Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

96f3942d2e9a672b6788fd2618782e37.jpg

Chương 11: Ai thử ai

Edit: Miy

Beta: Tĩnh Nhạc

-------------------------------------------

Kịch bản là cải biên từ tiểu thuyết cùng tên, có người nói đây là tác phẩm thần thánh trong giới, trọng tâm xoay quanh các loại sự kiện thần quái hiện hữu chung quanh ta, cũng vì thế tác giả được dân mạng gọi là "Chí Cao Thần".

Kịch bản chuyển thể từ tác phẩm như vậy đương nhiên độ hot không cần phải nói, thêm nữa, hiện nay trong nước chưa có tác phẩm nào có thể đẩy mạnh trào lưu thể loại thần quái tốt hơn nó.

Hạ tổng "Nhất châm kiến huyết" (Một kích là đổ máu).

Có điều xem như thông qua thủ đoạn để nắm được một suất, Đỗ Hạ vẫn chuẩn bị đi đến đoàn phim tham quan. Dù sao đi nữa, hiện tại cậu vẫn chỉ là một người mới vô danh mà thôi.

Từ trên xe buýt bước xuống, Đỗ Hạ nghiêng đầu, nhìn thấy qua phản chiếu, một cây dù đã che trên đỉnh đầu cậu - là chiếc dù hoa nhỏ màu lam nhạt. Người cầm dù quay mặt sang, nhìn ven đường, chỗ ngược hướng với nơi bọn họ đang đứng hiện tại.

"Hửm?" Đỗ Hạ cũng nhìn theo.

Một lão bà đang đẩy một xe đồ ăn vặt, bên trên là một bảng hiệu có bốn chữ bự chảng "HẠT DẺ NGÀO ĐƯỜNG", có thể thấy những cây xiên hạt dẻ vàng ươm bóng loáng tỏa sáng, trong chảo óng ánh những hạt dẻ thơm lừng, trong không khí ngào ngạt một luồng hương hạt dẻ, Đỗ Hạ không nhịn được nuốt nước miếng, sờ sờ túi áo rồi đi đến chỗ đó.

"Hạt dẻ bán ạ? Cháu mua một cân.", Đỗ Hạ luôn thích loại mùi vị thơm mềm của hạt dẻ, khi còn nhỏ, khó lắm mới có thể ăn một lần, sau đó lớn lên lại vội làm công đến trường, nghĩ lại đã thật lâu không ăn món này rồi, giờ đã có đủ tiền để có thể mua những thứ đó.

"25 nguyên"

Không có chủ ngữ, trực tiếp dùng xẻng xúc hạt dẻ vào túi giấy đựng, sau đó đưa cho Đỗ Hạ.

Bên cạnh, một bàn tay nhanh hơn tiếp túi giấy, lúc này mới đưa tới trước ngực Đỗ Hạ. Trong túi áo cậu vừa khéo có 25 nguyên, bàn tay nọ hướng về phía trước, một cơn gió thổi qua tiền nằm trong tay bà bán hàng.

Chiếc dù hoa nhỏ màu xanh che trước mặt, đôi tay kia không dấu vết kéo Đỗ Hạ xoay người chạy đi. Phía sau bọn họ, tiền theo cơn gió mhanh chóng hóa trắng rồi dần tan biến trong cơn gió, nơi vừa nãy còn tràn ngập mùi hương hạt dẻ cùng chiếc xe đẩy và bà lão thế nhưng đã biến mất không còn tăm hơi.

Chạy vội Đỗ Hạ cũng không quay đầu nhìn lại, ôm túi hạt dẻ vội vàng chạy hướng ngược lại, bóng cậu kéo dài như một chiếc lều.

Bộ phim này không cần xào cũng đã hot, lại có nhà đầu tư mạnh, hầu hết những người có mắt nhìn chỉ cần liếc qua cũng biết bộ phim này sẽ hot, cho nên lương người đến casting không chỉ nhiều mà chất lượng cũng cao hơn bình thường. Đỗ Hạ biết điều đi qua một góc tối đứng, vừa hay thấy Trầm Quân Chi cũng ở chỗ đó, nhìn quanh không thấy Hoàng Kiệt, Đỗ Hạ nhân cơ hội bắt chuyện.

"Đỗ Hạ?" - Trầm Quân Chi rất kinh ngạc.

Túi giấy trong ngực áo tỏa ra mùi hương ấm áp ngọt ngào, Đỗ Hạ vừa định mời liền có người giữ tay cậu lại, liếc nhìn sang, qua phản quang cậu thấy hắn khẽ lắc đầu, dùng ngón tay chỉ hai mắt Trầm Quân Chi.

