Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 20

Mùng 2 tết ba Phó trở về, đường xá bụi bặm, ăn trưa tại nhà Lộc, đưa cho Lộc Kim một phong bao lì xì lớn, cùng ngày đưa Phó Ngọc về nhà ông nội. Trước khi đi Phó Ngọc gọi điện cho Lộc Kim, bảo cậu sạc đầy pin điện thoại và mang theo bên mình, đến nơi hắn sẽ gửi ảnh cho cậu.

Lộc Kim lười để ý đến hắn, nhưng sau đó vẫn làm theo, sạc đầy pin điện thoại. Mẹ Lộc dọn dẹp phòng nhìn thấy, trêu cậu đổi điện thoại mới bằng tiền lì xì, Lộc Kim không mắc lừa, dù có mua cũng sẽ bị tịch thu, bằng không thì sẽ mua cho bà.

Mùng 2, mùng 3, nhà có khách đến, Lộc Kim luôn bận rộn bưng trà rót nước, cộng thêm "biểu diễn tiết mục"—— báo điểm thi.

Mẹ Lộc chẳng sợ hỏi con cái điểm thi, bởi vì Lộc Kim chỉ khiến họ tự hào, bao năm nay vẫn luôn như vậy. Người biết điều sau khi biết điểm sẽ không hỏi nữa, còn người đáng ghét thì luôn nhắc đi nhắc lại, đặc biệt muốn nghe từ "không tốt".

Nhưng chưa bao giờ có từ đó, bởi vì Lộc Kim rất tuyệt.

Có một số người họ hàng rất khó đối phó, nhưng lại không tiện trở mặt, dù sao cũng là họ hàng, cho dù bên này đứt, thì bên kia vẫn còn. Nếu chỉ đơn thuần là thăm hỏi thì không sao, nhưng có một số người mang theo mục đích, muốn tìm ba Lộc giúp đỡ, ba Lộc gần như không thể chống đỡ nổi. Lúc này mẹ Lộc vẫn oai phong, từ chối cuộc gọi, sau đó dẫn chồng con đi trốn.

Thực ra là về quê, năm nay về sớm thăm ông bà ngoại Lộc Kim.

Hai ông bà đang ăn cơm trưa thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa thì thấy con gái con rể, còn có đứa cháu ngoại ngoan ngoãn đã lâu không gặp, ông bà ngoại vui mừng khôn xiết.

Đón họ vào nhà, ông ngoại lập tức chui vào phòng lò để thêm than, để hơi ấm trong nhà ấm hơn một chút. Vẫn là kỳ nghỉ hè năm ngoái gặp nhau, Lộc Kim được bà ngoại kéo lại, cảm thấy cao hơn trước một chút, phát hiện này khiến Lộc Kim vui mừng khôn xiết, liên tục hỏi "Bà ngoại, bà nói thật đấy ạ?".

Lộc Kim nghe rất vui, muốn dùng thước dây đo ngay, cậu nói mình sẽ cao lên.

Vì thường xuyên về quê, ba mẹ Lộc có phòng riêng, dọn dẹp rất sạch sẽ, khoảng một tuần dọn dẹp một lần. Mẹ Lộc nói không cần phiền phức như vậy, đợi họ về dọn dẹp là được, bà ngoại lần nào cũng hứa hẹn đàng hoàng, lần nào cũng dọn dẹp xong đợi họ đến.

Mẹ Lộc nói không lay chuyển được bà, mặc kệ bà, hiểu tâm trạng của bà, dù sao bà chỉ có một đứa con gái, bà không thương thì ai thương, bà thích làm gì thì làm.

Trước đây, Lộc Kim không có phòng riêng, thường về sẽ ở phòng ba mẹ, vì họ rất ít khi ở chung, trừ Tết nhất. Nhà ở quê đã được tu sửa cách đây vài năm, cộng thêm phòng khách nhà bếp là năm phòng, nhưng lần này về sớm, ông ngoại không bật lò sưởi ở các phòng khác.

Bà ngoại trách ông ngoại vài câu, Lộc Kim bênh ông ngoại, nói với bà ngoại: "Bà ngoại, bây giờ mới là buổi trưa, đốt lò sưởi rất nhanh thôi, bà đừng trách ông ngoại nữa."

Ba Lộc cũng phụ họa: "Đúng vậy mẹ, bây giờ không phải đi ngủ, mẹ và ba nghỉ ngơi đi, con và Lộc Kim đi đốt ạ."

