâm Tô ngồi bên giường Thẩm Ngôn nghe giọng điệu khoe khoang về bạn tốt của cậu, hình như cũng thấu hiểu được tâm trạng mình hôm trước.
Hắn không hề muốn Thẩm Ngôn đi thi toán cùng mình.
Hắn chỉ muốn ở bên Thẩm Ngôn.
Người chết đuối khó có thể tự cứu bản thân, người yêu đơn phương cũng khó lòng vớt bản thân ra ngoài.
Có đôi khi rất quyết tâm, tự nhủ lòng mình nên buông bỏ.
Nhưng chờ người kia lơ đãng liếc mắt sang, nở một nụ cười, nói một câu, rõ ràng lòng biết xác suất những hành động những lời nói đó có ám chỉ không lớn mà lại như nhận được sự cổ vũ lớn lao.
Lỡ đâu thì sao? Có lẽ thì thế nào? Biết đâu đó có một ngày kia thật sự được như mong mỏi?
Hắn không biết, hắn không xác định được.
Nhưng vì không bị từ chối cho nên còn chờ đợi kết quả tốt, mặc dù câu từ chối kia không thể nhận được bởi vì chính bản thân chẳng nói ra.
Cực kỳ cố chấp, cứ tin tưởng cho dù chẳng có một tẹo nguyên do.
Thế giới có kỳ tích cho nên phải chăng hắn có thể tin tưởng hy vọng mong manh ấy nhỉ.
Triệu Lâm Tô bắt đầy thay đổi suy nghĩ của mình.
Hắn không có cách nào trở thành người bạn duy nhất của Thẩm Ngôn nhưng hắn có thể làm người bạn tốt nhất của cậu.
Biết đâu một ngày nào đó Thẩm Ngôn sẽ ngẩn ngơ trong thoáng chốc rồi phát hiện ra cậu cũng có chút cảm giác rung động bởi hắn.
Tất nhiên, suy nghĩ đó của hắn thật vô lý.
Nhưng Triệu Lâm Tô vẫn muốn làm như vậy.
Người bạn tốt nhất hẳn cũng sẽ có vị trí trong trái tim, cho dù vị trí này không phải thứ hắn mong đợi nhưng ít ra cũng cận kề nó hơn.
Là một người bạn thứ gì cũng tốt, chỉ khó ở chỗ che giấu cảm xúc của mình.
Thẩm Ngôn không phải người ngốc nghếch.
Có bạn nữ nào trong lớp thích cậu, cậu sẽ phát hiện ngay.

Hơn nữa khi nhận ra người ta thích mình, thái độ của cậu sẽ rất ngại ngùng, thỉnh thoảng có lúc bạn nữ đó tới tìm cậu nói chuyện cậu sẽ không nhịn được đỏ hồng má lên.

Mọi người xung quanh ồn ào đùa cợt, Thẩm Ngôn trợn mắt lườm đám bạn nam kia một cái bảo vệ cho con gái nhà người ta.
Mỗi lần như thế, cơn ghen sẽ bốc lên đầu Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn là người rất tốt, cho dù không thích con gái nhà người ta cậu cũng sẽ bảo vệ cho lòng tự trọng của đối phương.
Nhưng lòng tốt của cậu cũng sẽ khiến Triệu Lâm Tô ghen tị.
Hắn hỏi Thẩm Ngôn: "Không thích người ta sao không lạnh lùng một chút?"

"Con gái người ta có nói rõ họ thích tao đâu", dáng vẻ Thẩm Ngôn hơi ngượng, cậu lúng túng cào cào tóc gáy, má lại đỏ lên: "Tao cũng không có ý đó với cô ấy nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn học, sao tao có thể quá lạnh lùng? Đừng quan trọng hóa vấn đề lên quá, người ta chỉ hơi quý tao thôi mà tao lại nghiêm túc lạnh mặt với người ta thế thì có khác nào đang đánh giá quá cao chính bản thân mình? Con người nào có ai ngốc, họ sẽ tự hiểu ra thái độ của đối phương, làm mặt lạnh với người ta làm gì cơ chứ".
Đúng.
Đều hiểu.
Không ngốc.
Triệu Lâm Tô tự nhủ trong lòng.
Nhưng không ngốc lại chẳng thể nào dừng tình cảm yêu thích.
"Rốt cuộc mày thích con gái thế nào vậy?"
Giọng điệu Triệu Lâm Tô lạnh nhạt, nghe qua như tiện miệng hỏi thăm chứ chẳng quan tâm chút nào.
Thẩm Ngôn ấp úng một hồi, không trả lời được.

Cậu cười cười, đáp: "Không biết, có lẽ gặp rồi mới hay".
"Không có tưởng tượng đại khái nào à?"
"Tưởng tượng gì chứ..."
Bả vai bị huých, Thẩm Ngôn mím môi cười, gương mặt đẹp trai hồng hồng: "Học sinh phải lấy việc học làm gốc."
"Lấy việc học làm gốc thì gọi tao đến nhà mày xem phim làm gì?"
Gương mặt Thẩm Ngôn lập tức đỏ bừng.
"Mẹ kiếp, tao xem mày là anh em tốt mới dẫn mày theo! Cha nhà mày chứ, chó cắn Lữ Động Tân!"
Thẩm Ngôn giơ nắm đấm lên.
Triệu Lâm Tô cười cười: "Tao cảm động quá".
"Cút đi, sau này không bao giờ kéo mày theo nữa".
"Xem ít thôi, học sinh phải lấy việc học làm gốc".
"...!Tao chỉ xem duy nhất lần ấy!"
"Mày nói thế nào thì là thế đó".
"..."
Thẩm Ngôn không thèm quan tâm tới hắn, đi tới tủ lạnh lấy nước ngọt: "Chỉ còn soda vị đào thôi, mày có muốn uống không?"
Triệu Lâm Tô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, Thẩm Ngôn đang đưa lưng quay lại phía hắn.

Cậu đứng bên cửa tủ lạnh, từ xoáy tóc đến vạt đồng phục, nơi nào cũng khiến Triệu Lâm Tô yêu thích không thôi, thích đến mức chính hắn cũng không biết được liệu bản thân mình có thể thật sự buông tay không nữa.
Không có hình tượng yêu thích cụ thể.
Thế thì mày có thể suy xét đến tao không?
Thích tao đi, ở bên cạnh tao nhé?
Lời nói giấu trong lòng thét gào nhưng khi thật sự mở miệng ra lại chẳng hề dám nói.
"Có uống không đấy hả?"
Thẩm Ngôn quay đầu, mày hơi nhíu.

Con ngươi cậu đen nhánh chứa nghi ngờ nhàn nhạt.
Thích hay không thích thật ra chẳng hề quan trọng.
Được làm bạn bè "ở bên cạnh nhau" không phải cũng tốt lắm sao?
"Có".
Sau này Triệu Lâm Tô chỉ uống nước ngọt có vị đào.

Hắn thuyết phục bản thân mình rằng hắn rất thích mùi vị đó, chỉ cần được làm bạn với Thẩm Ngôn thôi hắn đã thỏa mãn lắm rồi.
Trong tủ lạnh chỉ có soda vị đào.
Thẩm Ngôn cũng chỉ có thể làm bạn thân của hắn.
Cho nên, cứ như vậy đi..

Bình Luận (0)
Comment