Tầm mắt Trầm Quân Chi nhìn vảo mắt Đỗ Hạ rất tự nhiên, dường như không thấy túi giấy trong ngực cậu, cũng như không ngửi được mùi hạt dẻ.

"Muốn uống chút nước không?" Trầm Quân Chi đưa qua một chai nước chưa mở.

Sau khi xác định rõ Trầm Quân Chi không thấy túi giấy, Đỗ Hạ chìa tay nhận chai nước, cố gắng cười tự nhiên, nói: "Cảm ơn, có vẻ sắp đến phiên tôi rồi, tôi đi qua cửa bên kia chờ."

"Đi đi."

Xung quanh đều là người, trên đường đi đến cửa, Đỗ Hạ vẫn ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hạt dẻ, cúi đầu vẫn thấy những xâu hạt dẻ vàng óng ngào ngạt, cậu thậm chí còn thấy rõ hơi nóng toát ra từ nó.

Nó tồn tại một cách chân thật, rõ ràng, nhưng vì sao Trầm Quân Chi không nhìn thấy được?

Muốn hỏi người bên canh lại không có cơ hội mở miệng.

Đến lượt Đỗ Hạ, cậu vẫn mang túi hạt dẻ đi vào, nhưng vẫn không ai nhìn thấy nó.

Chưa hề đem túi đưa cho người bên cạnh, cậu có chút giận ôm nó vào ngực, liền bắt đầu casting. Nhân vật cậu chọn là nam ba, đoạn casting này rất có tính thử thách kỹ năng. Trong suy nghĩ của mọi người, nam ba là người điên, bởi vì hắn rõ ràng chỉ có một mình, nhưng lại biểu hiện như bên cạnh còn có người mà người ngoài không nhìn thấy được, mà người kia... là người yêu của hắn.

Thực tế, hắn thật sự phát điên rồi, vì bên cạnh hắn rõ ràng chẳng có ai.

Độ khó của thử thách là phải diễn sự điên của nam ba, điên một cách chân thật. Đối với Đỗ Hạ mà nói, trước giờ chưa bao giờ cậu diễn một mình, khi cậu vui cười mắng giận đều mãi mãi có một người đứng phía đối diện nghiêm túc lắng nghe, lúc không kiềm chế được nỗi niềm, khi cãi nhau, khi yêu nhau...

Qua phản chiếu của màn hình, Đỗ Hạ nhìn thấy rất rõ ràng, người đó lúc nào cũng mang găng vải, che dù đen, lưng thẵng tắp, đùi phải hơi cong, tiêu sái đẹp trai đứng ở phía trước, nghiêng mặt nhìn về phía cậu, như nhìn một người yêu đang cố tình gây sự.

Nhưng nào có cố tình gây sự gì, chỉ là diễn xuất mà thôi.

Có được hắn phối hợp tốt vậy, người khác lại không thấy, Đỗ Hạ có chút không cam tâm, đoạn kế tiếp, có thể nói cậu khống chế không được hoặc diễn nhập vai quá sâu, đến cuối cùng lệ rơi đầy mặt, bởi vì người trước mắt này thật sự hiện hữu, không giống như kịch bản, rất không giống...

"Rất tốt!"

Bỗng nhiên có người vỗ đùi thật mạnh, nhanh bước đến gần Đỗ Hạ, "Nhân vật này trừ cậu ra không còn ai khác có thể đảm nhiệm được nữa!"

Những người khác cuối cùng cũng hoàn hồn, trong chớp mắt ấy, mọi người đã bị Đỗ Hạ cuốn vào đoạn diễn, tựa như bên cạnh kẻ điên này thật sự có người, vui buồn mắng cãi đều có, không khác gì người thường, chỉ là mọi người không nhìn thấy mà thôi.

"Đem đoạn phim vừa nãy cho tôi xem lại." Người đến gần thỏa mãn vỗ vai, lướt qua cậu đi về phía trước.

Bên kia rất nhanh có người hô: "Đạo diễn."

Đỗ Hạ liền biết thân phận của ông ta, có điều giờ đã không còn chuyện của cậu, nhìn người bên cạnh im lặng không lên tiếng, lén lút mỉm cười cùng cậu đi ra cửa.

Mà ở phía sau, đang xem chiếu lại, đạo diễn bỗng nhiên hô to, "Dừng khúc này cho tôi."

Hình ảnh chậm lui lại, cuối cùng dừng lại. Trong màn ảnh, tay Đỗ Hạ thình lình ôm một túi giấy, trên mặt có chữ "Hạt dẻ ngào đường", giống như có thể thấy hơi sương từ nó toát ra, còn ở phía trước Đỗ Hạ, có một người che dù đen, che gần hết người, chỉ có thể thấy một chút tóc rối. Đó là một người đàn ông, chân mang giày thể thao, ngón tay thon dài tái nhợt.

