Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 22

Giữa trưa tan học, Lưu Tiêu Di cùng Lưu Trạch Hằng giống bình thường đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn về nhà nấu cơm.
“Trạch Hằng, tớ muốn đi siêu thị đối diện chợ thị một chuyến.” Lưu Tiêu Di chỉ vào siêu thị đối diện chợ nói.
Lưu Trạch Hằng biết cô muốn mua cái gì, sáng nay không phải cô nói phải mang đồ ăn vặt cho Trình Trí An sao? Trong lòng anh để ý muốn chét nhưng lại không có biểu hiện ra, anh không đáp lại, trực tiếp đẩy xe đi vào chợ bán thức ăn.
Lưu Tiêu Di làm mặt quỷ le lưỡi với bóng dáng anh.
Lưu Tiêu Di ở siêu thị nhỏ mua một ít bánh mì ngọt, còm mua hai bình sữa bò có đường với mấy cây kẹo mùi vị khác nhau. Đừng nhìn Trình Trí An là nam sinh cao 1 mét tám mấy, kỳ thật rất thích ăn đồ ăn vặt ngọt.

Lúc tính tiền, Lưu Tiêu Di móc tiền trong ví ra, thoáng nhìn chocolate nguyên chất được đóng gói thành hộp nhỏ sau quầy thu ngân, hỏi: “Chocolate này bao nhiêu tiền?”
Bà chủ trả lời: “48 đồng.”
Thật đắt, nếu mua cái này, tiền tiêu vặt tháng này sẽ hết luôn.
Bà chủ hỏi: “Có lấy luôn không?”
“Không cần, cảm ơn.” Lưu Tiêu Di lấy ra tờ 20 đồng đưa cho bà chủ thối lại.
Bà chủ thối lạ tiền lẻ cho cô xong, dùng cái bao nilon màu đỏ bỏ bánh mì và sữa bò vào. Lưu Tiêu Di xách đi ra khỏi siêu thị một lát lại vòng vèo trở về, đưa tờ tiền 50 đồng màu xanh nói: “Bà chủ, con muốn mua hộp chocolate đó.”
Lưu Tiêu Di lại lần nữa đi khỏi siêu thị nhỏ, có chút xíu hối hận, tiền tiêu vặt tháng này thế là hết.
Cũng không biết vì sao  lại muốn mua hộp chocolate này, đại khái là Lưu Trạch Hằng thích ăn loại chocolate tinh khiết cao độ này.
Ai, không đúng, không phải bây giờ Lưu Trạch Hằng thích ăn loại này, mà hình như sau khi phát đạt mới ăn. Trước khi phát đạt anh chỉ là con một gia đình bình thường, làm sao sẽ ăn đồ vật sang quý này, 50 đồng mới được 50gr.
Phải biết căn tin Giang Trung cung cấp một phần ăn chỉ hết 5 đồng, tương đương với tiền ăn của học sinh nội trú trong một tuần a.
Choáng váng, sao lại mua đồ vật quý như vậy.
Sắp tới không phải sinh nhật Lưu Trạch Hằng, cũng không phải ngày hội gì, vô duyên vô cớ đưa cho anh không chừng anh sẽ không nhận. Chocolate đắng như vậy, cô với Trình Trí An cũng không thích ăn.
Lưu Tiêu Di đứng ở cổng chợ bán thức ăn chờ Lưu Trạch Hằng đi ra, khoảng hơn mười phút sau Lưu Trạch Hằng đẩy xe tới, trên xe treo mấy túi đồ ăn, Lưu Tiêu DI mắt tinh, nhìn thấy bên xong có xương sườn đã chặt xong, có chút hưng phấn: “có xương sườn để ăn hả?”

Lưu Trạch Hằng gật đầu: “Ừ.”
Lưu Tiêu Di nhớ tới Lưu Trạch Hằng ăn cái gì cũng tương đối thanh đạm, nói không chừng anh dùng xương sườn này để nấu canh, nói: Chưng xương sườn được không, trần bì chưng xương sườn, không cần nấu canh.”

Lưu Trạch Hằng đơn giản mà đáp lại: “Được.”
Ăn cơm xong, Lưu Tiêu Di lấy túi đồ mua ở siêu thị nhỏ ra, lấy hộp chocolate ram thừa dịp Lưu Trạch Hằng đang rửa chén đũa ở nhà bếp, cô lén lút chạy đến phòng ngủ đemchocolate đặt trên bàn học của anh. Tuy rằng anh sẽ đoán được do cô mua, nhưng giáp  mặt đưa thì xấu hổ quá.