Được con rể và cháu ngoại bênh vực, nét mặt ông ngoại nở nụ cười, giọng điệu thậm chí còn đắc ý, từ chối: "Các con cứ ở đây, cái lò hơi đó không dễ dùng, để ông tự làm."

"Hay là để con làm ạ." Ba Lộc nói.

“Cháu cũng giúp ạ." Lộc Kim nói.


"...... Hai đứa dọn dẹp bàn đi."

Cuối cùng, mẹ Lộc đã chấm dứt cuộc chiến "ai đốt lò hơi" này.

Thật là, làm việc cũng phải tranh nhau.

Sáng mùng 4, Lộc Kim bị tiếng chuông điện thoại đánh thức dậy từ trong mơ, trước khi đến đây cậu đã mang theo điện thoại, cũng không biết tại sao mình phải mang theo, dù sao ý thức cũng bảo cậu mang theo là được rồi.

Vì vậy sáng sớm như vậy, chưa đến 6 giờ, điện thoại kêu inh ỏi, Lộc Kim cầm lên xem, tên hiển thị là Phó Ngọc, cậu ngẩn người rồi nghe máy.

"Tiểu Kim Tiểu Kim…”

Nghe hắn gọi tên mình như gọi hồn, Lộc Kim giật giật khóe mắt, mang theo cơn buồn ngủ đáp lại: "Tôi là ngày mai ngày kia đây." (*)

(*) Công gọi thụ là Tiểu Kim - 今儿 - yīn er đồng âm với “ngày hôm nay”. Nên thụ đáp này kiểu dằn mặt công á.

"Phụt—" Đầu bên kia bật cười, cảm giác như điện thoại đang run rẩy.

Mắt Lộc Kim mở ra nhức nhối, hơi đưa điện thoại ra xa, một tay đặt lên mắt. Hôm qua ăn hạt dưa quá nhiều, trước khi đi ngủ uống rất nhiều nước, mẹ Lộc nhắc cậu sáng dậy sẽ biến thành mắt cá vàng, cậu còn không tin, lúc này từng ngón tay vuốt nhẹ qua mí mắt, cảm giác đó, dường như thực sự dày hơn.

"Bên đó có tuyết rơi không?"

"Tuyết?"

"Đúng vậy, bên này có tuyết rơi, còn không nhỏ nữa."

"Bên này..." Lộc Kim đột nhiên buồn tiểu, cậu vừa đứng dậy, kéo mở tấm rèm cửa dày vừa phải, định nói "không có", thì nhìn thấy bên ngoài cửa sổ một màu trắng xóa.

"Không có à?" Phó Ngọc thắc mắc, "Không nên thế chứ, dự báo thời tiết nói rằng..."

"Có." Lộc Kim nói.

"Tạnh chưa?"

"Tạnh rồi."


"Bên này thì chưa, vẫn đang rơi."

Lộc Kim di chuyển đầu lại gần cửa sổ, do chênh lệch nhiệt độ, trên đó đọng một lớp sương mỏng, cậu dùng tay lau đi, tầm nhìn trong nháy mắt trở nên rõ ràng, sau đó mắt không chớp nhìn chằm chằm một lúc, dường như nhìn thấy những bông tuyết rơi lác đác.

Lúc này đầu dây bên kia phát ra tiếng rè rè, có lẽ là do tín hiệu không tốt, lời của Phó Ngọc truyền đến từng đoạn một.

Sau đó thì mất tín hiệu.

Lộc Kim buông điện thoại, vặn mở cửa bước ra ngoài, một luồng gió lạnh thổi vào chân, giống như giữa mùa hè vừa từ phòng tắm bước vào phòng điều hòa, cảm giác đó không phải là lạnh, mà là cảm giác rất "sảng khoái".

Đó không phải là lạnh thật, vì phản ứng ứng kích của da, vài phút sau sẽ nóng lên, nhưng dù sao cũng không phải mùa hè, nhiệt độ cơ thể sẽ bị nhiệt độ không khí xung quanh cuốn đi, lúc đó mới thực sự lạnh.

Xác nhận bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, Lộc Kim quay người trở về phòng, nghĩ đến bây giờ mới 6 giờ, cậu cần chui vào chăn ngủ bù, mang theo hơi lạnh chui vào chăn ấm áp, Lộc Kim run rẩy vì lạnh, trong khi điện thoại trên bàn lại reo lên.

Tiếng đầu tiên không để ý, một phút sau lại có tiếng thứ hai, vẫn không để ý. Sau 30 giây, tiếng thứ ba vang lên, Lộc Kim bật dậy, nhảy xuống giường, chân trần cầm lấy điện thoại, mở khóa, thấy ba tin nhắn.

