Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 38

Lộc Kim đã ba ngày không nói chuyện với hắn, Phó Ngọc không biết mình chọc cậu ở đâu, vừa chạy đến tìm cậu chơi thì bị cậu trừng mắt đuổi đi. Ăn quả đắng ở đó, hắn liền chạy đến trước mặt Tiếu Doanh than phiền.

Tiếu Doanh chống trán đang giải đề, không để tâm nghe hắn lải nhải, đề thi giải đến một nửa không giải được, tâm trạng khó chịu không hiểu vì sao, ném bút xuống, mắng hắn:"Cả ngày giống như con ruồi vậy, ai mà không thấy phiền?"

Phó Ngọc lập tức cầm sách đánh anh ta, vừa đánh vừa mắng: "Mẹ kiếp, cậu mới là con ruồi!"

Tiếu Doanh không động đậy cũng không tránh né, mặc cho hắn đánh, mắt không chớp nhìn hắn, cứ thế nhìn đến khi hắn ngừng tay, sau đó lấy quyển sách từ tay hắn, phủi phủi rồi đặt lên bàn, sau đó tiếp tục nhìn hắn.

Phó Ngọc không sợ bị người ta nhìn, người ta nhìn hắn như thế nào, hắn cũng nhìn lại như thế.

Không lâu sau Tiếu Doanh cúi đầu, giơ tay xoa xoa đôi mắt nhức nhối, nhàn nhạt lên tiếng: "38 người trong lớp chúng ta không đủ để cậu thấy phiền sao? Hay là thế giới của cậu chỉ có một mình cậu ấy."

Xoa vài cái rồi dừng lại, Tiếu Doanh ngẩng đầu lên, thấy hắn mặt mày ủ rũ, quay đầu nhắm mắt lại, sau đó từ từ nói: "Cậu ấy không phải là một thứ đồ vật, là người biết nói, biết khóc, biết cười, còn con người thì biết kết bạn, cậu đừng ích kỷ quá.”

Phó Ngọc vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, cúi đầu, như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa là sẽ sụp đổ.

Tiếu Doanh lười phí lời, đứng dậy đá ghế, nhét tay vào túi rồi bước ra khỏi lớp.

Con người sống đều cô đơn, không ai thoát khỏi nỗi cô đơn này.

Sau năm ngày chiến tranh lạnh, ngày hôm nay, Lộc Kim chủ động đến tầng hai, định gọi Phó Ngọc và Tiếu Doanh cùng đi ăn, nhưng chỉ thấy một mình Tiếu Doanh.

Tiếu Doanh nói hôm nay Phó Ngọc không đến, cũng không rõ có xin nghỉ không, tưởng rằng cậu biết.

Tan học, Lộc Kim về đến nhà, thấy mẹ Lộc đang bận rộn trong bếp, cậu ném cặp xuống rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau khi ra ngoài thì bị mẹ Lộc gọi lại, "Con trai, lại đây."

Lộc Kim vừa đi vừa vung tay.

"Mang cái này đến cho Tiểu Ngọc, từ trưa đến giờ, chắc nó đói lắm rồi." Mẹ Lộc bỏ hộp cơm vào túi rồi đưa cho cậu: "Bảo Tiểu Ngọc đo nhiệt độ xem sốt đã hạ chưa, nếu chưa thì báo cho mẹ ngay."

Lộc Kim ôm hộp cơm, gật đầu, xách đồ đi ra ngoài.

Nhà hai người cách nhau ba dãy nhà, đi bộ không hết năm phút, vì sợ Phó Ngọc còn đang ngủ nên mẹ Lộc đưa cho cậu chìa khóa dự phòng, bảo cậu mở cửa vào thẳng.


Thực ra Phó Ngọc đã tỉnh từ lâu, đắp chăn toát mồ hôi, sốt đã hạ, chỉ là người vẫn còn nóng ran, vì hắn vừa mơ một giấc mơ.

