Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 1

“Bíp Bíp Bíp……”
Chạng vạng 5 giờ chiều, đồng hồ báo thức vang lên.
Lưu Tiêu Di  đang vẽ một bức tranh sơn dầu. Cô đem bút vẽ và bảng màu đặt trên bàn gỗ đơn giản, tắt đồng hồ báo thức.
Đại học Thanh Dương sắp tan học, chồng cô Lưu Trạch Hằng sắp tan tầm trở lại, phải nấu cơm.
Hôm nay là ngày 23 tháng 6,  là sinh nhật Lưu Trạch Hằng, đồng thời cũng là kỷ niệm ngày cưới của họ. Nhớ năm đó, sinh nhật 22 tuổi của Lưu Trạch Hằng, anh lập tức mang theo Lưu Tiêu Di đi Cục Dân Chính lãnh giấy kết hôn, bất tri bất giác, họ đã kết hôn được 5 năm.

“Leng keng, leng keng……” Trong phòng vang lên tiếng chuông cửa dồn dập.
Lưu Tiêu Di đi đến huyền quan mở cửa, người tới là một thanh niên trẻ tuổi, khoảng 18 – 20 tuổi, mặc đồng phục công ty màu vàng, trên ngực áo đồng phục thêu chữ “tiệm bánh Mỹ phẩm Hiên”. Chàng trai cầm một hộp bánh kem, nói: “Lưu tiểu thư, xin chào, đây là bánh kem cô đã đặt.”
Đây là bánh hôm trước cô đặt ở tiệm bánh, dùng để chúc mừng sinh nhật Lưu Trạch Hằng cùng kỷ niệm ngày cưới.
“Cảm ơn.” Lưu Tiêu Di tiếp nhận bánh kem, đem bánh kem đặt trên tủ ở huyền quan, cầm lấy ví tiền trên tủ mở ra trả tiền cho người giao bánh.
“Cảm ơn, hân hạnh phục vụ.” sau khi chào từ biệt, cậu đi thẳng ra thang máy.
Lưu Tiêu Di liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, mười lăm phút sau cô còn không có chuẩn bị nấu cơm. Cô đặt bánh kem lên bàn cơm rồi vội vàng chạy vào phòng bếp, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Hôm nay là sinh nhật Lưu Trạch Hằng, Lưu Tiêu Di làm năm món mặn một canh, đều là những món anh yêu thích.
6 giờ mười lăm phút……
Ngày thường Lưu Trạch Hằng lúc này đã về đến nhà, nhưng mà hiện giờ còn chưa về.

Chắc là tan tầm bị kẹt xe rồii?
Lại chờ một chút đi.
Lưu Tiêu Di lấy tới mấy cái cái đĩa che lại năm món ăn một canh, miễn cho đồ ăn bị lạnh, hoặc bị đồ dơ bẩn rơi vào.
6 giờ 30 phút……
Thành phố Thanh Dương giờ cao điểm giao thông thật sự tắc nghẽn, Lưu Trạch Hằng cũng có mấy lần về nhà trễ.
7 giờ……

Chắc sắp về tới nhà rồi?
Lưu Tiêu Di nghĩ hắn đang lái xe, cho nên không gọi điện thoại thúc giục hắn.
Cô chờ có chút nhàm chán, ghé vào trên bàn, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
7 giờ 30 phút……
Lúc nàng tỉnh dậy, đồ ăn trên bàn đều đã lạnh ngắt.
Nhưng mà, Lưu Trạch Hằng còn không có trở về.
Lưu Tiêu Di sợ hắn trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng gọi cho hắn. Bên kia bắt máy, cô bắt đầu nói chuyện: “Trạch Hằng, anh đã về chưa?”