Tin đầu tiên là tin nhắn trống.

Tin thứ hai là một câu: Cậu ngủ chưa?

Tin thứ ba là một bức ảnh: Một người tuyết to bằng lòng bàn tay.

Lộc Kim trả lời một tin: Tôi sắp ngủ rồi.

Đối phương trả lời gần như ngay lập tức: Nhìn xem, giống cậu không.

Lộc Kim ném điện thoại xuống, kéo chăn nằm xuống, nhắm mắt lại thì thầm, thần kinh.

Người tuyết trong ảnh có thêm hai chiếc tai làm bằng lá cây, sau đó người tuyết đáng yêu biến thành một chú thỏ mập mạp, khiến cậu nhớ đến hồi nhỏ mình từng mặc trang phục thỏ chụp ảnh nghệ thuật.

Thật xấu hổ phải không?

Trở về từ quê, kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, còn một tuần nữa là khai giảng, Lộc Kim cảm thấy khủng hoảng chưa từng có——bài tập vẫn chưa viết xong, cậu có chút hoảng, lần đầu tiên cảm thấy bài tập trở thành gánh nặng, quả nhiên ở bên đứa ngốc lâu sẽ bị lây.


Mà người kia về sớm hơn cậu một ngày, bị người khác rủ đi hội chùa rồi, bài tập của hắn còn thiếu nhiều hơn, thật vất vả mới nâng cao được một chút điểm số, đắc ý như vậy, e rằng rất nhanh sẽ trở về nguyên hình.

Lộc Kim không muốn quan tâm đ ến hắn, trước tiên phải hoàn thành bài tập của mình, nhưng ngày hôm sau người kia xách cặp đến, không kể với cậu về chuyện hội chùa, sự im lặng khiến cậu cảm thấy có vấn đề.

Vì vậy trong lúc nghỉ ngơi, cậu vô tình hỏi một câu, hội chùa có vui không?

Phó Ngọc lập tức ngừng ăn, phồng má lên, trên mặt lộ vẻ áy náy, nhưng lại rất ấm ức: “Cậu không thể trách tôi không dẫn cậu đi chơi được, hôm đó cậu không về, tôi ở một mình chán muốn chết, nên mới đi."

"..." Lộc Kim không nói nên lời, quay đầu nhìn tivi, khẽ thở dài.

Người này không cứu được rồi.

Phó Ngọc cày cuốc ba ngày, cuối cùng cũng viết xong bài tập, ban đầu hắn không muốn hoàn thành hết, cứ muốn kéo dài đến ngày cuối cùng. Lộc Kim nghe xong thì trợn mắt, ép hắn hoàn thành trước thời hạn, nếu không sẽ hủy dạy thêm.

Phó Ngọc không dám đắc tội với vị tổ tông này, thế là cầm bút vội vàng viết, hoàn thành xong hắn cảm thấy khá tốt, vì mấy ngày sau có thể tiêu sái, không vội không vàng, vui vẻ tự do.

Có một người không được tự do lắm, trong nhóm chat gào lên, mượn bài tập để chép, kết quả là mọi người đều giống nhau, không ai cho mượn.

Đang lo lắng đến nỗi tóc dài ra, cậu ta đột nhiên nghĩ đến Lộc Kim, sau đó không ngừng chọc cậu đòi bài tập.

Phó Ngọc cầm điện thoại của Lộc Kim chơi rắn săn mồi, vô tình liếc thấy tin nhắn, không nhịn được mà thay cậu soạn tin nhắn trả lời.

Không cho, đồ ngốc.

...

Vài phút sau, điện thoại rung lên, tin nhắn đến: Đồ ngốc ăn cắp, trả điện thoại cho lớp trưởng! Mẹ kiếp! Mày dám chửi ông đây!!

Phó Ngọc thấy vậy thì ôm bụng cười, Lộc Kim đi đến giật lấy điện thoại, thấy tin nhắn hắn gửi thì tức điên rồi, không do dự đá hắn một cú.

Phó Ngọc bị đá một cú, nhưng vẫn không nhịn được cười, bắt đầu vừa run vai vừa nói: "Đồ ngốc này, ha ha ha ha ha..."

Cười như một con ngỗng.

Lộc Kim lại đá thêm một cú.