Sống lưng bỗng nhiên lạnh lẽo, người điều khiển máy lập tức tua chậm lại hình ảnh, muốn xác định lại lần nữa, nhưng hình ảnh vừa qua liền không bao giờ thấy được nữa.

"Kỳ quái, chẳng lẽ vừa nãy là hoa mắt, hoa mắt cũng không khỏi quá thật đi!" - Đạo diễn run lập cập, lầu bầu nói: "Tôi có chút thèm hạt dẻ ngào đường, có điều không lẽ đoàn phim này của chúng ta cũng giống cái đoàn phim Bá tước tiên hỏa kia, sẽ xảy ra chuyện?"

Lúc Đỗ Hạ rời đi, Trầm Quân Chi bên kia cũng đang vội làm quen kịch bản, cậu không đi quấy rầy, chuẩn bị đến công ty.

Trên đường tấp vào chỗ không người, Đỗ Hạ nhịn không được hỏi: "Hạt dẻ ngào đường này là ảo giác của em, hay nó có thật?"

Trả lời cậu là một đôi tay bốc lấy hạt dẻ, nhẹ tách, hạt dẻ vàng óng chia ra làm hai, sau đó nhét một nửa vào miệng Đỗ Hạ, hương vị thuở nhỏ tràn ngập khoang miệng, Đỗ Hạ nhai nhai, cảm giác y đúc mùi vị mình từng ăn trước kia, bất giác nheo mắt, nói: "Cái này có thể ăn, tốt rồi."

...

Văn phòng Hoàng Kiệt.

"Việc tuyên truyền phim điện ảnh đã bắt đầu, công ty có mời tác giả, đến lúc đó sẽ cùng cậu và các diễn viên khác ra mắt. Lúc quay phim có sự kiện linh dị, cậu có thể chọn kể mấy chuyện linh dị, cậu chuẩn bị tâm lý trước."

"Tôi biết rồi. Cái tòa nhà kia thật sự từng xảy ra chuyện, biết chân tường có lẽ sẽ càng dễ có chủ đề." Đỗ Hạ suy nghĩ một chút rồi nói.

Cậu ngồi một bên ghế sofa, tuy rằng bên cạnh không lõm xuống nhưng cũng có một người ngồi, lúc này đang trịnh trọng nghiêm túc nhìn Hoàng Kiệt, có lúc sẽ gật đầu hoặc lắc đầu. Mỗi khi hắn lắc đầu, Đỗ Hạ sẽ vội suy nghĩ, lấy ý của hắn dùng thanh âm của cậu để biểu đạt.

Khá tán thưởng liếc mắt nhìn Đỗ Hạ, Hoàng Kiệt lấy một xấp tài liệu trong ngăn kéo ra, nói: "Thật ra cũng đã điều tra được vài lời đồn không khác mấy, nhưng công ty đang do dự không biết có nên công bố hay không."

Đỗ Hạ nhận lấy, xem qua một chút, nhất thời liền hiểu rõ. Hoàn toàn ngược với nội dung phim điện ảnh, năm đó có người nuôi tình nhân trong tòa nhà này rồi bị kẻ bao dưỡng mình giết chết, chẳng trách nó trở thành quỷ trạch, còn thu hút nhiều thứ quỷ dị như vậy. Trong nội dung phim, đến đoạn cuối vẫn là nam chính cùng người yêu đã chết yêu nhau, mà người yêu đã chết ấy dù hóa thành quỷ vẫn không thương tổn nam chính.

Bàn tay đặt dưới tài liệu bỗng nhiên căng thẳng, Đỗ Hạ xem đến đó liền xuất hiện một bàn tay, nhẹ khều lòng tay cậu.

Người bên cạnh nghiêng mặt, hướng về Đỗ Hạ mỉm cười, tựa như đang nói mình sẽ không làm như vậy. Đỗ Hạ lén lút gõ gõ tay hắn, sau đó buông ra, đưa xấp tài liệu trả Hoàng Kiệt, nói: "Có thể thử tung tin ra, chắc sẽ tạo hiệu ứng ngược khiến người ta càng mong chờ ra phim."

"Cấp cao của công ty cũng nghĩ như vậy, cậu rất nhạy." Hoàng Kiệt hơi kinh ngạc nhìn Đỗ Hạ, sau đó không tiếp tục đề tài này nữa, hiển nhiên phía công ty đã có quyết định.