Nếu anh thật sự không nhận thì cô liền mệt hơn.
*
Buổi chiều học liên tục ba tiết mỹ thuật, Lưu Tiêu Di cùng các học sinh mỹ thuật đi phòng vẽ tranh, dọc theo đường đi cô nói chuyện phiếm với Trình Trí An.
Trình Trí An: “Máy tính nhà cậu sửa được chưa?”
Lưu Tiêu Di: “Rồi, Trạch Hằng chỉ sửa mấy phút là được rồi.”
“Cậu ta lợi hại như vậy a?” Trình Trí An có chút bội phục.
Lưu Tiêu Di gật đầu, bộ dáng kêu ngạo nói: “Ừ, cậu ấy thật là rất lợi hại.”
Trạch Hằng nhà cô nói thật không có chuyện gì mà anh không làm đwọc, làm nghiên cứu khoa học, có độc quyền sáng chế của mình, ra được phòng khách, xuông được phòng bếp, biết sửa đồ điện, biết sửa máy tínhm bóng bàn cũng chơi rất giỏi...
A, không đúng, không phải là nhà cô, cô đã quyết định không cần trúc mã này nữa.
Giáo viên Mỹ thuật lâm thời có khóa huấn luyện, phải đi thành phố Thanh Dương huấn luyện ba ngày. Chủ nhiệm lớp là giáo ngữ văn, buổi chiều cả lớp học mỹ thuật nên cô không có lên lớp, cô đến phòng vẽ tranh để quản lý đám khỉ hoang này.
Giáo viên Mỹ thuật bố trí bài tập, muốn vẽ chân dung thạch cao, ở trong lớp vẽ tranh tùy ý chọn một chân dung thạch cao nữ đặt trên bàn trung tâm phòng vẽ.
Loại phát họa này học sinh mỹ thuật cao trung bình thường sẽ mất khoảng hai ba tiếng đồng hồ mới vẽ xong, Lưu Tiêu Di bản lĩnh tương đối tốt, chỉ cần hai tiếng đã hoàn thành.
Nàng ngắm ngắm bên cạnh Trình Trí An, trình độ vẫn thảm như trước đây, đem bức chân dung họa đến đông oai tây nứt thảm không nỡ nhìn, thật không nghĩ ra bốn năm tháng sau cậu ta sẽ thông qua liên khảo mỹ thuật, có chút hoài nghi tương lai cậu nói dối cô.

Trình Trí An 25 tuổi  từng nói Lưu Tiêu Di rất có thiên phú, vậy mà cũng phải nữa năm mới có thể nắm vững kiến thức cơ bản, hơn nữa giáo viên của cô lại là danh sư Trình Trí An, là họa sĩ nổi tiếng trong nước. Nhưng hiện tại kiến thức cơ bản của Trình Trí An cũng là 0, giáo viên dạy vẽ chỉ là giáo viên mỹ thuật ao trung bình thường, thật sự rất khó có thể tưởng tượng sao cậu ấy lại có thể tiến bộ thần tốc như vậy.
Hôm nay thứ sáu, bởi vì là cuối tuần, học xong tiết thứ nhất của buổi chiều, đến tiết thứ hai trong lớp ngoại trừ Lưu Tiêu Di thì các học sinh khác vẫn chưa hoàn thành bài tập, nhưng mọi người không có ai ở lại phòng vẽ để hoàn thành bài tập, mọi người thu dọn dụng cụ vẽ tranh, học sinh nội trú vội vàng ngồi xe buýt về nhà ở nông thôn, học sinh ngoại trú cũng có kế hoạch khác, mọi người ai chưa hoàn thành đều mang bài tập về nhà vẽ tiếp.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ phòng vẽ tranh chỉ còn Lưu Tiêu Di và Trình Trí An.
“Trí An, cậu không về nhà sao?” Lưu Tiêu Di thấy đã tan học, lấy ra một hộp sữa bò có đường, cắm ống hút đưa cho Trình Trí An.
“Cảm ơn.” Trình Trí An tiếp nhận, nói lời cảm tạ, trả lời: “Về nhà, đừng nói giỡn, cậu không biết nhà tớ ở thủ đô sao, đi qua đi lại cũng tốn 3000 đồng tiền tàu xe.”
