Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 15

Khối lớp 12 Giang Trung có một ngàn học sinh, chia thành hai mươi lớp, chỉ có lớp Địa lý là có 20 học sinh. Khối 12 chiếm một tòa nhà giảng dạy cao bốn tầng.
Thứ tự các lớp trong tòa nhà giảng dạy bắt đầu từ lớp học đầu tiên của tầng đầu tiên. Lớp học đầu tiên của tầng một là lớp 12 -1, một tầng có năm phòng học. Theo cách tính đó, lớp 12 -20 nằm ở cuối hành lang trên tầng bốn (mái nhà). Lớp Vật lý trước kia ở tầng hai, giờ họ phải leo lên tầng bốn.
Hơn nữa hiện tại đang là mùa hè nóng bức, tầng trên cùng của tòa nhà vì sát mái nhà nên rất nóng, trường học tiết kiệm không có trang bị điều hòa, có vẻ năm ba cao trung này rất khó để vượt qua…
Thời điểm đi học buổi chiều như bị chưng trong nồi hấp, đừng nhìn bộ dạng Lưu Tiêu Di gầy gò suy dinh dưỡng, kỳ thuật cô rất sợ nóng. Bởi vì có hai bạn học mới chuyển tới, chủ nhiệm lớp cũng lười sắp xếp lại chổ ngồi, hai người họ phải ngồi tạm ở cuối lớp, đợi sau này mới sắp xếp lại chổ sau.
 

Có thể trở thành bạn cùng bàn cùng Lưu Trạch Hằng, nếu là trước đây Lưu Tiêu Di khẳng định sẽ cao hứng đến không ngủ được. Nhưng mà hiện tại mỗi đêm Lưu Tiêu Di ngủ đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lưu Trạch Hằng cầm roi da thúc giục cô làm bài tập, nữa đêm luôn bừng tỉnh dậy.
Tuy rằng Đại Băng Sơn chuyển qua lớp địa lý, nhưng tính tình vẫn như trước đây, không thể giao lưu cùng người khác, đối với Lưu Tiêu Di thái độ cũng như cũ không nặm không nhạt, chỉ là buổi tối mỗi ngày giúp cô học bổ túc mới nói nhiều hơn một chút.
Có đôi khi cô làm bài không được, Đại Băng Sơn cũng không có đòi đánh đòi mắng cô, mà ngược lại lại rất kiên nhẫn, cô cũng không biết tại sao lại mơ thấy Đại Băng Sơn ngược đãi mình.
Thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, Lưu Trạch Hằng đi toilet rửa mặt, Lưu Tiêu Di ngồi tại chổ, tay cầm quạt chạy bằng điện, quạt gió chạy chậm dần rồi ngừng lại.
Haizz, pin của cái quạt lại hết rồi, chiều nay còn phải học nữa, không biết làm sao để trôi qua đây. Trên bàn học để một đống sách vở, Lưu Tiêu Di lật qua lật lại để tìm cái quạt nhựa có in quảng cáo của một tiệm áo cưới.

“Xin chào, tớ là Hoàng Tư Quân.” Nữ sinh ngồi bên tay trái Lưu Tiêu DI đột nhiên tiến gần tới chổ cô.
Nữ sinh của Giang Trung đều phải cắt tóc ngắn, không có ngoại lệ. Hoàng Tư Quân để một kiểu tóc tương đối thời thượng, đôi mắt lá liễu, làn da trắng hồng, ngũ quan tinh xảo. mọi người đều mặc đồng phục, chỉ có giày là được tự chọn, cô ấy đang mang đôi giày hình cỏ ba lá cổ điển, giá khoảng 1000 đồng.
Vừa thấy là biết là tiểu thư nhà giàu.
Lưu Tiêu Di cảm thấy thật ngoài ý muốn, bởi vì lớp địa lý này bắt đầu từ lớp 11 đã phân ban, mỗi người đều có nhóm nhỏ riêng của mình, Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng giữa đường chuyển tới, các bạn học khác cũng không chủ động nói chuyện với hai người họ. Lưu Trạch Hằng tính tình lạnh nhạt cũng sẽ không giao lưu với người khác, nếu là trước đây Lưu Tiêu Di tính tình rộng rãi rất nhanh sẽ hòa hợp với mọi người trong lớp, cô hiện tại trừ bỏ bệnh trầm cảm, tuổi tâm lý cũng đã 27 tuổi, mà các bạn trong lớp đều là người trẻ tuổi làm cô không cách nào giao lưu được. Hơn nữa bây giờ việc học lại nặng nề, cô không rảnh để trao đổi tình cảm với bạn cùng lớp.
Lưu Tiêu Di có qua có lại: “Xin chào, tớ là Lưu Tiêu Di.”
Hoàng Tư Quân gật đầu, tự nhiên tươi cười: “Ừ, tớ biết, cậu là học sinh Mỹ thuật, tớ là học sinh âm nhạc.”
Bạn học mới chuyển tới, các bạn trong lớp đều biết bọn họ từ lớp nào chuyển tới, học khoa nào.
Lưu Tiêu Di gật gật đầu, không biết nói gì nữa, cầm cây quạt tùy ý quạt quạt, làm cho mình mát mẻ một chút.
Hoàng Tư Quân hỏi: “Cậu và Lưu Trạch Hằng là thân thích sao?”
Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng thường xuyên ra vào có đôi, lúc học lớp 10, chủ nhiệm lớp cho rằng bọn họ yêu sớm nên can thiệp, sau này lại phát hiện hai người bọn họ không có gì nên không nhắc tới nữa. Hoàng Tư Quân cũng là thấy hai người bọn họ luôn quan minh chính đại mà ở gần nhau, nhưng giáo viên lại mặc kệ nên mới có suy nghĩ như vậy.