Không nhìn thấu được mục đích của Hoàng Kiệt, Đỗ Hạ cũng không nghĩ nhiều, ngồi một chút rồi đi quét thẻ ID, sau đó tan ca luôn.

Ngồi trên xe buýt đi ngang qua nơi bán hạt dẻ ngào đường, Đỗ Hạ bất giác liếc nhìn, túi hạt dẻ trong ngực vẫn còn một nửa, cậu tính để về nhà ăn, nhưng nơi đó đã không còn bà lão cùng chiếc xe đẩy nhỏ nữa.

"Lẽ nào đã đi chỗ khác rồi?" Đỗ Hạ nhỏ giọng rầm rì hỏi.

Chiếc dù che trên đầu đã đổi lại thành dù hoa nhỏ màu xanh, mặc dầu chỉ là đi vào chợ ẩm thực vẫn che trên đầu cậu. Đỗ Hạ nhìn qua phản chiếu trên thủy tinh, cảm giác người đó như hạc trong bầy gà, trong đầu không khỏi nảy sinh tinh thần mọi người đều ngủ chỉ duy ta tỉnh, khiến cậu rất hứng thú.

"Ngày hôm nay ăn gì đây?" Đỗ Hạ nhỏ giọng hỏi, "Bò xào, salad rong biển, cháo đậu đỏ hạt ý dĩ, làm thêm cánh gà chiên thơm ngon là ok. Anh thích gà cay hay ngọt? A, cay hả... Em càng thích ăn ngọt cơ..."

Mua xong đồ ăn rời khỏi chợ thì trời cũng đã tối đen, Đỗ Hạ nhanh chạy đến chỗ đoàn người ở tram xe buýt chờ chuyến xe cuối trong ngày. Cứ tới giờ này, chiếc xe buýt to lớn ban ngày nhìn qua thật mỏng manh, hai đèn xe phía trước tòa ánh sáng trắng bệch, trông bác tài như đang mất tinh thần.

Trả tiền, rồi lên xe.

Đỗ Hạ ngồi bên ngoài của ghế đôi phía sau gần cửa đi xuống, bên trong tự nhiên cũng có người ngồi, thừa dịp ánh sáng nhá nhem lén lút nắm lấy tay cậu, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm bàn tay Đỗ Hạ, cứ thế làm không biết mệt.

Cảm giác lạnh lẽo thẩm thấu từ lòng bàn tay khiến Đỗ Hạ cảm thấy cái nóng của thời tiết như bị quét sạch, không kìm được quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấu qua lớp kính cậu nhìn những bảng quảng cáo bên ngoài. "Đồ ăn vặt XX", đã thấy lần thứ hai rồi, hơi đảo mắt nhìn lại, tầm mắt tuy vẫn mơ hồ nhưng cậu xác định ban đầu thấy người đứng ở sau cửa kính cửa hàng là ở chỗ nào, lúc này vẫn đó.

"A Nhan..." Đỗ Hạ nắm ngược lại tay đối phương, "Làm sao bây giờ?"

Bỗng bác tài ngồi phía trước hô lên: "Rắn có tiếng rắn, chuột có tiếng chuột, ai ở trên xe mau mau nhường đường cho người xuống xe, xe tôi chỉ chở người sống. Bây giờ xuống xe vẫn kịp, bằng không tôi quay đầu xe chạy về phía đám người bên trong mở cửa ra, ai muốn thử thì thử."

Trên xe thật ra còn rất nhiều hành khách, Đỗ Hạ ngồi phía sau có thể nhìn thấy những cái gáy, cậu cảm giác mỗi người bọn họ đều rất bình thường.

Bàn tay lạnh lẽo buông Đỗ Hạ, nhẹ nhàng che mắt cậu.

"Bùm, bùm" bánh xe buýt chợt phát tiếng vang ầm ầm, nhưng xe vẫn tiếp tục chạy vững. Đỗ Hạ không bị che mắt nữa, cậu vửa mở mắt đã thấy sắp đến trạm xe về nhà.

"Ai nha, nhanh xuống xe, xuống xe."

Xe đến trạm dừng, Đỗ Hạ xuống xe, bác tài cười hớn hở nói.

Về đến nhà, rốt cuộc Đỗ Hạ cũng hiểu được chút chút, lúc ấy hắn che mắt cậu là phải làm chuyện gì đó. Đem thức ăn phân loại cất vào tủ lạnh, Đỗ Hạ chỉ thấy có đôi tay kia, cậu phải nhờ gương mới có thể thấy khuôn mặt chủ nhân đôi tay, lúc này trên gương mặt đó không có biểu cảm gì, nhưng lại có chút lãnh khốc chưa từng thấy.

~~ vote this
Bình Luận (0)
Comment