Lưu Tiêu Di cũng cắm ống hút vào hộp sữa bò cho mình, hút sữa gật gật đầu.
Trình Trí An nếm một ngụm sữa bò, phát hiện là ngọt: “Di, ngọt, làm sao cậu biết tớ thích uống sữa có đường?” Trình Trí An nhớ rõ buổi sáng cậu chỉ là nói sữa bò, không có nói rõ hương vị gì.
“Tùy tiện lấy, chính tớ cũng không chú ý,” Lưu Tiêu Di thực tự nhiên mà trả lời, không có bại lộ việc cô biết sở thích của cậu.
“Như vậy cũng bị cậu lấy trúng!”
Trình Trí An tay trái cầm hộp sữa, tay phải cầm bút chì phác hoạ chân dung thạch cao trước mắt, nhận thấy Lưu Tiêu Di vẫn luôn xem cậu vẽ, hơi ngượng ngùng hỏi:  “Có phải tớ vẽ rất xấu không?”
Lưu Tiêu Di làm bộ chân thành nói: “Khá tốt.”
trình độ của mình thế nào thì mình đều biết. Gần đây giáo viên mỹ thuật hỏi cậu tại sao cậu lại muốn học vẽ tranh, họa công quá khó, phỏng chừng thi liên khảo hoặc giáo khảo đều không đậu, có người còn khuyên cậu chuyển khoa, chỉ có Lưu Tiêu Di xem xong tác phẩm của cậu mà không có nghi ngờ khả năng của cậu, ngược lại còn nói cậu vẽ khá tốt.
Trình Trí An nói: “Thôi, đừng vuốt mông ngựa.”
Lưu Tiêu Di vẻ mặt chân thành mà nói: “Thật sự, tớ không có vuốt mông ngựa, cậu vẽ so với tớ vẽ trước kia khá hơn nhiều.”
“……” Trình Trí An cảm thấy Lưu Tiêu Di là người vẽ tốt nhất trong lớp mỹ thuật , tò mò hỏi: “Cậu học vẽ mấy năm rồi?”
“Hai năm.”
“Hai năm?” Trình Trí An không thể tin được, Lưu Tiêu Di chỉ là vẽ hai năm. Tháng trước cậu mới bắt đầu học mỹ thuật, đã nhìn rất nhiều tác phẩm, trình độ vẽ của Lưu Tiêu Di so với sinh viên tốt nghiệp học viện mỹ thuật còn tốt hơn: “Giáo viên mỹ thuật Giang Trung dạy?”
Lưu Tiêu Di lắc đầu, nói: “Không phải a, giáo viên dạy vẽ tự do ở trung tâm.”

“Giáo viên ở trung tâm nào, tớ cũng muốn đăng ký học.” Trình Trí An phản phất nhìn thấy cơ hội mình có thể tăng trình độ lên, tương đôi hưng phấn hỏi.
“Ách……” Lưu Tiêu Di rất khó giải thích giáo viên của mình là Trình Trí An của tương lai, nói: “Thâyd xuất ngoại du học rồi.”
“A…… Xuất ngoại…… Quá đáng tiếc.” Trình Trí An thở dài một hơi, cậu có chút xúc động khi đăng ký học mỹ thuật, tháng trước ở thủ đô cậu có đăng ký một lớp mỹ thuật cơ bản, nhưng học không tốt lắm. Bởi vì vấn đề hộ khẩu, cậu không thể không quay về thành phố Giang Hộ học lớp 12. Vốn tính ở thành phố Giang Hộ tìm một lớp huấn luyện mỹ thuật, nhưng thành phố Giang Hộ chỉ là một thành phố nhỏ, ở đây không chú trọng mỹ thuật nên cậu không tìm đước lớp huấn luyện mỹ thuật cơ bản.
Giáo viên mỹ thuật ở Giang Trung cũng đề nghị cậu đi thành phố Thanh Dương học huấn luyện mỹ thuật cơ bản, ở nơi đó ngốc bốn tháng đến khi thi liên khảo xong thì quay về Giang Trung học tiếp. Hiện tại cậu đang suy nghĩ, đi thành phố Thanh Dương chuyên học mỹ thuật thì thành tích văn hóa nhất định sẽ tụt giảm. Cậu cũng không phải học bá, chỉ trong vòng hai tháng mà muốn nâng cao thành tích văn hóa thì có hơi khó. Nhưng nếu ở lại Giang Trung học thì thành tích mỹ thuật không thể tăng lên.