Lúc này, Lưu Trạch Hằng, người đang say mê nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, như ở trong mộng mới tỉnh, trả lời: “A, anh quên nói với em, hôm nay có thí nghiệm phải làm, tối nay trở về.”
“À…… Em biết rồi.” Lưu Tiêu Di có chút mất mát mà đáp lại.
Lưu Trạch Hằng hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Lưu Tiêu Di nhìn chén đũa lạnh băng, nói: “Ăn rồi, anh……”
Lưu Tiêu Di muốn hỏi hắn có nhớ hôm nay là sinh nhật hắn kiêm ngày kỷ niệm kết hôn? Chính là, giờ này khắc này, cô nghẹn trong cổ họng, im lặng.
Lưu Trạch Hằng hỏi lại: “Còn có chuyện gì?”
“Không có việc gì, anh cố gắng làm việc đi.”
“Ừ, vậy nha.”
Đầu bên kia đã cúp điện thoại, Lưu Tiêu Di buông di động, đồ ăn đã lạnh lẽo, cô cũng không muốn ăn uống gì, đem tất cả đồ ăn vào phòng bếp đổ bỏ, sau khi rửa chén, cô đem bánh sinh nhật để vào tủ lạnh.
Đêm, trong phòng thực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho cô cảm thấy mình là người duy nhất trên thế giới
Mấy năm nay, ngày qua ngày, mỗi ngày trong nhà chỉ có mình cô. Lúc mới vừa kết hôn, bọn họ sống trong căm phòng thuê 20 mét vuông; sau đó, Lưu Trạch Hằng cùng bạn học hợp tác sáng chế phát triển công nghệ mới, phí bản quyền có thể giúp họ cả đời không cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền,  sau đó Lưu Trạch Hằng ở trung tâm nội thành mua một căn hộ, trang hoàng thập phần xa hoa.
Lưu Trạch Hằng không thành lập công ty như các bạn học hợp tác với mình, hắn lựa chọn tiếp tục học tiến sĩ, ở lại trường làm giảng viên. Năm nay muốn bình chọn phó giáo sư, số lượng luận văn không đủ, phải tích cực làm nghiên cứu khoa học, viết luận văn.
Dù phòng ở xinh đẹp như thế nào, nam nhân không muốn về nhà, thì có ích lợi gì đâu?