Cha Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng đều cùng một thôn, các thế hệ trước còn cùng tổ tiên, cho nên nếu người khác hỏi cô với Lưu Trạch Hằng có phải thân thích hay không, cô vui thì nói phải, không vui thì nói không phải, chưa bao giờ trả lời chuẩn xác.
Trong lớp có 20 ban thì nữ sinh chiếm đa số, Lưu Trạch Hằng từ trước đến nay tương đối hấp dẫn ánh mắt nữ sinh, cô vẫn nghĩ an an tỉnh tỉnh mà học cho xong một năm.
Lưu Tiêu Di trả lời: “Đúng vậy.”
Hoàng Tư Quân nghĩ hai người họ cùng tuổi, đều là họ Lưu, hỏi: “Là anh họ hả?”
Lưu Tiêu Di gật gật đầu.
Hoàng Tư Quân chần chờ một chút: “Cậu có thể giúp tớ theo đuổi Lưu Trạch Hằng không?”
Lưu Tiêu Di còn chưa trả lời Lưu Trạch Hằng đã trở về phòng học, Hoàng Tư Quân sợ ý nghĩ của mình bị Lưu Trạch Hằng biết, gượng gạo nói sang chuyện khác: “mới chuyển tới lớp mới cậu thấy quen chưa?.” Vừa nói vừa thẹn thùng ngắm Lưu Trạch Hằng.
“Vẫn tốt.” Lưu Tiêu Di biết tâm trạng của thiếu nữ khi ngưỡng mộ một thiếu niên ưu tú sẽ như thế nào, nên không có vạch trần mà phụ họa theo cô ta.
Lưu Trạch Hằng đi toilet rửa mặt thuận tiện giặt luôn hai cái khăn tay nhỏ, một cái là của hắn, một cái là Lưu Tiêu Di. Hắn đem khăn tay màu hồng phấn đưa cho Lưu Tiêu Di, nói: “Lau mặt một chút đi, sẽ đỡ nóng hơn.”
Lưu Tiêu Di tiếp nhận khăn tay, nói: “Cảm ơn.” Cầm khăn tay lau mặt cùng cổ, thoải mái hơn rất nhiều.