Trình Trí An hỏi: “Giáo viên Mỹ thuật kêu tớ nên đi thành phố Thanh Dương học vẽ trước, cậu nghĩ tớ có nên đi không?”
Lưu Tiêu Di suy nghĩ một chút, nói: “Nếu trong nhà có thể bỏ tiền để đóng học phí thì tớ nghĩ nên đi.” Trách không được trước kia cô không gặp qua người này, chắc là cậu ta chỉ học ở Giang Trung vài ngàu liền đi thành phố Thanh Dương tiến tu.
Trình Trí An đề nghị: “Vậy cậu có muốn đi cùng tớ không, như vậy chúng ta sẽ có bạn a.”
Lưu Tiêu Di tương đối xấu hổ mà nói: “Ách…… Nhà tớ không có điều kiện này.”
Trình Trí An hỏi: “Hả? Vừa rồi chẳng phải cậu nói trước kia có mời giáo viên dạy cậu vẽ sao? Sao lại không có điều kiện....”
Cha mẹ Lưu Tiêu Di là tổ trưởng trong một xưởng sản xuất nhỏ, tiền lương không cao lắm, lúc 25 tuổi cô học vẽ tranh thì tiền học phí do Lưu Trạch Hằng cấp. Loại chuyện như thế nào rất khó giải thích với cậu, nói cô đến từ tương lai? Tám phần sẽ bị cậu xem như bệnh tâm thần.
Mấy ngày hôm trước, lớp khoa học tự nhiên có hai học sinh giỏi vì áp lực học tập quá lớn, cả người điên điên khùng khùng, không biết mình đang làm cái gì, sau đó bị gia đình đưa về nhà tĩnh dưỡng.
Phỏng chừng, nếu cô nói như vậy, đối phương sẽ cảm thấy cô điên khùng giống như hai học sinh kia.
Lưu Tiêu Di nhớ tới về sau Trình Trí An mở trung tâm dạy vẽ có thuê một giáo viên là sinh viên mỹ thuật dạy cho lớp nhi đồng, nói: “Giáo viên đó là sinh viên, thu học phí tương đối rẻ.”
“Nguyên lai là như thế à.” Trình Trí An gật gật đầu, cầm hộp sữa bò, hút một ngụm sữa, nói: “Tớ còn là suy xét một chút, rốt cuộc thời gian cao tam quá ít, vừa muốn nâng cao trình độ mỹ thuật, vừa muốn bảo trì thành tích văn hóa, thật không dễ dàng.
Lưu Tiêu Di phụ họa: “Ừ.”
Trình Trí An hỏi: “Đúng rồi, ngày mai là cuối tuần, tớ đối với thành phố Giang Hộ không quá quen thuộc, cậu có thể mang tớ đi mấy phố buôn bán xung quanh đi dạo không?  Tớ có một người bạn sắp sinh nhật, tớ muốn mua quà cho cô ấy.”
Lưu Tiêu Di gật đầu đáp ứng: “Được a!”
*
Buổi tối, Lưu Tiêu Di ở nhà Trạch Hằng làm bài tập như cũ. Cô đang làm bài tập tiếng Anh, Lưu Trạch Hằng thì ngồi bên cạnh cô chữa lại bài tập toán cô mới làm xong, xác suất cô làm đúng cao hơn nhiều. Lưu Trạch Hằng biết Lưu Tiêu Di chẳng qua là lười thôi, chứ không phải ngốc, năm đó nếu như anh chịu khó phụ đạo cho cô, thì cô có thể thi đậu đại học loại 1 rồi. Chẳng qua tâm trí cô đặt ở trên người anh nên mới thờ ơ với học tập.
Lưu Tiêu Di vừa làm tiếng Anh bài tập, vừa ngắm Lưu Trạch Hằng đang sửa đề toán cho cô. Nếu cô làm đúng thì anh sẽ dùng bút màu đỏ đánh một dấu nho nhỏ bên cạnh. Lưu Tiêu Di cảm thấy mình lợi hại hơn rấ nhiều, cái đuôi nhỏ trong lòng không cầm được nhếch lên, không nghĩ tới Đại Băng Sơn chỉ phụ đạo cho cô một tháng mà thành tích của cô tiến bộ hơn rất nhiều.