Khi còn trẻ, Lưu Tiêu Di rất yêu Lưu Trạch Hằng, giống như trong phim “ Thơ Ngây”, Viên Tương Cầm ngọt ngào, ngốc ngếch không màng hậu quả mà đi theo băng sơn học bá Giang Trạch Thụ, cuối cùng Viên Tương Cầm rốt cuộc cũng thắng được trái tim Giang Trạch Thụ, hai người đi vào cung điện hôn nhân.
Nhưng mà, Lưu Tiêu Di cũng từng giống Viên Tương Cầm không màng hậu quả mà theo đuổi trúc mã băng sơn học bá trúc mã, nhưng trước sau không thể lay chuyển trái tim của hắn. Sau đó, lúc sinh nhật 20 tuổi của mình, cô tổ chức một buổi sinh nhật, cố ý chuốc say Lưu Trạch Hằng, hai người ngủ một đêm. Xong việc, Đại Băng Sơn học bá đối với cô không có thay đổi gì, vẫn bộ dáng như cũ, nói: “Chờ anh tròn 22 tuổi, chúng ta kết hôn đi.”
Vì thế, hai người cứ như vậy ở bên nhau.
Sau đêm đó, Lưu Tiêu Di không có uống thuốc tránh thai, không bao lâu liền phát hiện mình mang thai. Khi đó, Lưu Tiêu Di tuổi còn nhỏ, nếu phá thai sẽ tổn thương thân thể, vì thế quyết định tạm nghỉ học ở nhà sinh hài tử. Hai người đều ở thành phố Thanh Dương đọc đại học, mà quê quán ở thành phố Giang Hộ cách thành phố Thanh Dương lộ trình 2 giờ lái xe. Lưu Tiêu Di vừa mới cùng Lưu Trạch Hằng xác nhận quan hệ, không muốn cùng hắn xa cách, vì thế thuê phòng ở gần đại học Thanh Dương, như vậy mỗi ngày đều có thể cùng Lưu Trạch Hằng cùng nhau sinh hoạt.
Di mẹ nói Lưu Trạch Hằng còn phải đi học, không cần quấy rầy hắn, muốn Lưu Tiêu Di về quê an thai. Nhưng mà cô không muốn nghe theo, muốn ở lại thành phố Thanh Dương. Sau đó có một lần, Lưu Trạch Hằng đi học, Lưu Tiêu Di gục ngã hôn mê ở phòng thuê, cho đến khi Lưu Trạch Hằng tan học trở về phát hiện, mới đem cô đưa đi bệnh viện.
Sau khi đưa đi bệnh viện, thai nhi đã cứu không được, bác sĩ còn nói chỉ cần chậm một chút thôi, phỏng chừng người lớn cũng khó giữ được. sau khi sinh non, thân thể Lưu Tiêu Di thực suy yếu, đại khái phải tĩnh dưỡng 1 năm sức khỏe mới khôi phục. Ban đầu cô là cái học tra, quay lại trường học sau 1 năm, để đuổi kịp bài vở cô phải rất vất vả học tập, thường xuyên phải thức đêm. Đại khái, Lưu Trạch Hằng cũng không đành lòng nhìn thấy cô vất vả như vậy, nói: “Không học cũng không sao, dù sao về sau anh cũng sẽ nuôi em.”
Lưu Tiêu Di tin những lời này, ngày hôm sau liền bỏ học. Khi đó, bọn họ còn nhỏ, Lưu Trạch Hằng còn phải đi học, chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh, cần cha mẹ cấp sinh hoạt phí. Cho đến khi Lưu Trạch Hằng tới tuổi pháp định cho phép kết hôn, bọn họ không xin tiền ba mẹ nữa, Lưu Trạch Hằng vừa học nghiên cứu sinh vừa làm thêm kiếm phí sinh hoạt. Lưu Tiêu Di cũng rất hiểu chuyện, cầm phí sinh hoạt Lưu Trạch Hằng đưa, cô cẩn thận tính toán trước khi mua đồ. Sinh hoạt thật sự rất kham khổ, nhưng được cùng người yêu ở bên nhau, cũng là khổ trong vui sướng.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, Lưu Trạch Hằng cùng bạn học hợp tác làm dự án kiếm được ít tiền, bọn họ đổi thuê phòng ở tương đối thoải mái; năm thứ ba, Lưu Trạch Hằng cùng bạn học hợp tác nghiên cứu kỹ thuật mới và xin cấp bằng sáng chế, một đám người đều phát đạt. Lưu Trạch Hằng cầm tiền, mua một căn hộ xa hoa, tiếp tục việc học.