“Tiêu Di, anh cậu đối với cậu thật tốt!” Hoàng Tư Quân liếc mắt nhìn, đặc biệt hâm mộ mà nói với Lưu Tiêu Di.
Lưu Trạch Hằng nghe được người khác gọi hắn là anh của Tiêu Di, nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn người ngồi phía trước Lưu Tiêu Di. Trọng sinh trở về, Lưu Trạch Hằng có thể cảm nhận được thái độ của Lưu Tiêu Di đối với hắn xa cách, hắn sợ cách cô quá xa, cô sẽ không thấy được những thay đổi của hắn, sợ chút tình yêu còn sót lại của cô với hắn theo thời gian sẽ chậm rãi biến mất. Ngoài mặt hắn nói chuyển đến lớp Địa lý để học hành nhẹ nhàng hơn, thật ra là hắn muốn ở bên chăm sóc cô nhiều hơn, kèm cô học, cùng cô đi qua giao đoạn vất vả của năm lớp 12 này.
Không nghĩ tới cô ngầm phủi sạch quan hệ ái muội của hai người bọn họ, nói với người khác hắn là anh cô. Khi còn nhỏ, các gia trưởng đều bảo Lưu Tiêu Di kêu Lưu Trạch Hằng là anh, tiểu nữ hài quật cường mà nói: “Con mới không cần Trạch Hằng làm anh con, con muốn hắn làm chồng con cơ!”
Sau khi lớn lên, không muốn nhận hắn là chồng nữa mà lại nhận làm anh?
“Tôi không phải anh của Tiêu Di.” Lưu Trạch Hằng đột nhiên nói một câu, không có hướng ai nói, dù sao mọi người xung đều nghe được. Sau đó ngồi xuống chổ của mình.
Hắn đột nhiên nói ra câu này, làm cho không khí chung đều thấy xấu hổ. Hoàng Tư Quân có chút không hài lòng, bởi vì Lưu Tiêu Di lừa cô ta nói hai người bọn họ là anh em, không biết nữ nhân này có chủ ý gì, cư nhiên gạt người! Muốn chế giễu cô ta sao?
Hoàng Tư Quân trừng mắt nhìn Lưu Tiêu Di liếc mắt một cái, quay người lại chổ ngồi của mình lấy sách giáo khoa ra.
Lưu Tiêu Di cảm thấy có chút bực bội, lời nói dối bị chọc thủng. Quan trọng là bạn bè trong lớp đang ngồi xung quanh đều nghe được cô cùng Hoàng Tư Quân nói chuyện, kết quá lại bị chính miệng Lưu Trạch Hằng phủ nhận. Trong long càng nghĩ càng tức, lại không có cách nào phát tiết, trừng mắt nhìn Lưu Trạch Hằng. Đại Băng Sơn hôm nay bị làm sao vậy, ngày thường cô nói gì với người khác hắn đều mặc kệ, hôm nay lại hủy đi đài của cô?
Lưu Tiêu Di vẫn liên tục oán hắn cho đến lúc tan học.
Hai người ở bãi gởi xe lấy xe đạp đi ra cổng trường, Lưu Trạch Hằng ngồi lên xe đạp, Lưu Tiêu Di ngồi trên yên đằng sau. Lưu Tiêu Di bất mãn mà nói: “Cậu hôm nay không nên xen mồm!”
Nói xong, Lưu Tiêu Di cảm thấy lá gan của mình thật lớn, cư nhiên nói không lựa lời mà mắng trách Đại Băng Sơn. Lúc chuẩn bị xin lỗi cậu ta, Lưu Trạch Hằng nói tiếp: “Ta nói đúng mà, chúng ta vốn dĩ không phải anh em.”
Lưu Tiêu Di: “……”

Không tìm được lời nào phản bác Đại Băng Sơn.
Lưu Trạch Hằng không chỉ nói cho Hoàng Tư Quân nghe, hắn nói cũng là nói cho người khác nghe nữa. Buổi chiều lúc ở nhà vệ sinh giặt khăn, hắn nghe được nam sinh trong lớp nói chuyện phiếm.
“Bạn học nữ mới tới kia, lớn lên khá xinh đẹp.”
“Nhưng gầy quá, ngực giống như sân bay, sờ lên chắc sẽ bị cộm tay á.”
“Cái miệng mày a, còn muốn sờ người ta, cẩn thận bạn trai Lưu Trạch Hằng của cô ấy đánh mày đó.”
“Ai, tao nghe mấy đứa bên lớp khoa học tự nhiên nói, Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng kia không phải quan hệ yêu đương, hình như là quan hệ thân thích.”
“Thật sự? Lang ca đi tỏ tình đi, sờ sờ thử xem nữ nhân kia có cộm người không, ha ha……”
Nếu không phải Lưu Trạch Hằng có tu dưỡng, có lẽ ở toilet cùng những người đó đánh nhau rồi.
“Vì cậu chọc phá tớ, về sau tớ làm sao ở chung với bọn họ a, bọn họ nhất định cảm thấy con người của tớ thực giả dối.” Lưu Tiêu Di buồn rầu.
Lưu Trạch Hằng vẫn như cũ lý tính mà phân tích: “Sau này bọn họ phát hiện tôi và cậu không phải anh em, cậu cảm thấy bọn họ về sau sẽ cùng hiện tại sẽ không giống nhau sao?”
Lưu Tiêu Di tự biết mình đuối lý, không hề phản bác.
Học tập đã phiền lắm rồi, không nghĩ sẽ cùng bạn bè cùng lớp nháo lên khẩn trương như vậy……

Bình Luận (0)
Comment