Lưu Trạch Hằng kiểm tra xong đề cuối cùng, rồi đánh một dấu đỏ, Lưu Tiêu Di không chờ nổi hỏi: “ Thế nào thế nào?”

Đại Băng Sơn bình đạm mà nói: “Ừ, xác suất đúng 80% trở lên, còn có rất nhiều không gian cho cậu phát triển.”
Lưu Tiêu Di thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thật tốt quá, vậy thi khảo sát cuối tháng tư, có lẽ tớ sẽ xếp trước 500 người.”
“Ừ.” Lưu Trạch Hằng gật đầu.
Ngày mai là cuối tuần, cha mẹ đã báo sẽ tang ca, không tổ chức liên hoan gia đình cuối tuần. Lưu Trạch hằng nhớ tới đời trước Lưu Tiêu DI có viết trong sổ nhật ký, nói anh không biết lãng lạng. Không tặng quà tặng hoa cho cô, trừ lúc ban đầu mới kết giao có đi chơi với nhau vài lần. Kết hôn 5 năm cơ hồ không có cùng nhau ra cửa đi dạo phố, du lịch hoặc là tản bộ.
Anh trầm mê nghiên cứu khoa học, xem nhẹ cô cả một thời gian dài.
Lưu Trạch Hằng hỏi: “Ngày mai, chúng ta đi dạo phố được không?”
“A?” Lưu Tiêu Di cho rằng mình nghe lầm, hình như Đại Băng Sơn nói muốn đi dạo phố?
Nhớ tới trước kia Đại Băng Sơn không thích đi dạo phố, lúc mới kết giao có kéo anh đi một hai lần, anh nói đi dạo phố thực nhàm chán, còn không bằng dành thời gian làm nghiên cứu khoa học, sau này Lưu Tiêu Di cũng không dám gọi anh ra ngoài với mình.
Lưu Trạch Hằng nói lại lần nữa: “Đi dạo phố, đi phố buôn bán nhìn xem, được không?”
Lưu Tiêu Di nói: “Tớ có hẹn rồi.”
Lưu Trạch Hằng cho rằng cô hẹn Lý Lê, nhẹ nhàng “À” một tiếng. Lại nghĩ sắp đến sinh nhật Lưu Tiêu Di, muốn mua một bộ đồ xinh đẹp làm quà tặng cô. Tiền tiêu vặt của Lưu Trạch Hằng không nhiều lắm, nhưng mỗi học kỳ anh đều lãnh được học bổng, tiền này anh được giữ lại sử dụng nên cũng không thiếu tiền.
Anh nói: Cậu đổi này khác đi với Lý Lê được không? Ngày mai tôi muốn đi với cậu.”
“A?” Lưu Tiêu Di cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, Đại Băng Sơn muốn hẹn cô cuối tuần đi chơi: “Tớ hẹn với Trí An, Bạn của Trí An sắp sinh nhật, cậu ấy muốn mua quà tặng cho bạn cậu ấy.”
Lưu Trạch Hằng nhíu nhíu mi, hỏi: “Bạn cậu ta, bạn nào của cậu ta?”
Lưu Tiêu Di nhún nhún vai: “Không biết đâu, có thể là bạn của cậu ấy ở thủ đô?”
Lưu Trạch Hằng cảm thấy Trình Trí An lấy cơ mua quà tặng để hẹn Lưu Tiêu Di, nam sinh kia nhất định là coi trọng lão bà của anh, long ghen ghét bốc lên: “ Cậu quen cậu ta mới có mấy ngày đã đi chơi với cậu ta, cậu không sợ nguy hiểm sao?”
“Trí An là người khá tốt a, có nguy hiểm gì chứ?”
Lưu Trạch Hằng muốn phát điên, sao cô lại tín nhiệm nam nhân khác như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Lưu Trạch Hằng nói: “Cậu không thể đi ra ngoài với cậu ta một mình, tôi đi với cậu nữa.”
“A?” Lưu Tiêu Di cảm thấy đêm nay Lưu Trạch Hằng biểu hiện quá quỷ dị, sao anh lại không giống lúc trước chứ?
Trong lúc vô ý cô liếc nhìn lịch tường đang treo trong phòng khách, thị lực cô rất tốt, nhìn thấy thứ hai tuần sau là tết Trung Nguyên, chẳng lẽ bị quỷ bám vào người?

Bình Luận (0)
Comment