Mơ thấy mình và Lộc Kim cùng nhau tắm, hai người đùa giỡn nhau, Tiểu Ngọc ở giữa hai ch@n đột nhiên dựng lên, "chào cờ" với Lộc Kim. Lộc Kim mắng hắn là đồ bi3n thái, sau đó túm lấy Tiểu Ngọc, Phó Ngọc đau đến tỉnh giấc.

Tỉnh dậy, hắn đá chăn ra, sau đó kéo qu@n lót xuống, Tiểu Ngọc nhà hắn đang "chào cờ" với hắn.

"Chết tiệt... Mẹ kiếp... Mẹ kiếp mày có bản lĩnh thì đi chào cờ với Kim nhi ấy..." Phó Ngọc đưa tay che trán, thở dài một hơi, sau đó dịch người dựa vào đầu giường, nắm lấy thằng nhóc kia mà xử lý.

Khi Lộc Kim mở cửa vào, Phó Ngọc đang mải mê, đắm đuối, tiếng th ở dốc nhẹ nhàng thoát ra khỏi khóe môi, khẽ thì thầm một cái tên.

Lộc Kim có chút ngây người, nhìn hắn mấy chục giây, đột nhiên quay người đi ra ngoài.

Còn Phó Ngọc trên giường cuối cùng cũng định thần lại, nhìn thấy bóng lưng của Lộc Kim, Tiểu Ngọc trong tay hắn lập tức mềm nhũn, như đang chế giễu tình trạng của hắn lúc này.

"..."

Hắn cũng không lau chùi, kéo qu@n lót lên rồi lao ra khỏi phòng, phát hiện Lộc Kim vẫn ở đó, dựa lưng vào tường cửa, quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Cơm mẹ tôi nấu, bảo tôi mang đến cho cậu." Sau đó, tầm mắt chuyển xuống, rơi vào bàn tay của hắn, "Cậu nên đi rửa tay đi."

Nghe xong, mặt Phó Ngọc đỏ bừng, không nói nên lời, quay người đi vào nhà vệ sinh.

Lộc Kim đến phòng khách, lấy thức ăn ra bày trên bàn, kéo ghế ngồi đó chờ hắn.

Cậu vô cảm nhìn về phía nhà vệ sinh, một lát sau, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, Lộc Kim dời mắt, nhìn vào chiếc bình hoa trên bàn.

Lại ngây người một lúc, cậu đột nhiên đứng dậy vào phòng Phó Ngọc, tìm thấy nhiệt kế trên tủ đầu giường, cầm nó trở lại phòng khách ngồi xuống, tiếp tục ngây người.

Dường như đã qua rất lâu, bụng Lộc Kim bắt đầu réo ầm ĩ, Phó Ngọc mới từ nhà vệ sinh đi ra, ướt sũng đi đến trước bàn, sau lưng để lại một loạt dấu chân ướt.

Nhưng lúc này, Lộc Kim không còn tâm trạng quan tâm đ ến điều đó, trong đầu cậu vẫn đang tự động phát lại cảnh tượng vừa rồi, xấu hổ đến nỗi không biết nói gì.

Im lặng một lúc, cuối cùng Phó Ngọc lên tiếng trước, hỏi cậu: "Cậu ăn chưa?"


Lộc Kim nhanh chóng lắc đầu, trả lời: "Chưa, cậu đo nhiệt độ trước đi."

Phó Ngọc nhìn nhiệt kế cậu đưa tới, từ chối: "Không cần đo, đã ổn rồi."

Lộc Kim thu tay lại, cúi đầu nhìn hộp cơm, không nói gì nữa.

Phó Ngọc cũng cảm thấy không khí rất ngượng ngùng, nhìn thức ăn, sau đó vào bếp lấy bát đũa, hai bộ, đưa cho Lộc Kim và nói: "Ăn cùng tôi đi."

Lộc Kim không đưa tay ra, lắc đầu nhẹ, nói: "Tôi về nhà ăn.”

Phó Ngọc ngượng ngùng thu đũa lại, đặt sang một bên, sau đó mở hộp cơm, bên trong là sườn xào chua ngọt và cải xanh xào. Mùi thơm xộc vào mũi đến dạ dày, bụng phối hợp kêu lên hai tiếng.