Sau đó Lộc Kim trả lời tin nhắn, giải thích rằng điện thoại không bị mất trộm, là Phó Ngọc cầm lấy nhắn bừa. Chuyện này cộng thêm chuyện Phó Ngọc đã viết xong bài tập, Sư Hàm Tiếu liền cúp điện thoại chạy đến ngay, để không làm phiền ba Lộc mẹ Lộc, ba người cầm theo đồ ăn vặt cùng đến nhà Phó Ngọc.

Sư Hàm Tiếu chưa từng đến nhà Phó Ngọc, chỉ biết bình thường hắn tiêu tiền như nước, nghe nói gia đình mở công ty, còn lại thì không biết gì, cũng chưa từng gặp ba Phó, vì dù sao họp phụ huynh cũng đều là mẹ Lộc thay mặt tham dự.


Nhà Phó Ngọc ở tầng năm, là căn hộ có diện tích lớn nhất trong ba căn hộ, khoảng 140 mét vuông. Đối với Sư Hàm Tiếu có hai cô em gái thì đây là căn hộ lớn đến mức vô lý, lớn đến mức khiến người ta ganh tị, đố kỵ, hơn nữa lại chỉ có hai người ở.

Sư Hàm Tiếu nổi cơn ganh tị, xông vào phòng hắn, cố ý lăn trên giường, ôm chăn của hắn trêu chọc: "Đồ ngốc hạnh phúc."

Nhìn chăn trong tay cậu ta, Phó Ngọc hơi cau mày, hắn không thích người khác đụng vào giường của mình, nhưng lần này thôi vậy, vì không nói trước, đối phương cũng không biết, hơn nữa nói thì cậu ta cũng không dừng tay, thế là khoanh tay cười nhếch mép, nói đúng là khá ngốc.

Vừa dứt lời thì ngoài cửa truyền đến tiếng gọi không lớn, bị kéo đến giúp đỡ nhưng lại bị bỏ lại ở phòng khách, sức chịu đựng của lớp trưởng Lộc sắp cạn kiệt rồi.

Dùng bàn ăn ở phòng khách làm bàn học, trải toàn bộ bài tập lên đó, Lộc Kim hỏi mới biết, Sư Hàm Tiếu thậm chí còn chưa viết xong một môn. Phó Ngọc không đi giúp mà ngồi trên ghế sofa xem tivi, trên tivi toàn là chương trình phát lại đêm hội của các đài vệ tinh, một tiểu phẩm ít nhất đã xem đến bốn lần, Phó Ngọc vẫn có thể cười thành ra đứa ngốc.

Sư Hàm Tiếu nghiến răng nghiến lợi cầm bút mắng hắn, lập tức bị Lộc Kim liếc một cái nhạt nhẽo mà đánh bay đi, vị Phật này là do cậu ta tự mời đến, không dám làm càn.

Tuy nhiên người "phá rối" cũng không được, Lộc Kim đi đến giật lấy điều khiển, từ trên cao nhìn xuống Phó Ngọc: "Cậu muốn chơi thì về phòng hoặc ra ngoài."

Phó Ngọc:...

Trong lòng nghĩ đây là nhà mình mà.

Lộc Kim bình tĩnh nhìn hắn, khí thế đã áp đảo hắn, Phó Ngọc đưa tay vén tóc mái nói: "Tôi không xem nữa, học bài." Nói rồi đứng dậy lững thững đi đến, cố tình kéo ghế rất mạnh, khiến Sư Hàm Tiếu đang viết chữ bị trượt một nét.

"Tao má!" Nhìn vết xước dài, cậu ta nhất thời không biết làm sao, chỉ theo bản năng mà trả treo, "Mày mẹ nó... Tao duma..."

Phó Ngọc lại đứng ngoài cuộc, nhìn cậu ta với vẻ khốn nạn, hơi hếch cằm nói: "Này, cho mày một cách giải quyết."

Sư Hàm Tiếu ngẩn ra: "Gì?"

Phó Ngọc nheo mắt: "Chính là... tránh xa tao ra."

Sư Hàm Tiếu: "Khốn nạn! Ông nội mày!"

Phó Ngọc: "Được, tao sẽ giúp mày truyền lời."

Lộc Kim ngồi đó, gân xanh trên trán giật giật, trong lòng có một giọng nói: Động thủ đi, hai người này đáng đánh, động thủ đi, hai người này đáng đánh...

____

Tác giả có lời muốn nói: Thôi vậy, giết người là phạm pháp.

Lộc Kim: Ừ.

Hai tên ngốc: Meo meo?

Bình Luận (0)
Comment