Trong phòng thật sự quá yên tĩnh, Lưu Tiêu Di mở TV, trên TV đang phát một bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường. cô đã không còn là thiếu nữ 17 18 tuổi, sớm đã không thích xem loại phim truyền hình không đâu này, chỉ là quá nhàm chán, cứ nằm ở sô pha xem.
Phim vườn trường mới này cùng với phim “Thơ ngây” có cốt truyện không sai biệt lắm, kịch bản giống nhau, nữ chính ngốc bạch ngọt theo đuổi băng sơn đại học bá.
Lưu Tiêu Di vừa xem phim vừa cảm thán: “loại phim truyền hình này thật sự không thể tin, Đại Băng Sơn chính là Đại Băng Sơn, làm sao có thể tan chảy được?”
Cô không phải là ví dụ tốt nhất sao?
Đại Băng Sơn nhà cô mỗi ngày đều nghiên cứu khoa học, thường thường không trở về nhà ăn cơm, phỏng chừng lại qua một đoạn thời gian, lão bà họ gì đều không nhớ rõ?
Lưu Tiêu Di xem TV mệt mỏi, mơ mơ màng màng mà ngủ. Thẳng đến, cảm giác có chút động tĩnh, tỉnh lại, cô ở trong lòng ngực Lưu Trạch Hằng, lúc này hắn đang ôm cô.
Lưu Trạch Hằng phát hiện cô tỉnh, nói: “Lại xem TV rồi ngủ quên luôn à.”
Lưu Tiêu Di xoa xoa mắt buồn ngủ, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn mười một giờ.” Lưu Trạch Hằng đem cô ôm đến trên giường, đặt cô nằm xuống rồi đắp chăn cho cô.
“A……” Lưu Tiêu Di thanh âm như muỗi, cũng không biết Lưu Trạch Hằng có nghe thấy hay không.
Lưu Trạch Hằng cầm lấy khăn tắm trên ghế đến phòng tắm tắm rửa. Lưu Tiêu Di có chút mệt mỏi, dần dần mà ngủ.
“Tiêu Di, tỉnh tỉnh……” Lưu Trạch Hằng tắm rửa xong, nửa người dưới dùng khăn tắm bao đi ra, trên người tản ra nhàn nhạt hương chanh, hắn lay tỉnh Lưu Tiêu Di.
“Hử?”
“Ngày mai anh đi công tác, chắc đi ba bốn ngày.” Hắn vừa nói vừa cởi bỏ áo ngủ của cô.
Đại Băng Sơn học bá sinh hoạt rất có quy luật, ví dụ như sinh hoạt vợ chồng, giả thiết ở mỗi tuần  thứ hai tư sáu, trừ phi là dì cả của Tiêu Di tới chơi, hoặc là bận rộn việc khác; nếu không, hắn sẽ không thay đổi lịch. Bởi vì hắn muốn đi công tác, kế tiếp mấy ngày đều không thể sinh hoạt vợ chồng, cho nên thay đổi kế hoạch.
Lưu Trạch Hằng thực mau đem quần áo cô cởi hết, bắt đầu gặm cắn cổ cô, tê dại, cô thực thích loại cảm giác này, đôi tay không tự chủ được mà ôm cổ hắn, làm cho thân thể hai người thêm gần gũi. Hai người ở chung đã nhiều năm, điểm mẫn cảm của cô, hắn biết. Thực mau, dưới đôi tay vuốt ve của hắn, cô mềm nhũn như nước, đôi mắt tràn đầy tình dục nhìn hắn, chờ đợi hắn sủng hạnh.
Lưu Trạch Hằng duỗi tay đến tủ đầu giường, mở ra ngăn kéo, sờ tới một cái áo mưa nhỏ.
“Trạch Hằng, em muốn sinh con……”
“Sang năm đi, gần đây anh đang bận rộn bình chọn phó giáo sư, không rảnh chiếu cố em.”
1 năm sau khi Lưu Tiêu Di bị sảy thai, thân thể liền khôi phục, năm ấy bọn họ đủ tuổi lãnh giấy kết hôn, cô nói muốn sinh con, hắn nói học xong nghiên cứu sinh lại nói; hai năm sau, hắn nói học xong tiến sĩ lại nói; năm trước tốt nghiệp tiến sĩ, hắn nói chờ hắn dung nhập chức vụ ở trường lại nói; hôm nay, hắn nói vội thăng chức……
“Được rồi.”
Bởi vì quá mức yêu hắn, càng ngày càng trở nên hèn mọn, cô không dám cùng hắn yêu cầu quá nhiều, nhiều năm như vậy tới hắn chưa từng có nói qua yêu cô, trừ bỏ ở trên giường.
Thời điểm hắn phát lực, cắn vành tai cô, nỉ non: “Tiêu Di, anh yêu em!”
“Trạch Hằng, lại sâu một chút……”

Bình Luận (0)
Comment