Tầm mắt liếc nhìn Lộc Kim, cậu đang nhìn chỗ khác, Phó Ngọc yên tâm ăn.

Hắn tưởng cậu sẽ im lặng chờ mình ăn xong rồi mang hộp cơm về, kết quả là khi hắn chuẩn bị gắp sườn, Lộc Kim đột nhiên lên tiếng, hỏi hắn: "Vừa rồi tại sao cậu gọi tên tôi.". Truyện Ngôn Tình

Khụ khụ, Phó Ngọc sặc một cái, một miếng cơm mắc trong cổ họng, hắn bịt miệng ho, đứng dậy cầm cốc, rót nửa cốc nước lọc, sau đó uống ừng ực.

Lộc Kim cầm nhiệt kế trong tay, bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Lúc cậu làm không phải gọi tên tôi sao? Kim nhi Kim nhi..."

Phụt -

Lần này Phó Ngọc quay đầu phun ra, những hạt cơm giống như tuyết rơi, rơi xuống trên đỉnh đầu Lộc Kim, từng hạt một đều rất nặng, còn dính cả nước.

Lộc Kim không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn hắn.

Phó Ngọc ném cốc, nhào đến người Lộc Kim, "Xin... xin lỗi... Kim nhi, tôi không cố ý, cúi đầu xuống giũ giũ đi." Tay chân luống cuống đè đầu Lộc Kim, giũ sạch những hạt cơm trên tóc cậu.

Vì hoảng loạn nên không biết nặng nhẹ, Lộc Kim bị hắn đập đau, nắm lấy một cánh tay của hắn, sau đó kéo ghế đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Được rồi, tôi đi rửa."


Phó Ngọc nhìn cậu rời khỏi bàn, sau đó đi vào nhà vệ sinh, hắn quay người đấm mạnh vào bàn, sau đó ôm mặt, chửi tục.

Một lát sau buông tay, nhìn chằm chằm vào ghế của Lộc Kim mà ngây người, hôm nay bị sao vậy, chuyện mất mặt cứ xảy ra liên tiếp.

“Đm, đm, đm..."

Hắn đang mắng hăng say, Lộc Kim lau tay đi ra, nhìn hắn với vẻ kỳ lạ, nói: "Cậu thực sự ổn rồi sao? Có vẻ không bình thường lắm, đo nhiệt độ đi, đừng để lỡ thời gian điều trị."

Nói xong cúi người, cầm nhiệt kế đưa cho hắn.

Phó Ngọc cười khổ, nhận lấy nhiệt kế, nói với cậu: "Thực sự ổn rồi."

Lộc Kim không tin, nhìn hắn kẹp vào nách, sau đó cúi đầu nhìn bàn ăn hỗn độn, nhẹ nhàng thở ra, hỏi hắn:"Cậu còn ăn nữa không?"

Phó Ngọc lắc đầu, đáng thương nói: "Nhưng chưa no."

Lộc Kim bắt tay dọn dẹp, nói: "Một lát đến nhà tôi ăn."

Phó Ngọc theo Lộc Kim đến nhà, nơm nớp lo sợ ăn xong, may mắn là cậu không nhắc lại chuyện đó nữa, nếu không sẽ tự ngã vào hố mình đào.

Hắn vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích hợp lý, tại sao lại gọi tên cậu ấy khi tự sướng, ngoài lý do "Tôi thích cậu" thì còn có câu trả lời nào khác thuyết phục hơn không?

Sau khi đại hội thể thao kết thúc, mọi người đều mệt mỏi một thời gian, thành tích không tốt lắm. Còn giáo viên không biết từ đâu nghe được tin tức, gọi Lộc Kim đến văn phòng nói chuyện, về chuyện cậu và Khương Tự yêu sớm, sau đó lại ám chỉ cậu trong buổi họp lớp vào buổi chiều.

Riêng các bạn học thường xuyên bàn tán, không có ác ý, chỉ đơn giản là tám chuyện. Dù sao thì yêu sớm là chuyện không được phép, nhưng lại rực rỡ như mặt trời, khiến người ta không nhịn được mà muốn chạm vào.

Nhưng Lộc Kim cảm thấy rất khó chịu, cậu không hề yêu đương với Khương Tự, đây hoàn toàn là chuyện bịa đặt, rốt cuộc là ai đã tung tin đồn?

Trong giờ tự học, Chu Tồn tìm cậu hỏi bài, nói đến chuyện này, kinh ngạc nói: "Hai người không ở bên nhau sao?"

Lộc Kim đau đầu, "Khi nào tôi nói vậy."

Chu Tồn nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Chuyện rõ ràng như vậy, mọi người đều biết cô ấy đang theo đuổi cậu, hóa ra hai người không ở bên nhau, cậu không thích cô ấy sao? Cô ấy rất thích cậu."

Lộc Kim chống tay lên trán, "Tôi không có ý đó, tôi sẽ không yêu đương khi còn học cấp ba."


Chu Tồn khẽ ồ một tiếng, đột nhiên nhìn cậu với vẻ áy náy, nói: "Vậy là tôi hiểu lầm rồi, tôi tưởng hai người ở bên nhau."

Buổi tối về nhà, Lộc Kim mất tập trung, sang đường không nhìn trái phải, thấy đèn xanh thì cúi đầu lao đi, may mà Phó Ngọc ở bên cạnh kịp thời kéo lại, nếu không thì bị đâm rồi.

"Kim nhi, hôm nay cậu bị sao vậy?" Phó Ngọc kéo cậu trở lại vạch kẻ đường, quan tâm hỏi.

Lộc Kim bừng tỉnh, lắc đầu nói không sao.

Phó Ngọc không tin là không sao, hỏi dồn dập mấy câu, cuối cùng cậu cũng kể lại sự việc.

Phó Ngọc hiểu ngay, không trách buổi chiều giờ chủ nhiệm, cô cố ý dành ra mười phút để nói chuyện, nội dung nói chính là vấn đề yêu sớm. Khi nói, cô nghiêm mặt, ánh mắt vô tình lướt qua từng người, sau đó dừng lại ở một số người, cuối cùng nói một câu chính nghĩa: Lớp mười một chúng ta cấm yêu sớm, một khi phát hiện sẽ thông báo cho phụ huynh, mọi hậu quả tự chịu.

"Cậu thực sự không thích cô ấy sao?" Phó Ngọc đột nhiên hỏi.

"Không thích." Lộc Kim nói.

Nên nói là, không thích, nhiều nhất là có thiện cảm, cảm thấy mới mẻ.

Nghe được câu trả lời phủ định, khóe môi Phó Ngọc cong lên, lại hỏi: "Vậy... cậu có thích ai không?"

Lộc Kim sửng sốt, nói: "Không có, trong lòng tôi chỉ có học tập."

Sáng hôm sau, Phó Ngọc gọi điện cho Lộc Kim nói đi trước, thực ra là chạy ra cổng chặn Khương Tự, hắn biết hôm nay là tổ cô ấy trực nhật, nên sẽ đến trường sớm để trực nhật.

Bảy giờ đúng, Khương Tự xuất hiện ở đầu cầu thang, tạm biệt bạn bè, đi về phía lớp học, Phó Ngọc đứng thẳng dậy từ trên tường, gọi cô ấy lại: "Giang Tự, tôi có chuyện hỏi cô."

____

Tác giả có lời muốn nói: Emmmm cuối tuần bận quá.

Phó Ngọc, trong lòng Lộc Kim chỉ có học tập. Cậu nghĩ sao?

Phó Ngọc: Hừ, học tập... Tại sao lại là học tập!

Lộc Kim: Đừng quan tâm đ ến tôi, tại sao lúc nãy cậu lại gọi tên tôi?

Phó Ngọc: Khụ khụ... Lát nữa sẽ nói cho cậu biết. Tôi phải đuổi con hồ ly bên cạnh cậu đi trước đã…

Bình Luận (0)
Comment